Bây giờ, cho dù ngu cũng biết chuyện có biến. Khoa Tư Mạc và Khải Lực không hẹn mà cũng nhẹ nhàng vươn tay gắn một cái gì đó lên. Phương Minh Nguy lập tức nhận ra cái thứ nhỏ nhắn đáng yêu này, nhất định là máy phiên dịch thông dụng trong vũ trụ.

Hắn không nhịn được sự xúc động trong nội tâm, hai tử tước đại nhân này cũng thật là có mặt mũi, rõ ràng là có thứ này, mà còn phải tìm thêm, một người phiên dịch.

Nhưng mà hắn quả thật đã đổ oan cho hai vị tử tước của Khái Duyệt đế quốc rồi.

Mỗi một quốc gia, mỗi một dân tộc đều có ham mê và thói quen cho riêng minh.

Trong Khải Duyệt đế quốc có một số gia tộc cổ truyền thừa, quả thật không quen lui tới với các nền văn minh cấp thấp. Nếu như không phải ở đây tồn tại quái vật hình cầu hiếm thấy, thì bọn họ tuyệt đối sẽ không đến đây.

Đồng dạng, nếu không phải gặp Phương Minh Nguy đã lĩnh ngộ được đạo lý chung cực của tinh thần hệ, thì bọn họ tuyệt đối cũng không sử dụng máy phiên dịch.

“Gia Văn, bọn họ vừa rồi nói cái gì?” Khoa Tư Mạc lạnh nhạt hỏi.

Gia Văn rùng mình một cái, nhưng mà hai người Khoa Tư Mạc đã đeo máy phiên dịch lên, như vậy đã nói rõ bọn họ không còn tin mình phiên dịch nữa, hẳn ủ rũ nói: “Từ tước đại nhân, Phương thiếu tá nói, hắn năm nay chỉ mới vỏn vẹn hai mươi ba tuổi”

“Hai mươi... ba?”

Tuy Khoa Tư Mạc và Khải Lực đều là người có kiến thức rộng rãi, tuy bọn họ đều là đại sư tinh thần hệ, tuy bọn họ đã sớm quan sát ra hành động của Phương Minh Nguy còn lộ một chút cảm giác non nót.

Nhưng, khi bọn họ nghe thấy những lời này, vẫn không nhịn được thất thần trong nháy mắt.

“Là hai mươi ba, hay hai trăm hai mươi ba?” Khải Lực hỏi một tiếng.

“Hai mươi ba” Gia Văn lập lại lần nữa, nhưng mà gánh nặng trong lòng hắn đã được trút đi, Khải Lực đã có hoài nghi, vậy thì cũng không trách tội lên đầu mình rồi.

“Hai mươi ba..Khải Lực thở dài một hơi thật sau, làm một phần tử tinh anh trong gia tộc, đây là lần đầu tiên ông thất thố.

Khoa Tư Mạc hít sâu một hơi, đột nhiên thể hiện ra nụ cười đầu tiên từ khi ông đến đây: “Phương tiên sinh chúng tôi sắp sửa dừng chân tại đây một thời gian, nếu có cơ hội, hy vọng có thể trao đổi tâm đắc tu luyện lẫn nhau, cậu nghĩ có thể không?”

Hai mắt Phương Minh Nguy sáng lên, vội vàng nói: “Cầu còn không được, đã tạ tử tước đại nhân”

Tuy Phương Minh Nguy là bá tước, dựa theo cấp phẩm mà nói, còn trên cả tử tước, nhưng mà, người trong này đều rõ ràng, bá tước của Nữu Man đế quốc căn bản là không cách nào so sánh với từ tước của Khái Duyệt đế quốc.

Huống hi, hai vị này còn không phải là tử tước bình thường, mà là đại sư tinh thần hệ.

Nhưng nhìn thấy thái độ của Khoa Tư Mạc và Khải Lực đột nhiên thay đổi từ lãnh đạm chuyển sang thân mật, mặc dù là bọn người Trần Húc Đào cũng không khỏi cảm khái trong lòng, xem ra trong mắt hai vị này, giá trị của Phương Minh Nguy thậm chí còn vượt trên quân đoàn Ngải Mạc Nhĩ.

Trên thực tế quả thật là như vậy, khi nói chuyện với nhau, Khoa Tư Mạc và Khải Lực không chỉ đeo máy phiên dịch lên, mà còn thân mật với Phương Minh Nguy, không so do sự chênh lệch thân phận của bọn họ.

Nếu như là chuẩn đại sư tinh thần hệ cấp mười lăm. nhìn thấy hai vị đại sư chân chính tôn quý dùng thân phận ngang hàng nói chuyện với mình chỉ sợ là mừng đến nổi nói năng lung tung thôi.

Nhưng Phương Minh Nguy thì khác, lão sư của hắn là đại sư thể thuật, hơn nữa hắn cũng nhìn quen mắt các đại nhân vật rồi, cho nên cũng tập mãi thành thói quen luôn.

Dưới lời mời của Khoa Tư Mạc, Phương Minh Nguy đi đến chỗ ở của đoàn người, nhìn thấy hai vị đại sư chỉ thân mật với một mình Phương Minh Nguy, những người khác đều không còn hứng thú, bọn người Trần Húc Đào cũng thức thời không dây dưa nữa. về phần Phương Minh Nguy, đối với hắn mà nói, hành động của hai vị từ tước đại nhân đã động đến lòng tò mò của hắn, cho dù bọn họ không mời. Phương Minh Nguy cũng nghĩ biện phép tiếp

Trần Húc Đào bố trí chỗ nghỉ ngơi cho khách quý của Khải Duyệt đế quốc, đương nhiên là chỗ ở tốt nhất trên tinh cầu rồi.

Nhưng mà, đối với bọn người Phương Minh Nguy mà nói, căn bản là không để ỳ đến, đã làm lãng phí vô ích một phen khổ tâm của Trần tướng quân rồi.

Phương Minh Nguy và hai vị tử tước nói chuyện thật lâu, coi như là cũng gần quen thuộc, hắn mơ hồ cảm giác rằng, hai vị này đang tận lực giữ quan hệ hài lòng với hắn.

Đã như vậy, Phương Minh Nguy tất nhiên sẽ không khách khí nữa, chỉ vào chiếc nhẫn trên tay của Khoa Tư Mạc, khiêm tốn thinh giáo: “Khoa Tư Mạc đại sư, không biết chiếc những trên tay ngài dùng để làm gì?”

Khoa Tư Mạc mỉm cười, cời chiếc nhẫn ra, trực tiếp đưa cho hẳn.

Phương Minh Nguy khẽ giật mình hắn cũng không hy vọng Khoa Tư Mạc tháo ra đưa cho mình. Cái này, tuy biết rõ hành động của đối phương là có ý tốt, nhưng vẫn thật tình cảm kích.

Cẩn thận nhận lấy, xem xét nửa ngày, sắc mặt của Phương Minh Nguy dần trở nên kỳ quái. 

Chiếc nhẫn này rốt cục là dùng tài liệu gì chế thành, hắn cũng không biết. Nhưng mà lực lượng trên mặt thì lại có chút quen thuộc. Lực lượng này cực kỳ tương tự với lực lượng của vương miện nhò.

Ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đang cười tủm tim của Khoa Tư Mạc, trong lòng Phương Minh Nguy chợt động, nói: “Tôi hiểu rồi, trong này có một không gian, một chiếc nhẫn không gian”

“Không sai, Phương tiên sinh quả nhiên thông minh” Khoa Tư Mạc cười ha hả nói: “Trong nà quả thật có một không gian, nhưng diện tích không gian không lớn, chỉ có thể dùng để chứa đồ cá nhân”

Phương Minh Nguy cung kính đem chiếc nhẫn trả lại cho ông, tuy rằng trong lòng hắn có ý niệm nuốt trôi chiếc nhẫn này, nhưng không dám biểu lộ ra, chỉ có thể dùng ánh mắt hâm mộ nhìn nó.

Khoa Tư Mạc chậm rãi mang vào tay lại, cười nói: “Cậu không cần hâm mộ, nhiều nhất là ba mươi năm sau, cậu cũng có thể đạt được thứ tương tự”

Phương Minh Nguy khẽ giật mình nghĩ đến lời vừa rồi của ông, liền hỏi: “Ý của ngài là, chỉ có đại sư tinh thần hệ mới có tư cách đeo thứ này?”

“Không phải tư cách, mà là thực lực”

“Thực lực?”

“Đủng, chiếc nhẫn này là do khoa học kỹ thuật cao cấp nhất của loài người chế tạo ra, muốn mờ không gian bên trong chiếc nhẫn, nhất định phải có năng lực tinh thần hệ ngoài cấp mười sáu, nếu không thì sẽ mờ không được, đeo lên, ngược lại chỉ làm mất thân phận”

Phương Minh Nguy giật mình gật đầu, thì ra chiếc nhẫn này ngoại trừ chứa đồ, còn có tác dụng khác, chính là dùng để tò thân phận của mình.

Do dự một chút, Phương Minh Nguy dò hỏi: “Khoa Tư Mạc đại sư, chiếc nhẫn này là mua ở quý quốc sao?”

Sắc mặt Khoa Tư Mạc đỗ lên, nói: “Quốc gia của tôi tuy rằng cũng rất mạnh về kỹ thuật không gian, nhưng không cách nào chế tạo được sản phẩm này”

Phương Minh Nguy lấy làm kỳ quái, hỏi: “Thế cái này từ đâu mà có?”

“Đây là bằng chứng của hiệp hội tinh thần hệ, chỉ cần cậu thành công tiến vào cấp mười sáu, tất nhiên sẽ có được nó”

“Ngài nói là, có người sẽ tặng cho tôi?”

“Đúng”

Phương Minh Nguy nháy mắt hai cái, trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy?

Tuy kiến thức của hắn không rộng, nhưng tốt xấu gì cũng biết, nếu ngay cả Khải Duyệt đế quốc mà không cách nào chế tạo ra được, thì giá trị của nó to lớn mức nào cũng có thể tưởng tượng rồi. Tặng không, thật sự có người tốt như vậy sao?

Nhưng mà, nhìn thấy vẻ mặt ngượng nghịu của Khoa Tư Mạc, Phương Minh Nguy thức thời không hỏi nữa.

Hắn đổi chủ đề, nói:”Khoa Tư Mạc đại sư, tôi và Mạch Tạp Kì đi xử lý xác của quái thú, trông thấy hắn lấy ra được một khối cứng từ xác quái thú, xin hỏi đó là cái gì?”

Khoa Tư Mạc do dự một chút, nói: “Món đó gọi là thú bảo” Dứt lời, vươn ngón tay ra tại mặt nhẫn, đem cái khối nhỏ như hạt đậu ra, đưa đến trước mặt Phương Minh Nguy.

Phương Minh Nguy cẩn thận cầm lấy thủ bảo, tuy hắn cũng biết, thứ này vô cùng cứng rắn, căn bán là không cách nào làm hư, nhưng mà giả bộ cũng phải làm cho giống.

Vuốt vuốt một lát, Phương Minh Nguy rốt cục đã có thể hoàn toàn khẳng định thứ này và cái khối cứng tìm thấy trong cơ thể của quái thú hình cầu hoàn toàn là cùng một loại.

Ngoại trừ kích thước lớn bé khác nhau ra, thì hai cái căn bản là không có chỗ nào khác

Thấy ánh mắt hỏi thăm của Phương Minh Nguy, Khoa Tư Mạc cười nói: “Trong quái thú đẳng cấp cao, có thực lực cường hãn, thì trên người chúng nó sẽ sinh ra thú bảo này”

Lông mày của Phương Minh Nguy nhướng lại, bất ngờ hỏi: “Không phải mỗi con quái thú đều có sao?”

“Đương nhiên không phải” Khoa Tư Mạc bật cười nói: “Nếu như mỗi con quái thú đều có, vậy thì tôi không có khả năng coi trọng nó”

Phương Minh Nguy khẽ gật đầu, hỏi: “Nếu không phải quái thú nào cũng có, như vậy vì sao ngài có thể khăng định trên người quái thú dị biến có thú bảo?”

Khoa Tư Mạc lắc đầu liên tục, nói: “Không, trước đó tôi căn bán là không biết trong cơ thể con quái thú có thú bảo, tôi chỉ là nhìn thấy thực lực con quái thú cũng khá, cho nên muốn thừ một chút, không ngờ, thật sự lại tìm được thú bảo”

Nói đến đây, trên mặt Khoa Tư Mạc hiện ra một nụ cười không che giấu, hiển nhiên là đối với ông mà nói, cũng là vô cùng đáng quý.

Phương Minh Nguy do dự một chút, hỏi: “Đại sư, nó nhỏ như vậy, có đáng giá không?”

Khoa Tư Mạc khẽ giật mình dở khóc dở cười nói: “ Không biết”

“A!” Mặt của Phương Minh Nguy đầy thất vọng.

“Tôi cũng không biết là nó có đáng giá hay không, bởi vì cho đến bây giờ cũng chưa thấy ai công khai tiêu thụ nó cả” Khoa Tư Mạc thu hồi lại nụ cười trên mặt, nghiêm túc nói: “Đối với người tu luyện như chúng ta mà nói, thứ này là bảo bối vô giá, không có một tu luyện giả nào nguyện ý bán ra cả” 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play