Chất phóng xạ mờ mịt bao phủ toàn diện tinh cầu, tuy Hoa Danh Đường đã phái viện binh nhưng ai cũng biết, số người sống sót, chỉ sợ chưa đến một phần trăm nữa.
Bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển, đã đến một mức độ vô cùng rồi. Ở những quốc gia cấp bốn cùng có những biện pháp chống chất phóng xạ.
Chỉ là, trước khi đám hải tặc rời đi, đã phá hủy tất cả các biện pháp chống phóng xạ đó, mục đích của chúng vô cùng đơn giản, chính là muốn tất cả mọi người trên tinh cầu Tư Liên Đặc chết hết.
Cho nên, phần lớn đều không có chuẩn bị tâm lý nên đã chết thảm trong bức xạ hạt nhân này, chỉ có một số người ẩn núp sớm, mới có thể tránh được kiếp nạn lần này.
Vô số cơ giáp tìm kiếm trong đống đố nát, các loại sóng điện truyền vào trong tất cả gian phòng bí mật, thông báo cho những người còn sống tình huống bên ngoài, hơn nữa còn tiến hành cứu viện bằng tốc độ nhanh nhất. Đồng thời còn phát báo cáo với liên minh Hải Đốn, đối mặt với sự tàn ác của đám hải tặc này, liên minh Hải Đốn nổi giận lên, vô số tổ chức chính phủ và phi chính phủ đều chạy về hướng này.
Chỉ là, làm cho người ta cảm khái chính là, phản ứng chính phủ Hải Đốn rõ ràng rất chậm, suy nghĩ đầu tiên của những gia tộc có địa vị cao hoặc các vị tai to mặt lớn là, không phải lấy lại công bằng từ đám hải tặc, mà làm thế nào giải thích với Nguyệt Hanh đế quốc chuyện đã xảy ra.
May là, thế lực sau lưng Phương Minh Nguy chính là Nữu Man đế quốc, cũng là một thể lực cường đại mà chính phủ Hải Đốn không thể nào trêu chọc vào. Nếu không Phương Minh Nguy thật sự hoài nghi, những người này có trói mình lại, giao cho Nguyệt Hanh đế quốc xử lý không.
Nhìn thấy những công tác cứu viện được tiến hành đâu vào đấy, mà linh hồn mới xuất hiện trong tinh cầu cũng không ngừng giảm bớt. Đến khi hoàn toàn biến mất, Phương Minh Nguy mới thở phào một hơi.
Nhưng lúc này đã là ngày thứ năm sau vụ nổ phóng xạ. Trong vòng năm ngày này, Phương Minh Nguy bắt đầu thanh lý thu hoạch của mình.
Ngoại trừ trăm vạn linh hồn do linh hồn Cơ Kha hấp thu có thực lượng tương đương với những linh hồn đỉnh cấp ra, thì bản thân Phương Minh Nguy cũng có thu hoạch không tồi.
Linh hồn thu thập trên tinh cầu có chừng ba trăm ngàn, mà chiến hạm của Nguyệt Hanh đế quốc trên cơ bản toàn bộ bị diệt sạch, cùng góp nhặt được mấy trăm vạn linh hồn.
Số lượng khổng lồ như vậy, khiến cho da đầu của Phương Minh Nguy run lên, vừa nghĩ đến việc trong đầu mình chứa nhiều linh hồn như vậy, trong lòng Phương Minh Nguy không khỏi rét run.
May mắn là, vương miện nhỏ có vô số không gian ảo, những không gian này có thể chứa đựng mây đỏ, đem những linh hồn này vào trong mây đò, chính là lựa chọn tốt nhất không thể nghi ngờ.
Trong vòng năm ngày, bọn người Hoa Danh Đường đương nhiên là bận cứu người và giới nghiêm, nhưng Phương Minh Nguy cũng không thoải mái. Xử lý những linh hồn này cũng là một công việc lớn, vượt xa sức tưởng tượng của bất kỳ kẻ nào.
Nhiều linh hồn như vậy, Phương Minh Nguy tất nhiên không có khả năng kiềm tra trí nhớ của chúng nó, chẳng qua chỉ dùng vương miện nhỏ để kiểm tra bản năng chiến đấu của chúng mà thôi. Tuy Phương Minh Nguy cũng từng nghĩ tới, đem những linh hồn này đưa vào trong mây đò, để cho chúng nó chậm rãi phát triển, nhưng mà vừa nghĩ đến việc phải đi khiêu chiến với hang ổ của đám hải tặc, Phương Minh Nguy liền thay đổi chủ ý.
Đối với đám hải tặc kia, Phương Minh Nguy càng hận thấu xương. Đã sớm muốn tiêu diệt đám hải tặc đó, nhưng không ngờ người phản đối đầu tiên, lại chính là Đạo Cách Lạp Tư có biểu hiện ghét ác như thù.
Dựa theo cách nói của ông ta, thủ pháp đối phó với hải tặc không giống với quân đội. Bởi vì hải tặc trừ phi là chiếm được ưu thế tuyệt đối, nếu không thì sẽ không liều chết. Nếu dẫn binh đánh lén, đừng nói là tìm được hang ổ của hải tặc, cho dù may mắn tìm được, phỏng chừng là người ta cũng đã bỏ chạy vì sợ hãi, không cách nào tiêu diệt hoàn toàn.
Cho nên, Phương Minh Nguy một mặt quản lý linh hồn trong não, một mặt ra lệnh chú ý đến hướng đi của băng hải tặc Cửu Đầu Xà.
Ngày hôm nay, Phương Minh Nguy rốt cục đã thu xếp cơ bản với tất cả linh hồn trong đầu. Đến tận đây, cho dù là xảy ra chuyện gì nữa, thì những linh hồn này cũng không tạo thành ảnh hưởng gì đến bản thân hắn nữa.
Giờ phút này, Đạo Cách Lạp Tư lại đưa ra một yêu cầu với hắn: “Phương đại sư, có thể tìm đọc trí nhớ của A Bất Lực Mộc không?”
“Tốt, ngài muốn kiểm tra gì?”
“Tôi có hai nghi vấn, thứ nhất, bọn chúng vì sao lại điên đến mức dùng bức xạ hạt nhân quy mô lớn để hủy diệt tinh cầu Tư Liên Đặc. Nếu chỉ vì lần cướp trước thất bại, như vậy thì đám hải tặc tuyệt đối sẽ không hành động độc ác như vậy. Thứ hai, tôi còn muốn biết, vì sao khi chiến hạm cấp Thắng Lợi lộ ra địch ý, hơn nữa còn thả chiến hạm khác ra, vì sao A Bất Lực Một lại không hạ lệnh tấn công, lại lãng phí một cơ hội thủ thắng tốt một cách vô ích như vậy?”
Phương Minh Nguy gật đầu liên tục, tuy linh hồn bên trong rất nhiều, nhưng đối với chủ nhân của linh hồn mà nói, hắn nhanh chóng tìm ra linh hồn của A Bất Lực Mộc.
Tên này bây giờ chỉ còn là một điểm sáng nhỏ, chỉ cần Phương Minh Nguy muốn, thì lúc nào cũng có thể dập tắt hắn. Nhưng mà nếu đã chết rồi, thì Phương Minh Nguy tất nhiên sề không tính toán nhiều như vậy.
Trong trí nhớ của A Bất Lực Mộc, Phương Minh Nguy phát hiện ra rất
nhiều thứ hữu dụng, ít nhất là vì sao quân chính quy của Nguyệt Hanh đế quốc lại quang minh chính đại ở cùng một chỗ với đám hải tặc, hơn nữa còn tra xét ra nguyên nhân vì sao phải tiêu diệt hoàn toàn Tư Liên Đặc.
Đó là một tên đệ tử trực thuộc một gia tộc quyền thế trong Nguyệt Hanh đế quốc do nhàm chắn rãnh rỗi, muốn đóng giả hải tặc, thế là dẫn đầu một đám người, treo cờ hiệu của đám hải tặc Cửu Đầu Xà, bắt đầu trò chơi cướp bóc tại gần tinh cầu Tư Liên Đặc.
Vị thiếu gia nàý trời sinh là người tàn nhẫn, không chỉ là cướp hàng, ngay cả người trên phi thuyền cũng không tha, giết hại toàn bộ, và còn đem những phi thuyền chứa những cái xác ấy về tinh cầu Tư Liên Đặc.
Có lẽ, theo hắn thấy, mạng người của những quốc gia cấp bốn chỉ là một con kiến hôi mà thôi.
Nhưng mà, hắn đã xem thường nhân tính nếu hiếu rõ rằng trong tình huống phải chết không nghi ngờ, thì cho dù là người hèn nhát, cũng sẽ bộc phát ra lực lượng khó tưởng tượng.
Trong lần cướp bóc thứ nhất, có một chiến hạm cấp Thanh Tùng trong đội tàu thuyền ở tinh cầu Tư Liên Đặc, tuy chỉ là chiến hạm giải ngũ, nhưng uy lực không hề suy yếu đi bao nhiêu.
Trong tình huống khi biết đầu hàng là chết, vị thuyền trưởng kia ra lệnh đến gần thuyền của đối phương rồi tự phát nổi. Phương thức chiến đấu lừng lẫy như vậy, đã vượt qua tất cả sự tưởng tượng của người trong gia tộc ấy, và thế là, kết quả của vị thiểu gia kia có thể tự nghi.
Tuy đội tàu thuyền dùng phương thức anh dũng giành được thắng lợi, nhưng bọn họ không ngờ rằng, bản thân lại hoàn toàn chọc giận gia tộc đầy quyền thế ở Nguyệt Hanh đế quốc kia.
Thế là, tố hợp hải tặc và quân chính quy hình thành, hem nữa A Bất Lực Mộc còn nhận được lệnh, hủy diệt tinh cầu Tư Liên Đặc thành một hành tinh chết.
Vốn đám đông hải tặc trên tinh cầu đang cướp giết đánh đốt, nhưng mà Phương Minh Nguy đã đến, làm rối loạn bố trí của chúng, đành phải vội vàng rời đi. Nhưng trước khi đi, còn không quên lắp đặt đạn hạt nhân.
Sau khi hiểu rõ những cái này, vô luận là Phương Minh Nguy, hay là Ngải Phật Sâm đều biểu hiện ra oán giận cực lớn, về phần Đạo Cách Tư Lạp thì im lặng nửa người, cuối cùng nói một câu: “Đây là thực lực”
Nghe thấy lời nói đầy cảm khái của ông ta, Phương Minh Nguy lúc này mới nhớ ra thân thể của ông ta, vốn Đạo Cách Lạp Tư cùng là nhân vật đứng đầu của quốc gia có nền văn minh cấp tám, nhưng mà dưới sự chèn ép của quốc gia có nền văn minh cấp chín, vẫn chiến bại mất mạng. Có lẽ đối với ông ta mà nói, càng hiểu rõ hơn nổi bất đắc dĩ của những người trên tinh cầu Tư Liên Đặc kia.
Nhưng mà, lật đi lật lại trí nhớ của A Bất Lực Mộc, Phương Minh Nguy vẫn không tìm ra vì sao ngay từ đầu hắn ta lại không ra bất kỳ mệnh lệnh tấn công nào.
Cuối cùng, Phương Minh Nguy không thể không thùa nhận, hắn chỉ có thể nhìn trí nhớ của linh hồn, chứ không cách nào tái tạo ý thức của linh hồn đó, càng không cách nào hiểu được bọn nó nghĩ gì.
Đương nhiên, Ngải Phật Sâm và Đạo Cách Tư Lạp đã sinh ra ý thức thì đương nhiên là ngoại lệ.
Sau khi có được câu trả lời thuyết phục của Phương Minh Nguy, Đạo Cách Tư Lạp im lặng nửa ngày, nói: “Nhân tâm, quả nhiên là khó suy đoán nhất”
Đối với cái này, Phương Minh Nguy cùng tràn đầy đồng cảm, hắn hỏi linh hồn của vị đại nhân vật đinh đỉnh đại danh: ‘Đạo Cách Tư Lạp tiên sinh vì sao ngài lại ra mặt giúp tôi?”
“Bởi vì phẫn nộ và bi ai của cậu”
“Cái gì?”
“Sau khi nhìn thấy bức xạ hạt nhân trên tinh cầu Tư Liên Đặc, cậu vì bọn họ gặp tao ngộ mà cảm nhận được khổ sở và bi thương, đây chính là nguyên nhân vì sao tôi nguyện ý giúp cậu!”
Phương Minh Nguy trợn mắt há mồm nửa ngày, vô luận là hắn suy đoán thế nào, cũng không ngờ rằng, vị thần chiến tranh khi còn sống giết người vô số này, lại cho ra một đáp án khó đoán như vậy.
Đến lúc này, Phương Minh Nguy đã thật sự tin tưởng câu nói khi nãy của Đạo Cách Lạp Tư.
Nhân tâm, quả thật là khó suy đoán nhất.
Dừng lại năm ngày tại gần tinh cầu Tư Liên Đặc, Phương Minh Nguy dẫn theo đoàn người trở về.
về vụ việc trên tinh cầu Tư Liên Đặc, nói thật, cái này dù sao cùng là chuyện nhà của liên minh Hải Đốn, hắn cùng không nên nhúng tay quá mức.
Nhưng mà, khi hắn đưa ra ý định trở về, thì Phương Minh Nguy nhìn thấy vẻ mặt các vị đứng đầu liên minh Hải Đốn, trong lòng có chút phẫn nộ, bởi vì cái vẻ mặt đó gây cho hắn một cảm giác giống như là vất vả lắm mới đuối được một ôn thần.
Không thể tưởng được, mình vì liên minh Hải Đốn mà ra tay giúp sức, người ta lại không hề cảm kích, ngược lại còn do những tổ chức phi chính phủ đến giúp, cho Phương Minh Nguy và hạm đội của hắn đãi ngộ cao nhất, cuối cùng đã khiến cho nội tâm của Phương Minh Nguy dễ chịu hơn một ít.
Cuối cùng, Phương Minh Nguy mang theo những lời nhân tâm, quả nhiên là khó suy đoán nhất trở về Thiên Bằng tinh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT