Hơi suy nghĩ một chút, Phương Minh Nguy lập tức từ trong thân phận giới chỉ lấy ra quả cầu của nội giáp rồi bót nát, dịch thể kim loại lập tức bao chùm hắn từ đầu tới chân.
Bộ nội giáp này tuy uy lực còn lâu mới bằng cơ giáp đỉnh cấp, nhưng lực lượng phòng hộ cũng mạnh một cách hiếm thấy, hơn nữa như vậy sẽ không dễ bị người ta phát hiện, đối với tình huống trước mắt mà nói, không nghi ngờ gì nữa chính là sự lựa chọn tốt nhất.
Phương Minh Nguy không chỉ mặc nội giáp, hơn nữa còn tiến hành dung hòa Hư nghĩ bàn và lồng phòng hộ thú bảo. Thoáng chốc, xung quanh người Phương Minh Nguy xuất hiện một lồng ánh sáng mòng manh, chính là lồng phòng hộ thú bảo mà Dương Minh Minh ba hoa rằng có thể chịu được oanh kích của chủ pháp chiến hạm.
Mà hầu như là đồng thời với cái này, cánh sắc ở trước mặt Phương Minh Nguy cũng tựa hồ như ba động một thoáng, sau đó tất cả khôi phục lại như bình thường, sự khác biệt duy nhất chính là bản thân Phương Minh Nguy không thấy đâu cả.
Có thể làm nên tác dụng vô cùng kỳ diệu như vậy, đương nhiên là nhờ Hư nghĩ bàn mà Bản Phi Tạp đại sư tặng cho rồi.
Nơi này dẫu sao cũng là hiểm địa, để tránh gặp nguy cơ bị phát hiện, lựa chọn đầu tiên của Phương Minh Nguy chính là phải có vũ trang tới tận răng.
Cần tắc vô áy này, câu này là Vương Tự Cường nói, mà Phương Minh Nguy thì cũng nhớ rõ trong lòng.
Lặng lẽ tiến về phía trước, hơn nữa hạ mệnh lệnh ẩn nấp cho những cơ giáp này, trừ hai cái máy phi hành nhó để phát hiện tình hình ra, những cơ giáp còn lại đều nằm rạp xuống đất, màu sắc sắt thét trên người cũng có biến hóa nho nhỏ, cơ hồ là dung hợp thành một thể với hoàn cảnh ở xung quanh.
Đây chính là năng lực đặc thù của quốc gia cấp bảy, sắt thép đối màu.
Rất nhanh, Phương Minh Nguy liền đi tới bên cạnh hai chiếc máy phi hành nhỏ, thuận tay ném chúng ra, bay về phía xa dễ tĩnh thám. Mà bản thân hắn thì cẩn thận dè dặt quan sát biến hóa nơi đây..
Nơi này là một gò đất cây cối rập rạp, phía trước có hơn năm mươi người đang đả đấu với lũ quái thú.
Chăm chú nhìn, Phương Minh Nguy dụi dụi mắt, thật sự không biết là minh hoa mắt hay là đám người này có bệnh.
Hơn năm mươi người vây thành một vòng tròn lớn, bên trong bao vây hơn hai mươi con quái thú hình hố người đầy vết thương, mà ở giữa đám quá thú này lại có ba đứa nhỏ thân hình thấp bé. Bọn chúng đang gian nan vung vẩy kiếm laser trong tay, lưng dựa vào nhau, tận sức chống đỡ sự trùng kích của bầy quái thú hình hố.
Trong bầy quái thú này tuy chỉ có ba đứa nhỏ, nhưng bản lình của chúng bất phàm, khí độ trầm ổn, trong lúc vung vẩy kiếm laser, muôn hình vạng trạng, rõ ràng là được huấn luyện bài bản.
Trừ điều này ra, dưới sự vây công của bầy quái thú hình hố, bọn chúng tuy lộ ra vẻ vô cùng mệt mỏi, nhung trên mặt lại không hề có thần sắc lo láng gì, mỗi đứa đều có bộ dạng như thiếu niên lão thành
Ngược lại, hơi hai mươi con quái thú hình hố đó đã thụ thương, sau khi nhiều lần công kích phòng thiếu của ba thiếu niên mà không có kết quả, quay người muốn đi nhưng lại bị hơn năm mươi người ở xung quanh đuối trở lại.
Có lẽ là nhìn ra những người ở ngoài vòng vây không dễ chơi, cho nên đám quái thú này chỉ đành tiếp tục công kịch ba thiểu niên ở bên trong.
Cứ như vậy, người và thú song phương giằng có nhau, lộ ra vẻ vô cùng cỗ quái.
Phương Minh Nguy xem một hồi lâu thì phát giác ra được ẩn tình bên trong, hỏi: "Ngả Phật Sâm đại sư, những người này đang làm gì vậy? Chẳng lê là đang dạy đệ tử à, nhưng cho dù là dạy đệ tử thì cũng không cần nhiều sư phụ như vậy chứ."
Ngả Phật Sâm cười nói: "Phương đại sư, anh đoán trúng một nửa thôi. Kỳ thực là những người này giúp ba tiểu gia hỏa ở giữa thí luyện."
"Thí luyện? Chẳng phải là chỉ có nhân tài cấp bậc đại sư mới có thể tham gia ư?" Phương Minh Nguy kinh ngạc hỏi. Hắn nhìn kỹ lại ba thiểu niên, nhưng nhìn thấy nào cũng không thể liên tưởng họ với cao thủ cấp đại sư.
"Phương đại sư, đối với những quốc gia không có di tích như chúng ta mà nói, duy có cao thủ cấp đại sư mới có thể tham gia thí luyện, nhưng đối với những quốc gia có di tích mà nói thì thí luyện sẽ phân thành mấy cấp."
"Ổ, ngài là muốn nói, cho dù không phải là đại sư chỉ cần là người của quốc gia này là có thể tiến vào thí luyện ư?"
"Cũng không phải là tất cả mọi người, chỉ có những tử đệ trực hệ của đại thế gia mới có tư cách này." Ngả Phật Sâm giải thích: "Những người này mỗi lần đi ra, tuy là tham gia thí luyện, nhưng cũng sẽ dẫn theo đủ bảo tiêu. Cho nên tôi thấy, ba thiểu niên đó chắc là tử đệ trực hệ của một thế gia nào đó trong nước cộng hòa Lợi Tư Mạn."
Phương Minh Nguy gật đầu, kỳ thực trong lòng hắn cũng có ý nghĩ tương tự.
Bên trong di tích, chọn quái thú có định để tiến hành thí luyện, thật sự là chơi ngông, trước khi chưa tận mắt nhìn thấy, Phương Minh Nguy cơ hồ là không dám tin.
Nghĩ đến những hành vi của những người này, cùng với đám người Vương Tự Cường tuy có năng lực thể thuật cấp mười tám mà lại không thể tiến vào di tích tham gian thí luyện lần thứ hai, Phương Minh Nguy trong lòng khó tránh khối không được bình hành.
Số của những tên gia hỏa này thật là tốt.
Tuy Phương Minh Nguy cũng hiểu rằng đây không phải là sai lầm của
ba thiếu niên này, nhưng trong lòng hắn khó tránh khỏi sinh ra một tia đố kỵ.
Hơi lắc đầu, Phương Minh Nguy đang định bỏ đi thì thấy phong vân trên hiện trường đột biến.
Một thiểu niên trong đó rõ ràng là đã không chịu nổi rồi, kiếm laser trong tay hắn cũng không thể nắm vững, lúc vù một tiếng rơi xuống, mấy con quái thú khó khăn lắm mới đợi được cơ hội hưng phần gào lên, vật ngã hắn.
Song, đúng vào lúc này trên người thiểu niên lại hiện ra một tầng ánh sáng trắng, đầy thân thể của những quái thú này ra ngoài một mét.
Phương Minh Nguy trong lòng cả kinh luồng ánh sáng này vô cùng quen thuộc, chính là lồng phòng hộ thú báo mà hắn đeo ở hông. Không ngờ con cháu của gia tộc lớn quả nhiên là cực kỳ giàu có, một thiểu gia chưa thành niên cũng có dạng bảo bối phòng thân này.
Đột nhiên, bên ngoài có người động thú, một nam tử thân hình khôi ngô, mặt đầu râu âm trầm bước vào vòng vây quái thú, trong tay gã cầm một thanh kiếm móng như sợ chi.
Phương Minh Nguy có thể khẳng định thanh trường kiếm này không phải là kiếm laser.
Chỉ thấy thanh trường kiếm ở trong tay người này giống như là vật sống vậy, đâm đông một phát, tày một phát, lát sau đó làm thịt sạch bầy quái thú này.
Tuy Phương Minh Nguy có thể khẳng định có Hư nghĩ bàn ở trong tay, đối phương chắc không thể phát hiện ra mình- nhưng hắn vẫn vô thức dừng lại hô hấp.
Từ thời khắc đối phương xuất thủ, Phương Minh Nguy đã nhìn ra, người này là một vị đại sư, một vị đại sư thể thuật hệ, hơn nữa chủ yếu là, cảm giác mà người này mang tới cho hắn rất giống Vương Tự Cường. Nếu Phương Minh Nguy không ước định sai, nếu như thật sự đầu tay đôi thì hai người có thể ngang ngửa nhau, nhưng nếu sử dụng cơ giáp để đối chiến thì Phương Minh Nguy có thể đảm bảo rằng Vương Tự Cường không hề có bất kỳ cơ hội để thủ thắng nào.
Nguyên nhân lớn nhất trong đó tất nhiên là sự chênh lệch của cơ giáp.
Thực ra đừng nói là so sanh với người này, cho dù là so sánh với cơ giáp ở trên người bọn Bang Ny thì cơ giáp trên người Vương Tự Cường, Dương Minh Minh và Nghiêm tiên sinh đều kém hơn một bậc.
Mà nếu như nói vị cao thủ tới từ nước cộng hòa Lợi Tư Mạn, quốc gia cấp tám này không có một chiếc cơ giáp đĩnh cấp thì Phương Minh Nguy tuyệt đối không tin.
Ở đẳng xa, bọn họ nói chuyện mấy câu, Phương Minh Nguy có nén sự hiếu kỳ trong lòng, không thi triển bất kỳ thủ đoạn nghe lén nào.
Có điều nhìn bộ dạng nói chuyện của mấy người, chắc là cao thủ đó đang trách mắng gì đó, mà ba thiếu niên thì cúi đầu cung kính không dám có chút trái ý nào.
Một lúc sau, đám người này rời khôi hiện trường, mà thi thề của những quái thú hình hố thì không ai thèm dễ ý tới.
Phương Minh Nguy dõi mắt nhìn họ đi xa, đối với phương pháp không tiếc dư lực để bồi dường đời sau của những đại gia tộc này rất là thèm thuồng.
Chỉ nhìn những người này có thể tùy thời tiến vào di tích, có thể lựa chọn quái thú thích hợp để bồi luyện, trên người trang bị thiết bị phòng hộ đinh cấp, còn có cao thủ tùy thời chỉ điểm. Nếu như dưới dạng huấn luyện này mà còn không thành tài, vậy thì những người này đúng là ngu ngốc không thể cứu nổi.
Trên thực tế, Phương Minh Nguy rất hoài nghi, cho dù những người này là hạng ngu ngốc thì những đại gia tộc này cũng có thể trị khỏi được cho họ.
Nhìn thấy đoàn người đã đi xa, Phương Minh Nguy lúc này mới phóng lực lượng tinh thần ra, quét một lượt trên thân thể của những quái thú này, và không phát hiện trong cơ thề của những quái thú này tồn tại khí tức của thú bảo.
Có điều Phương Minh Nguy không hề thất vọng, thú bảo là gì chứ, đó là bảo vật mà mỗi người tu luyện đều luôn mộng mị dì cầu, nào có dễ dàng có được như vậy đâu.
Lần trước có thể ở trong bầy quái thú tám chân tìm được năm thú bảo, thuần tủy là may mán, loại chuyện này gặp một lần là vận khí, gặp thêm nữa thì chính là có quỷ.
Nhìn thấy không có thu hoạch gì, Phương Minh Nguy đang định bỏ đi thì đột nhiên dừng lại, bởi vì vào thời khắc này, hắn đột nhiên cảm giác được một cỗ khí tức ẩn nấp đang thuận theo lực lượng tinh thần của mình mà thăm dò tới.
Phương Minh Nguy trong lòng cả kinh biết rằng đã bị người ta phát hiện, Hàn Lập tức cát đứt liên hệ với tia lực lượng tinh thần đó, không thèm nghĩ ngợi gì mà sử dụng ngay kỹ năng thuấn di, rời xa khỏi nơi mình đang ẩn nấp.
Đúng vào lúc hắn vừa ly khai thì vô số chùm sáng năng lượng bắn xuyên qua chỗ hắn vừa giấu mình lúc nãy, bắt ra mấy cái lỗ trên khối đất ở phía sau.
Phương Minh Nguy vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, không ngờ người này lại ra tay độc ác như vậy, ngay cả mình là ai cũng chưa biết mà đã có chủ ý đuối tận giết tuyệt rồi.
Thân hình của hắn vừa từ trong trạng thái thuấn di hiện ra, Hư nghĩ bàn đã phát ra ảo cảnh trước một bước, bao chùm thân thể của hắn vào trong, nhìn từ bên ngoài, căn bản không thể nhìn ra thân ảnh của Phương Minh Nguy.
Vừa nấp xong, Phương Minh Nguy lập tức thu liễm toàn bộ tinh khí thần, trong nháy mắt tiến vào cảnh giới không tịch. Đương nhiên, hắn cũng lập tức đeo vương miện lên, thứ này có thể giúp đỡ người ta ẩn tàng khí tức, cho dù là gặp phải cao thủ tinh thần hệ, cùng không thể nào tra ra được tung tích của Phương Minh Nguy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT