“ Ti…” Tiếng động hít không khí vang lên trong miệng nhóm người.

Ngay cả Phương Minh Nguy không biết mai huy chương kia đại biểu cái gì, nhưng nhìn thấy biểu tình của mọi người, cũng biết thứ này nhất định là không tầm thường.

“ Cầm về.” Một người tiến lên, nhặt mai huy chương trên bàn, nhét vào trong tay Hác Hải Minh, nói: “ Hải Minh, thứ này không nên tùy tiện đùa giỡn.”

Hác Hải Minh nhún vai, nói: “ Phương Minh Nguy, cậu nhận ra mấy người này không?”

Phương Minh Nguy không chút suy nghĩ liền gật đầu nói: “ Đương nhiên nhận ra.”

Những người này cũng như Thi Nại Đức, đều là những nhân vật phong vân bên trong học viện, cũng đều là những người xuất thân từ gia tộc giàu có. Hai nam tử tên là Kiệt La Mỗ và Lương Tuấn Vĩ, hai nữ tử gọi là Lao Lạp cùng Ngô Tâm Nghi.

Bên trong những con cháu thế gia mặc dù cũng có nhiều người được quy nạp trong hàng ngũ công tử tiểu thư, nhưng chân chính có thể đứng ở trên đỉnh kim tự tháp của những người đó, những thế gia đệ tử chiếm cứ tuyệt đại bộ phận danh ngạch.

Mỗi một thế gia đệ tử từ lúc vừa bắt đầu sinh ra, cũng có thể được đến sự giáo dục tốt nhất, sự điều phối dinh dưỡng tốt nhất, sau khi học thành tài, vô luận hắn gia nhập ngành sản xuất nào, đều có thể đạt được khởi điểm tốt nhất. Ở một loạt những ưu đãi, chỉ cần không phải kẻ ngu ngốc cùng với ngu ngốc, chỉ cần hơi cố gắng một chút, như vậy thành tựu của bọn họ liền có thể vượt xa người thường.

Những học sinh nhà nghèo, trừ phi may mắn được một đại nhân vật nhìn trúng, nếu không muốn trở nên nổi bật, tuy rằng không đến mức khó như lên trời, cũng phải trả giá gấp trăm ngàn lần cố gắng hơn những thế gia đệ tử.

Đương nhiên, giống như Phương Minh Nguy, người có thiên phú “ trước đây chưa từng gặp, đệ nhất thiên hạ”, tự nhiên là không liệt vào hàng ngũ này.

Giờ phút này cầm huy chương trả lại cho Hác Hải Minh, chính là Lương Tuấn Vĩ, hắn nghe được lời nói dỗi của Hác Hải Minh, ngạc nhiên đánh giá Phương Minh Nguy một chút. Nếu đi vào cùng Thi Nại Đức, như vậy đối với tên của hắn dĩ nhiên sẽ không xa lạ.

“ Cậu chính là Phương Minh Nguy, thiên tài bị Thi Nại Đức lập tức đánh ngã?” Kiệt La Mỗ cười ha hả nói: “ Nhìn qua cũng không có gì giỏi lắm.”

Chân mày Phương Minh Nguy hơi nhướng lên, nhàn nhạt cười nói: “ Đúng vậy, ta chính là Phương Minh Nguy, về phần ta có phải là thiên tài hay không, cậu có thể thử một lần.”

“ Tốt.” Kiệt La Mỗ cười to nói: “ Sảng khoái, chúng ta thử xem.”

“ Chờ một chút.” Hác Hải Minh duỗi tay ra ngăn.

“ Làm chi?”

“ Để cho Thi Nại Đức thử trước, ta nghĩ muốn nhìn hắn làm sao đánh ngã Phương Minh Nguy lập tức.” Hác Hải Minh hung hăng nói.

Vài người hai mặt nhìn nhau, không biết Hác Hải Minh vì sao trở nên chấp nhất như thế.

“ Hải Minh, cậu không sao chứ?” Lương Tuấn Vĩ lo lắng nói.

“ Ta thực bình thường.” Hác Hải Minh hít sâu một hơi: “ Chẳng qua lòng tự tin của ta bị người hung hăng chà đạp một phen mà thôi.”

Trên mặt nhóm người đồng thời biến sắc, ánh mắt Thi Nại Đức đổi tới đổi lui trên mặt hai người bọn họ, đột nhiên kêu lên: “ Hác Hải Minh, chẳng lẽ vừa rồi cậu thua?”

“ Không đúng, hắn không có bại.” Phương Minh Nguy trả lời nhất thời đưa lực chú ý của bọn họ hấp dẫn trở lại.

Thi Nại Đức thở dài một hơi nhẹ nhõm, nói: “ Vậy đúng rồi, chỉ bằng khả năng của cậu, nếu như có thể thắng Hác Hải Minh, đó mới là có quỷ.” Theo sau dùng sức vỗ đầu vai Hác Hải Minh, nói: “ Nếu cậu đã thắng, còn bày ra gương mặt khó coi như vậy làm gì?”

Hác Hải Minh lạnh lùng đẩy tay hắn ra, nói: “ Ai nói ta thắng?”

“ Cậu thua?” Thanh âm ôn nhu truyền đến, ánh mắt Ngô Tâm Nghi tràn ngập vẻ khó tin.

“ Ta không có thua, cũng không có thắng.” Hác Hải Minh rốt cục vạch trần đáp án.

Thi Nại Đức kinh ngạc há to miệng, miệng mở lớn quả thực đủ nhét vào một nắm tay thật to.

“ Thật sự?”

“ Cậu xem là ta giống đang lừa cậu sao.” Hác Hải Minh đột nhiên nở nụ cười, hơn nữa còn cười phi thường vui vẻ, hắn quay đầu hướng Lương Tuấn Vĩ hỏi: “ Lão đại, tiếp theo cuộc thi cùng học viện Khải Lí là lúc nào?”

“ Một tháng sau.” Lương Tuấn Vĩ kì quái hỏi: “ Cậu không biết sao?”

“ Đương nhiên biết.” Hác Hải Minh quay đầu nhìn Thi Nại Đức, vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa: “ Thi Nại Đức, phỏng chừng đến lúc đó người thứ sáu được bổ sung thay thế sẽ không tới phiên cậu.”

Sắc mặt Thi Nại Đức biến ảo hai lần, đột nhiên xoay người hỏi: “ Vừa rồi hai người dùng khoang thuyền nào tỷ thí?”

“ Này, còn có cái kia.”

Ấn động một chuông điện, một lát sau, có hai người đi lên, Thi Nại Đức nhìn bọn họ nói: “ Hai người đem hai khoang thuyền này kiểm tra một chút, chúng nó hỏng rồi.”

Hai người kia ứng tiếng, từ trong góc cầm một bộ thiết bị, bận rộn hồi lâu, nói: “ Thiếu gia, hai bộ khoang thuyền này hoàn toàn bình thường, không có dấu vết bị phá hư.”

“ Thật không?”

“ Đúng vậy.”

Phất phất tay, cho hai người kia lui xuống, Thi Nại Đức quay đầu lại, nhìn thấy trên mặt vài người bạn cũng đang không thể tưởng tượng.

“ Hắc, huynh đệ, cậu thật có thể bất phân thắng bại với Hác Hải Minh?” Thi Nại Đức cẩn thận hỏi.

Phương Minh Nguy nghĩ nghĩ, vẫn thật lòng nói: “ Nếu là trận đấu chính thức, có thể sẽ phán ta thất bại.”

“ Vì sao?”

“ Bởi vì ta vẫn bị hắn đè ra đánh, cho nên ở trong trận đấu chính thức, sẽ bị phán định là trận đấu tiêu cực mà thất bại.”

Trải qua trong khoảng thời gian này có tri thức về cơ giáp, cho nên Phương Minh Nguy cũng có hiểu biết nhất định với trận đấu. Biết được nếu cứ thủ mà không công, như vậy khi trận đấu chấm dứt, sẽ bị phán định là trận đấu tiêu cực mà rơi bại.

Hỏi lại tình hình giao thủ của hai người khi nãy, mọi người lại lần nữa biến sắc.

Ở trong những người này, Hác Hải Minh đương nhiên không phải lợi hại nhất, nhưng nếu lấy công kích mà nói, đúng là có thể nói thứ nhất.

Lúc đối chiến cùng hắn, những người khác nếu muốn thắng lợi, như vậy nhất định phải ngăn chặn thế công của hắn. Ít nhất phải làm cho hắn không thể không cố kỵ mà toàn lực công kích, nếu không để cho một cơ giáp thủ am hiểu công kích cứ thuận tay mà đánh, như vậy kết quả cuối cùng nhất định là xuất hiện sơ sẩy cùng sơ hở mà thất bại.

Cho dù là tiến sĩ Tạp Tu tổng giáo luyện của bọn họ, cũng không cách dưới thế công cường đại như bão tố của Hác Hải Minh mà vẫn thủy chung bảo trì thế thủ.

Nhưng nghe hai người bọn họ miêu tả, Phương Minh Nguy chẳng những làm được điểm này, hơn nữa kết quả cuối cùng lại hoàn toàn ngược lại lời suy đoán của bọn họ. Phương Minh Nguy chẳng những không thất bại, ngược lại là Hác Hải Minh đánh mất tin tưởng thắng lợi rời khỏi trận đấu.

“ Hác Hải Minh, kỹ thuật phòng thủ của hắn thật sự tốt như vậy?” Kiệt La Mỗ vô cùng kinh dị hỏi.

“ Đúng vậy, cậu còn muốn phải thử một chút sao?”

Suy nghĩ một lát, Kiệt La Mỗ rốt cục nói: “ Đúng vậy, ta quả thật muốn thử một lần.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play