Sau một hồi không lâu lắm, Cơ Nặc lại trở về, nhưng mà lại mang vẻ mặt nghi hoặc về.
Thi Nại Đức tốt bụng hỏi: “Cơ Nặc sư huynh, huynh bị sao thế?”
Cơ Nặc lắc đầu, nói: “Cái phương thuốc này kỳ quái quá, dược tính bên trong bao hàm toàn diện, không chỗ nào không có!”
“Cái gì?” Thi Nại Đức khó hiểu hỏi.
Cơ Nặc lắc đầu, nói: “Huynh đã từ nghiên cứu qua phương thuốc của lão sư, cho nên cũng có hiểu biết nhất định về dược tính. Cái phương thuốc này so với phương thuốc của lão sư, tối thiểu là trong phạm vi dược tính còn rộng hơn rất nhiều”
“Ý của huynh là, cái phương thuốc này còn tốt hơn của lão sư?”
Cơ Nặc suy nghĩ một lát, nói: “Không biết, huynh thật sự không biết”
Phương Minh Nguy vội vàng cười ha hả làm hòa, nói: “Hiểu quả thế nào, đến lúc đó hai người tự mình thề nghiêm chẳng phải sẽ biết sao”
Thuốc trong danh sách của Phương Minh Nguy thật ra cũng không phải là loại hiếm có gì, trong tinh cầu Mễ Tư Lan hoàn toàn có thể tìm thấy hết, cho nên chỉ gần hai ngày, những dược liệu này đã được vận chuyển đến.
Nhưng sau khi nhìn thấy số lượng những dược liệu này, Phương Minh Nguy không nhịn được bị dọa nhảy dựng lên, tuy hắn cũng không hiểu về dược tinh nhưng ít nhất cũng hiểu được phân lượng, mà dược liệu ở đây còn nhiều hơn trong danh sách hắn đưa ra gấp mười lần.
Cơ Nặc chỉ huy thủ hạ chuyển dược liệu vào trong một căn phòng kín, đắc ý đem suy nghĩ của mình nói cho Phương Minh Nguy biết.
Đối với cái này, Phương Minh Nguy chỉ biết dở khóc dở cười chứ không có biện pháp, hắn cũng không thể nói Cơ Nặc được, cho dù có người lấy được cái danh sách này thì cũng không có chút tác dụng.
Sau đó, dưới sự thúc giục của Thi Nại Đức, Phương Minh Nguy bắt đầu quá trình luyện thuốc vĩ đại.
Đương nhiên, trong quá trình luyện thuốc, Phương Minh Nguy đã đuổi Thi Nại Đức và Cơ Nặc ra ngoài, về phần lấy lý do đuối ra thì vô cùng đơn giản, đó là vì hắn đã đáp ứng hai vị đại sư kia, không thể truyền kỹ thuật luyện chế này ra ngoài.
Hai người bán tín bán nghi, không có cách nào tưởng tượng, đành phải đi ra ngoài chờ.
Chờ hai người vừa đi, Phương Minh Nguy liền móc khối cứng trong ngực ra, thứ này chính là thứ mà thú bảo mà những người tu luyện mơ ước, hơn nữa còn là cực phẩm trong thú bảo.
Nếu là người bình thường, sau khi có được thú bảo, nhất định sẽ để nó qua một bên, chờ khi tu luyện đến cấp mười lăm, mới lấy ra dùng.
Nhưng đối với Phương Minh Nguy mà nói, hắn không quan tâm đến chuyện đó, chỉ cần trợ giúp cho anh em thuận lợi đột phá, thì như vậy hắn sẽ không keo kiệt một khối thú bảo.
Đương nhiên, đây cũng là vì quá trình hắn tìm được thú bảo thật sự quá dễ dàng.
Thú bảo đầu tiên tìm được trên người quái thú Mạc Cách, có thể nói là cực kỳ dễ dàng không tốn chút sức. Thú bảo thứ hai thì càng buồn cười hơn, lấy được trong người quái thú hình thò nhỏ, hơn nữa là nhặt được trong cái xác chết.
Chính vì tìm được thú bảo quá thuận lợi, cho nên Phương Minh Nguy mới không quý trọng thứ này.
Nếu như là giống hai anh em Khoa Tư Mạc, cực khổ hơn hai trăm năm, mà chỉ kiếm được năm thú bảo, vậy thì Phương Minh Nguy tuyệt đối sẽ không lạm dụng.
Ném thú bảo vào trong vạc nước chuẩn bị sẵn, lại đun nóng lên, chỉ một lát sau, nước bên trong bắt đầu sôi trào lên.
Phương Minh Nguy đã sớm đeo vương miện nhỏ lên đầu, sử dụng lực lượng tinh thần quan sát biến hóa của thú bảo. Quả nhiên, ngâm dưới nước sôi, thứ này đã bắt đầu mềm ra.
Chỉ là, vượt ngoài dự liệu của Phương Minh Nguy, thú bảo này cũng không có bất kỳ dấu hiệu nào nhỏ lại.
Trong lòng có chút lo lắng, hắn nhớ rõ, trong nhật ký của Khải Lực có ghi, một khi ngâm vào nước sôi, thì bề ngoài của thú bảo sẽ bị tróc ra một tầng, sau đó hòa tan vào trong nước, mà màu nước cũng hóa thành màu xanh lam của biển luôn.
Nhưng tính theo thời gian hôm nay, đã vượt qua nửa tiếng rồi, nhưng ngoại trừ một chút chuyển biến bên ngoài ra, thú bảo căn bản là không có chút thay đổi nào hết!
Bởi vì năng lượng tinh thần của Phương Minh Nguy thông qua vương miện nhố để quan sát, cho nên hắn có thể khẳng định thể tích của thứ này không hề bị teo nhỏ lại.
Lông mày chậm rãi nhíu lại, nếu thú bảo này không có cách nào sử dụng, vậy thì mình đúng là thảm rồi.
Hắn không hề có chút tin tưởng vào danh sách đã sửa đối, nếu như ngâm mình trong mấy thứ đó mà có thể làm tăng trưởng năng lực, thì như vậy trên đời này đã sớm tràn đẩy cao thủ ngoài cấp mười sáu.
Xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ cái thứ đạt được trên người quái thú Mạc Cách không phải là thú bảo sao?
Tính một chút, nhìn thời gian, rồi dứt khoát thay đổi thú bảo khác. Phương Minh Nguy bất đắc dĩ lấy thú bảo của quái thú hình thô trong vạc nước ra, muốn thay đổi cái thú bảo ngoan có này ra khỏi nước sôi.
Chỉ là, ánh mắt của hắn vừa đến mặt nước, liền lập tức dừng lại.
Giờ phút này, nước sôi trong vạc đã trở nên xanh lam, giống như trực tiếp rót vào nhân tâm vậy, xinh đẹp đến mức khiến người ta ngừng thở.
Phương Minh Nguy hít sâu một hơi, bấm cánh tay một cái, cái đau đớn toàn thân này khiến cho hắn rõ ràng, đây không phải là ảo giác.
Sau khi thấy được màng xanh lam đó, Phương Minh Nguy đã rõ ràng, nước trong này đã tràn ngập tinh hoa của thú bảo, tuyệt đối có thể sử dụng.
Chỉ là, thú bảo bị lực lượng tinh thần tập trung lên, bề ngoài vẫn không có bất kỳ thay đổi nào cả.
Ngơ ngác kỳ quái, không hiểu gì cả.
Thôi kệ, nghĩ không ra, thì không nghĩ nữa.
Phương Minh Nguy vớt thú bảo lên, đem vạc nước đố vào hai thùng gỗ lớn.
Nhưng mà nhìn bọt nước màu xanh lam kia, trong lòng không khỏi do dự, không được, cái mục tiêu này quá rõ ràng.
Nghĩ đến đây, ánh mắt của Phương Minh Nguy liền dời về đống dược liệt chất cao như núi kia. Hắn đi tới, tiện tay lấy một đống to, tùy ý ném vào thùng gỗ, nhìn nhìn, tựa hồ còn chưa đủ, thế là lại lấy thêm một đống nữa.
Vật lộn nửa ngày, chờ khi nước ấm trong thùng đã đủ ngâm người, thì hai thùng nước cũng đã hoàn toàn đối màu.
Trong đó một thùng đen như mực, thùng còn lại thì trắng như sữa trâu.
Nhìn hai màu nước một đen một trắng này, Phương Minh Nguy cũng không nhớ là, hồi nãy rốt cục đã ném bao nhiêu dược liệu vào, mà lại trở nên kỳ quái vậy.
Thấy cũng tội mà thôi cũng kệ, dù sao cùng không còn màu xanh. Phương Minh Nguy mở cửa ra với tinh thần không chịu trách nhiệm, để cho hai người đã chờ hết kiên nhẫn kia vào.
Thi Nại Đức và Cơ Nặc vừa tiến vào, nhìn thấy hai thùng gỗ lớn, không cần hỏi cũng biết, đây là chuẩn bị cho bọn họ tắm. Nhưng mà, màu sắc của hai thùng cũng thật kì quái, tại sao khác biệt nhau quá vậy?
Hai người liếc nhìn nhau, đều nhìn ra sự nghi ngờ trong lòng, thậm chí còn có chút lo lắng.
Thi Nại Đức nuốt nuốt nước miếng mấy lần, hỏi: “Minh Nguy, trước kia cậu có thử qua cái này chưa?”
“Chưa từng!” Phương Minh Nguy lau lau mồ hôi trên đầu, cái đó cũng không phải là do mệt nhọc mà ra, mà chỉ là do “điều chế dược liệu” mà ra thôi.
“Chưa từng?” Thi Nại Đức lo lắng hỏi: “Vậy cậu nghĩ thứ này có gây ra hậu quả không tốt gì không?”
Cơ Nặc cẩn thận đi đến cái thùng màu đen, đưa tay ra sờ sờ, lập tức lôi ra một dược liệu giống như nhánh cây, sau đó nhìn nhìn, đưa mũi xuống ngửi một cái, trên mặt lập tức chảy ra vài giọt mồ hôi.
“Sao thế?’ Thi Nại Đức vội vàng hồi, Cơ Nặc tốt xấu gì cũng hiểu biết về mấy cái này một chút, còn hắn thì dốt đặc cán mai.
Mặt của Cơ Nặc tái đen, nói: “Minh Nguy, dược liệu trong nào còn chưa tan hết, dược tính căn bản là không phát huy ra được ba phần nữa!”
Trong lòng Phương Minh Nguy rùng mình nhưng mặt của hắn vẫn không đối màu, nói: “Cơ Nặc, anh không hiểu gì hết, đây là phương pháp đặc chế độc nhất vô nhị của tôi, có vài dược liệu không cần phát huy hết tác dụng, như vậy thì mới bảo đảm được số lượng dược tính vừa phải”
“Thật sao?”
“Đương nhiên, không tin anh có thể đi tìm trong vũ trụ, nếu như có thể tìm được một Phương pháp tám thuốc nào tương tự như tôi, vậy thì tôi xin bái anh làm thầy!” Phương Minh Nguy dõng dạc nói.
Cơ Nặc nhìn cái cành cây trong tay, có lẽ là nửa đời sau sẽ không bao giờ quên, thầm nghĩ kỹ thuật của cậu đúng là độc nhất vô nhị, nếu tìm được cái thứ hai mới gọi là quỷ.
Dùng cái cành cây kia để khuấy mặt nước ra, lại lấy lên một thứ đen thui, sắc mặt của Cơ Nặc lập tức thay đổi: “Minh Nguy, cái thứ không có già trị này, tại sao lại ở đây?”
“Tại sao, không thể ở trong này à?” Phương Minh Nguy kinh ngạc hỏi, đây là mấy thứ lấy trong kho hàng ở đây mà?
Sắc mặt của Cơ Nặc tái lại: “Cái thứ không có giá trị này không có trong danh sách dược phẩm của cậu, mà là do tôi nhìn lộn mua lầm, hơn nữa, dược tính của nó là ... ”
“Là cái gì?” Thi Nại Đức vội hỏi.
“Là tráng dương!”
Ánh mắt của Thi Nại Đức và Phương Minh Nguy đồng thời nhìn về hướng thẳng nhỏ của Cơ Nặc, làm cho người này hẹn quá hóa giận, nói :”Nhìn cái gì mà nhìn, của tôi mạnh hơn các cậu nhiều”
Thi Nại Đức khinh thường hừ một tiếng, lại hỏi: “Minh Nguy, cái này là sao?”
“A, cái này cũng đơn giản, bởi vì tớ đột nhiên nhớ ra, gia tăng thêm một số thứ không có giá trị thì càng tốt, cho nên bỏ thêm vào”
“Cái ... cái phương thuốc này cũng có thể tùy tiện sửa đối sao?”
Phương Minh Nguy làm mặt nghiêm trang, nói: “Tớ nói có thể, nhất định là có thể, hai người rốt cục có muốn thử không? Muốn thì leo vào, không muốn thì đi ra, tôi coi như là uống phí công phu nửa ngày”
Hai người nhìn nhau một hồi, Cơ Nặc hít sâu một hơi, nói: “Tôi thử!”
Sở dĩ hắn muốn thử, đó là bởi vì hắn hiểu rõ, với thiên tư của hắn, cả đời này tu luyện đến cấp mười lăm đã là cực hạn rồi, còn muốn tăng thêm một bước, thì chính là khó như lên trời.
Vốn định cả đời sẽ như vậy, nhưng nghe được lời nói của Phương Minh Nguy, một chút hy vọng trong lòng hắn lại dấy lên, cho nên bây giờ ôm hy vọng thử một lần, coi như là liều mình một phen, cỡi quần áo ra, chui vào trong thùng nước đen.
Sắc mặt của Thi Nại Đức thay đổi vài lần, bản thân mình vẫn còn chưa tu luyện đến cực hạn, không muốn ngăm cái thứ nước màu trắng quỷ quái kia đâu.
Chỉ là, đang muốn bỏ cuộc nửa đường,thì lại nhìn thấy vẻ mặt dữ tợn của Phương Minh Nguy.
“Cậu ... cậu muốn làm gì?”
“Làm gì?” Phương Minh Nguy nhào đến chụp lấy Thi Nại Đức, oán hận nói:”TỚ không thể bỏ qua công sức nửa ngày, cậu bước vào ngay cho tớ” Dứt lời, liền đá ra một cước, mạnh mẽ đạp Thi Nại Đức lọt vào trong thùng nước.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT