Trước cảng vũ trụ số một của Thủ Đô tinh hội tụ đại đã số quyền thần của đế quốc.
Trong này, những người quyền cao chức trọng này đã buông xuống cái giá của mình an tâm cùng đợi một hạm đội đang đến, đó chính là đoàn khảo sát đến từ đế quốc Khải Duyệt.
Đối với người Nữu Man mà nói, lúc này đây đặc sứ đế quốc Khải Duyệt tiến đến, không thể nghi ngờ là chuyện đáng phấn chấn nhất trong mười vạn năm nay.
Bọn họ cũng đều biết, chỉ cần được đoàn khảo sát này tán thành, như vậy sau khi bọn hắn trở về đế quốc Khải Duyệt, sẽ về hướng về phía hội nghị đại liên bang nhân loại đệ trình công văn thăng cấp của đế quốc Nữu Man.
Một khi thông qua hội nghị, như vậy đế quốc Nữu Man sẽ chính thức trở thành một thành viên trong quốc gia nền văn minh cấp sáu.
Đương nhiên, chính yếu nhất vẫn là được đoàn khảo sát tán thành, bởi vì căn cứ kinh nghiêm trước đây, chỉ cần là quốc gia nền văn minh cấp bảy trình công văn thăng cấp, như vậy tuyệt đối có thể thông qua.
Tuy bọn họ cũng đều biết, Phương Minh Nguy đã được Bốn Phỉ Tạp đại sư cho phép, chính thức đã trở thành một đại sư trong Hiệp hội tinh thần hệ. Cho nên, chướng ngại lớn nhất để cho đế quốc Nữu Man thăng cấp đã biến mất. Nhưng mà, vẫn không có người nào dám đối với đoàn khảo sát này phớt lờ, bởi vì có thể đạt được quyền quyết định cuối cùng để cử thăng cấp hay không, vẫn nắm giữ ở trong tay những người này.
Dưới ánh mắt của cả vạn người, phi thuyền đế quốc Khải Duyệt rốt cuộc đã đến.
Người đầu tiên đi xuống phi thuyền là một vị trung niên gương mặt gầy gò, trên mặt hắn mang theo nụ cười ôn hòa.
Vô số ánh đèn flash đồng thời chiếu lên trên người vị khách đế quốc Khải Duyệt này, đội ngũ hoan nghênh cũng tạo nên một hồi xao động nho nhỏ.
Mặc dù là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng mà các đại nhân vật Nữu Man đối với vị trung niên này cũng không lạ lẫm.
Ở trong đế quốc Khải Duyệt, vị trung niên này địa địa vị phi thường cao. Là thân thúc thúc hoàng đế bệ hạ đương đại Phi Minh Đốn Thân vương điện hạ, cũng là một trong những người thực tế cầm quyền Khải Duyệt.
Không có ai nghĩ đến, đế quốc Khải Duyệt lại sẽ phái ra vị đại nhân vật này tới đây, trong khoảng thời gian ngắn, ngay cả Lâm Minh Chí thân là trưởng đoàn đoàn tiếp khách cùng có chút trong lòng thấp thòm.
Tuy hắn cũng là hoàng tộc Nữu Man, hơn nữa ở trong đế quốc Nữu Man địa vị cùng Phi Minh Đốn tại đế quốc Khải Duyệt là tương đương.
Nhưng mà, bởi vì giữa hai quốc gia thực lực sai biệt quá lớn, đừng nói là hán, coi như là hoàng đế bệ hạ, cũng không có quyền thế ngập trời như Thân vương Phi Minh Đốn.
Nhưng mà, khi Thân vương Phỉ Minh Đốn dọc theo cầu thang phi thuyền đi xuống, Lâm Minh Chí cũng chỉ có thể kiên trì nghênh đón.
Dưới sự cung kính mà mang theo một tia khiêm nhường hoan nghênh của Lâm Minh Chí. Đoàn người lên một đoàn xe khổng lồ, thuận lợi đi tới hoàng cung Nữu Man.
Trên đường đi, đám người Lâm Minh Chí mang theo tâm tình thấp thỏm, e sợ có chút gì chiêu đãi không chu toàn. Nhưng mà, ngoài dự liệu của bọn họ. Phi Minh Đốn cũng không có biểu hiện ra cái gì cao cao tại thượng, chẳng thèm ngó tới vẻ mặt. Mà là dùng một loại thái độ mười phần ôn hòa cùng mọi người nói chuyện với nhau.
Đoàn xe chưa hoàn toàn ngừng ồn, Lâm Thiên đã dẫn theo các vị cao quan trong nội cung ra cửa đón chào.
Dùng cách nghĩ của người Nữu Man, lúc này đây dẫn đội tiến đến khảo sát, nhiều nhất chỉ là một vị quan viên cấp bậc Phó Đại thần. Nhưng trên thực tế người đế quốc Khải Duyệt tới phân lượng quá nặng, vượt quá dự tính của tất cả mọi người.
Cho nên Lâm Thiên cũng không dám bày ra cái giá hoàng đế bệ hạ, mà là đích thân ra cửa cung điện đón chào.
Hai bên khách khí bắt chuyện vài câu. Thân vương Phỉ Minh Đốn ánh mắt dạo qua đang trên người mọi người một vòng, tựa như cũng không có tìm được người mà mình hy vọng trông thấy, không khỏi có chút thoáng nhíu chân mày hỏi: “Bệ hạ, chúng ta đã đi tới Nữu Man, không biết ngài đã an bài công tác khảo sát của chúng ta như thế nào?”
Lâm Thiên vung tay lên, Lâm Đức Bưu vội vàng tiến lên nói: “Thân vương điện hạ Phi Minh Đốn, quốc gia của ta tất cả hồ sơ quân đội, dân cư, khoa học kỹ thuật mới nhất đã chuẩn bị thòa đáng, bất cứ lúc nào cũng có thể nghênh đón quý quốc khảo sát”.
Thân vương Phỉ Minh Đốn vung tay lên nói: “Thực lực của một nước Nữu Man chúng ta trong lòng hiểu rõ, những cái này cũng không cần phải kiềm tra”.
Nghe xong những lời này, vô luận là Lâm Thiên, hay các đại thần, cũng không tự chủ lộ ra vẻ vui mừng. Bọn họ sợ nhất chính là đoàn khảo sát Khải Duyệt một câu không hợp cách, liền đem hy vọng thăng cấp của bọn họ triệt để xóa sạch.
Thân vương Phỉ Minh Đốn đã đưa ra không đi khảo sát, tự nhiên là sẽ không còn loại tai họa ngầm này.
Lâm Thiên bước tới nửa bước nói: “Phi Minh Đốn đại nhân, ý ngài là...”
“Ta muốn trực tiếp hỏi thăm Bốn Phỉ Tạp đại sư, nếu như Nữu Man thực sự có đại sư tinh thần hệ xuất hiện, thì ta sẽ không đối với việc quý quốc thăng cấp tạo thành bất luận phiền toái không cần thiết gì”.
“Tốt” Lâm Thiên vui mừng, lập tức nói: “Mau mời Bốn Phỉ Tạp đại sư tiến đến”.
“Không cẩn” Phỉ Minh Đốn nói: “Ta tự mình đi gặp Bốn Phỉ Tạp đại sư”.
Đám người Lâm Thiên trong lòng cả kinh nhìn giọng điệu cùng động tác của hắn, rõ ràng là đối đãi với Bốn Phi Tạp như là sư trưởng vậy.
Với thân phận của Thân vương Phi Minh Đốn, lại tôn kính Bốn Phỉ
Tạp đại sư như vậy. Tuy nói vị lão nhân gia kia tuổi có quá lớn một chút, nhưng mà trọng thị như thế cũng làm cho người ta kinh ngạc.
Mọi người mặc dù trong lòng không hiểu chút nào, nhưng lại không ai dám làm trái ý nguyện của vị khách mới tới từ Khải Duyệt này.
Bởi vì Bồn Phỉ Tạp đại sư yêu mến thanh tịnh cho nên Thân vương Phi Minh Đốn cự tuyệt đại đã số người cùng đi, chỉ cho vài người dẫn đường cùng thị vệ của mình đi gặp Bốn Phi Tạp đại sư.
Hai người cùng một chỗ thương lượng một thời gian ngắn, Thân vương Phi Minh Đốn đi ra, yêu cầu trực tiếp gặp mặt vị đại sư tinh thần hệ đệ nhất đế quốc Nữu Man Phương Minh Nguy.
Phương Minh Nguy lúc nhận được tin tức, là đang dùng lực lượng tinh thần ở trong thế giới hư vô tìm kiếm không gian mới.
Sau khi biết được giá trị của không gian trong giới chi, Phương Minh Nguy đối với chúng hứng thú càng lớn. Mấy ngày nay không có việc gì làm, liền đem toàn bộ tinh lực tập trung lên chuyện này.
Muốn tiến vào thế giới hư vô, nhất định phải có môi giới đặc chế.
May mắn là trong tay Phương Minh Nguy, còn có một cái giới chỉ cũ có được từ Khải Lực, nếu không hắn thật đúng là không cách nào lẫn nữa tiến vào thế giới hư vô.
Đang lúc hắn ở bên trong toàn tâm toàn ý sưu tầm, lại nhận được lời mời muốn gặp mặt của Thân vương Phi Minh Đốn.
“Lâm trung giáo, biết ta là ai không?” Phương Minh Nguy chỉ vào mũi minh hỏi.
“Ngài là một vị đại sư tinh thần hệ duy nhất của đế quốc” Lâm Tự Nhiên cung kính nói.
“Đúng vậy, ta là đại sư tinh thần hệ, mà không phải đại sư chính trị hệ” Phương Minh Nguy hai giang ra nói: “Ngươi muốn ta đi gặp Bốn Phi Tạp đại sư, đó là đương nhiên, nhưng mà gặp Thân vương Phi Minh Đốn, vậy không cần phải đi”.
Lâm Tự Nhiên trên đầu lập tức chảy ra một mảng mồ hôi lạnh, cười khổ nói: “Phương đại sư, đây chính là Thân vương Phi Minh Đốn đích thân điểm danh, kính xin ngài vì ích lợi của đế quốc, có thể chu toàn một hai”.
“Được rồi” Hơi bĩu môi, tuy Phương Minh Nguy rất căm tức Lâm Tự Nhiên cắt ngang quá trình thăm dò của mình nhưng mà hắn tốt xấu cũng hiểu được chuyện trọng đại, cũng chỉ đành ủy khuất chính mình một lần.
Dưới sự dẫn dắt của Lâm Tự Nhiên, Phương Minh Nguy đi tới một gian phòng khách. Ở trong gian phòng đặc chế này, ngoại trừ Phương Minh Nguy ra, cũng chỉ vẹn vẹn có hai người Phi Minh Đốn cùng Bốn Phi Tạp.
Nhìn nhị vị khách quý đến từ chính Khải Duyệt này, Phương Minh Nguy trong lòng đột nhiên xuất hiện một loại ý tưởng có quái.
Phỉ Minh Đốn là một người Khải Duyệt sống hơn năm trăm tuổi, với tuổi thọ của quốc gia nền văn minh cấp bảy mà nói, hắn bất quá chỉ mới sống nửa cuộc đời mà thôi.
Ở trong vũ trụ, có một hiện tượng phi thường kỳ quái.
Quốc gia nền văn minh đẳng cấp càng thấp, tuổi thọ của quốc dân càng thấp, mà những người này lại vì muốn bảo trì bề ngoài của mình mà tiến hành giải phẫu.
Nhưng mà, theo nền văn minh quốc gia đẳng cấp để cao, tuổi thọ của quốc dân sau khi được kéo dài, ngược lại có rất ít người nguyện ý tiếp nhận giải phẫu chinh lại dung nhan.
Cũng vậy, càng là nhân vật thân ở địa vị cao, bọn họ đối với giải phẫu chỉnh lại dung nhan lại càng kiêng kị. Trừ khi là bị thương ngoài ý muốn, nếu không rất ít người sẽ đi chỉnh lại dung nhan.
Bất luận là Phi Minh Đốn, hay Bốn Phỉ Tạp, chỉ cần bọn họ nguyện ý, bất cứ lúc nào cũng có thể có một bề ngoài trê tuổi anh tuấn, nhưng mà bọn họ đều lựa chọn thuận theo tự nhiên, cho dù là Bốn Phi Tạp già nua đến cực hạn, cũng không có bất luận ý tứ gì muốn thay đổi.
Nếu như mình sau này già rồi, cũng trở thành kình dáng như vậy, thì hắn có thể lựa chọn chinh sửa dung nhan hay không?
Đang lúc Phương Minh Nguy đang tâm thần chu du nơi khác, lời nói của Phi Minh Đốn đã đem suy nghĩ của hắn kéo lại.
“Phương đại sư thật không ngờ trẻ tuổi như vậy, thật sự là không thể tưởng tượng nổi. Nếu như không phải có lão sư đích thân chứng minh ta tuyệt đối không tin, còn có người có thể ơ dưới hai trăm tuổi... Không, dưới ba mươi tuổi đã trở thành đại sư tinh thần hệ”.
Phương Minh Nguy ngoài ý muốn nhìn hai người bọn họ, lúc này mới biết, bọn họ trong đó là quan hệ thầy trò.
“Thân vương điện hạ quá khen, ta chỉ là vận khí so với người khác tốt một chút mà thôi”.
“Vận khí... Hắc hắc, vận khí cũng là một bộ phận thực lực, hơn nữa là một bộ phận quan trọng nhất” Phi Minh Đốn có chút cảm khái nói: “Phương đại sư, chúng ta sẽ nói thẳng. Quý quốc tuy có thiên tài như ngài vậy, nhưng mà lúc này đây có thể thuận lợi thành công thăng lên đẳng cấp quốc gia hay không, vẫn là trong sự khống chế của ta”.
“Thật không? Nhưng tôi nghe nói, lực lượng khoa học kỹ thuật cùng tố chất con người của Nữu Man đều đã đạt đến trình độ quốc gia nền văn minh cấp sáu rồi mà”.
“Không sai, bọn họ xác thực là có thực lực của quốc gia nền văn minh cấp sáu. Nhưng mà, quốc gia nền văn minh cấp sáu cũng không phải dễ dàng thăng lên như vậy, nếu như không có kỳ ngộ nhất định thậm chí kéo dài năm nghìn năm cũng là rất có thể” Phi Minh Đốn lạnh nhạt nói.
Phương Minh Nguy chăm chú nhìn hắn, đột nhiên nói: “Thân vương Phi Minh Đốn, những lời này, ngài hẳn là hướng về phía hoàng đế Nữu Man nói mới đúng”.
“Vì sao?” Lúc này đây đến Phiên Phi Minh hồ nghi bất định.
Phương Minh Nguy hai tay giang ra nói: “Tôi là một người nghèo kiết xác, trên người chỉ có hai bàn tay tráng. Nếu như ngài muốn bắt chẹt mà nói, tôi nghĩ hoàng đế Nữu Man sẽ chỉ ra một cái giá lớn để cho ngài động tâm”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT