Bước thật chậm, vào thời khắc này, Phương Minh Nguy tựa hồ như đột nhiên rơi vào trạng thái cực kỳ huyền diệu.

Tuy Diêu Húc Học vẫn ở bên cạnh hắn, hơn nữa còn đang nói chuyện với hắn, những tất cả những gì mà gã nói lại giống như một trận gió thoảng lướt qua nội tâm của Phương Minh Nguy.

Vẻ mặt của hắn không hề thay đổi, lực lượng trong cơ thể cũng không có dấu hiệu ngưng tụ, nhưng Diêu Húc Học dẫu sao cũng là một cao thủ thể thuật hệ cấp mười lăm, gã đột nhiên thôi không nói nữa, nghi hoặc nhìn Phương Minh Nguy.

Trong mắt gã, tuy vẫn có sự tồn tại của Phương Minh Nguy, nhưng mơ hồ, gã lại có một ý nghĩ kỳ diệu, tựa hồ Phương Minh Nguy đều tùy thời có thể biến mất.

Đối với sự cảm khái của Diêu Húc Học, Phương Minh Nguy không để tâm một chút nào. Lúc này, trong lòng hắn chỉ có một mục tiêu.

Ở cách đó không xa, một quân quan cấp tá đang bước nhanh về nơi ở của Trần Húc Đào, động tác của hắn mang theo mấy phần nóng vội, dưới nách kẹp một đống giấy tờ. Ai cũng có thể nhìn ra được trên người hắn có chuyện cực kỳ quan trọng.

Có điều, trong lòng Phương Minh Nguy lại dâng lên sóng gió ngút trời. Theo sự càng lúc càng tới gần của quân quan cấp tá này, Phương Minh Nguy không ngờ lại có một cảm giác như nguy cơ hàng lâm. Tuy không đội vương miện, không thể nhìn thấy điểm đen, nhưng ở trong lòng Phương Minh Nguy, đã ghi nhớ khí tức kỳ dị của những quái thú đó.

Mà lúc này, quân quan đang bước nhanh tới cũng mang theo khí tức đang sợ tương tự.

Nếu như không phải là tận mắt nhìn thấy, Phương Minh Nguy nhất định sẽ cho rằng hắn là một quái thủ, hơn nữa còn là loại khủng bố hơn cả ngưu đầu quái.

Chỉ là, dùng mắt của Phương Minh Nguy mà nhìn thì đây quả thực là một nhân loại chân chính.

Song, cỗ báo động cường liệt ở trong lòng vẫn như mây đen che mặt trời, không thể xua đi được. Cho nên, Phương Minh Nguy đưa ý thức tinh thần của bản thân vào cảnh giới không tịch, để linh giác của mình đi cảm ứng vạn vật.

Lông mày hơi giật giật mấy cái, trong trạng thái không tịch, Phương Minh Nguy càng có thể khẳng định được một việc. Quân quan cấp tá này tuy có vỏ bọc của nhân loại, nhưng hắn quả thật có khí tức của quái thú cường đại.

Thân hình khẽ động, Phương Minh Nguy lao nhanh lên trước, chạy tới nơi ở của Trần Húc Đào, cản đường vào của tên quân quan đó.

Đông tác của Phương Minh Nguy cực kỳ đột nhiên, ngay cả Diêu Húc Học ở bên cạnh hắn cũng không thể phản ứng kịp.

Ở phía trước nơi ở của Trần Húc Đào, có hơn ba mươi binh sĩ canh giữ trong bóng tối, sau khi nhìn thấy động tác của Phương Minh Nguy, bọn họ không hẹn mà cùng giật nảy mình.

Nơi này chính là quân doanh Ngả Mạc Nhĩ đó, mà người sống ở chỗ này chính trưởng quan số một thượng tướng Trần Húc Đào trong quân doanh. Lẽ nào ở trước mặt ông ta còn có người dám tiến hành hoạt động khủng bố tập kích?

Xuất phát từ chức trách, cơ hồ mấy chục khẩu súng năng lượng đồng thời hướng về phía Phương Minh Nguy.

Phương Minh Nguy mỉm người, chậm rãi giơ hai tay lên, làm ra động tác không hề có ác ý.

Đội trưởng hộ vệ là thân tín của thượng tướng Trần Húc Đào, cũng là một trong số ít người biết được thân phận chân thực của Phương Minh Nguy. Vừa thấy nhiều súng năng lượng như vậy chỉ vào hắn, lập tức sợ đến nỗi mặt trắng bệch.

Nếu Phương Minh Nguy thật sự chết dưới súng của những hộ vệ này, vậy thì Trần Húc Đào tướng quân cho dù là có một trăm cái miệng cũng đừng hòng giải thích rõ ràng được.

Gã vội vàng bước lên trước, che trước người Phương Minh Nguy, đồng thời giơ hai tay lên, nói: "Bỏ xuống, bỏ hết xuống."

Các vệ binh không chút do dự hạ thấp mũi súng, có điều trong đôi mắt nhìn vào Phương Minh Nguy của những người này vẫn mang theo ý vị bất thiện.

Diêu Húc Học cười khổ, bước tới: "Thiếu tá Phương, cậu là muốn..."

Phương Minh Nguy hơi lắc đầu với mấy người họ, mắt khóa chặt lên người quân quan cấp tá đang đứng ở bên cạnh.

Động tác của Hàn Lập tức dẫn tới sự cảnh giác của đội trưởng vệ binh và Diêu Húc Học, đội trưởng vệ binh hỏi trước tiên: "Ngươi là ai? Tới đầy làm gì?”

Người đó nhìn mọi người một cái rồi đột nhiên hỏi: "Trần Húc Đào tướng quân sống bên trong phải không?"

Đội trưởng vệ binh và Diêu Húc Học đồng thời sầm mặt, các vệ binh ở xung quanh hơi điều chỉnh mũi súng, nhắm chuẩn vào người khách không mời mà đến này.

"Ngươi rốt cuộc là ai, thuộc bộ đội nào?" Diêu Húc Học lạnh lùng hỏi.

Người đó há miệng ra, đột nhiên bật cười. Chỉ là người nhìn thấy nụ cười của hắn thì trong lòng không khỏi lạnh toát. Chỉ thấy cái miệng của hắn càng lúc càng to, không ngờ lại nứt tới tận ót giống như là một bị con dao cắt vậy.

Vào lúc mọi người đang kinh hãi thì người đó giống như thiểm điện đánh ra một quyền về phía đội trưởng vệ binh. 

Điều này nằm ngoài ý liệu của mọi người, không ai ngờ được người này gan lại lớn như vậy, hơn nữa trong lòng vẫn chưa kịp phản ứng lại từ khuôn mặt vừa rồi, cho nên ngay cả Diêu Húc Học cũng ngây ra.

"Cẩn thận." Phương Minh Nguy đột nhiên hét lớn, một cước đá ra, đá bay đội trưởng vệ binh ở bên cạnh.

Người đó ngây ra, một cước này của Phương Minh Nguy giống như là thần lai chỉ bút vậy, không ngờ vào lúc mà hắn há miệng thì đã đá ra rồi, tên gia hỏa này làm sao mà biết được mục tiêu xuất thủ của mình?

Đúng vào lúc hắn đang ngây người, hơn chục khẩu súng năng lượng đã đồng thời khai hỏa, bắn lên người hắn. Tuy những vệ binh đó không mở công suất lớn nhất, nhưng uy thế công kích thi lai tuyệt đối không nhỏ.

Thân thể của tên đó bị hơn mười khẩu súng năng lượng bắn trúng, ầm ầm bay lên trên, tựa hồ như năng lượng cường đại hất lên vậy. Ánh mắt của mọi người nhìn theo thân hình bay lên trên của hán, đột nhiên phát hiện, thân thể của hắn không ngừng phình ra.

"Vù..." Sau một tiếng vang khẽ, tất cả quần áo trên người tên đó rách ra, mà thân thể của hắn đã biến thành một vật không lô cao gần mười mét.

Nhìn trên đỉnh đầu đột nhiên có thêm một tên đại gia hỏa che trời nhảy xuống, các binh sĩ đồng thời giơ sủng năng lượng trong tay lên rồi bắn. Vào thời khắc này, tuy không có mệnh lệnh, nhưng bọn họ tựa hồ như đều khởi động công suất của sủng năng lượng lên cao nhất.

Tiếng chùm sáng năng lượng bắn trúng nhục thể không ngừng truyền tới, song khiến người ta kinh hãi là những khẩu súng năng lượng được mở hết công suất không ngờ ngay cả một vết thương cũng không thể lưu lại được trên người đối phương.

Đội trưởng vệ binh mắt híp lại, thấy quái vật cường hãn như thế này, gã cơ hồ không chút do dự tiến vào nơi ở.

Quái thụ nặng nề hạ xuống, cánh tay dài mấy mét giống như một cái quạt to lớn quét tới, lập tức hất ngã bây tám vệ binh.

Chỉ những tư thế của những vệ binh đó trên không trung là biết bọn họ đã dữ nhiều lành ít rồi.

Bóng đen lóe lên, Diêu Húc Học dùng một loại tốc độ bất khả tử nghị lao tới giữa bụng con quái thủ, dưới chân gã không hề có vật phụ trợ nào, nhưng dưới loại tình huống này, hắn không ngờ lại rùn lưng tọa mã, đánh ra một quyền.

Trong lòng Phương Minh Nguy khẽ động, tuy cao thủ thể thuật đạt tới cấp mười lăm không thiếu, nhưng trong cao thủ thể thuật cấp mười lăm, người có thể đứng trên hư không tuyệt đối không nhiều, đây là lực lượng tiếp cận cấp mười lăm đỉnh phong rồi.

Một quyền nặng nề đánh vào bụng con quái thú đó, da chỗ đó lập tức nổ tung, chảy ra máu đỏ. Có điều, đối với thể tích của con quái thú này mà nói, vết thương nhỏ này không khiến nó quan tâm. Giống như nhân loại bị rách một vét nhỏ vậy, có lúc thậm chí ngay cà dán băng cũng lười chả buồn dán.

Diêu Húc Học vẻ mặt nghiêm trọng, trong lòng gã kêu khổ không thôi, nếu như gã lúc này ở trong cơ giáp của mình vậy thì tuyệt đối sẽ không kinh hoàng như vậy, nhưng vấn đề là, nơi này chính là khu vực trung tâm của quân doanh Ngả Mạc Nhi, đừng nói là cơ giáp, ngay cả vũ khí cờ lớn cũng không có.

Quân nhân của đế quốc Nữu Mạn thủ hộ điểm biên cảnh người - thú này đã có mấy vạn năm lịch sử, trong thời gian dài như vậy, căn bản chưa từng có quái thú nào có thể tiếp cận tinh cầu Ngả Mạc Nhĩ, càng đừng nói tới tiến vào trọng địa quân doanh được giới bị sâm nghiêm.

Cho nên, khi đột nhiên phát hiện một con quái thú khổng lồ xuất hiện, hơn nữa có uy hiếp tới chủ soái của quân đội, trong lòng mọi người đều có chút kinh hoàng thất thố.

Thân thể khổng lồ của quái thủ nặng nề bước lên một bước, cánh tay giống như thiểm điện tóm về phía Diêu Húc Học đang đứng trên không trung, thân thể của nó tuy lớn, nhưng động tác lại không chậm chút nào.

Chỉ là, đối với nó mà nói, thể tích của Diêu Húc Học thực sự là quá nhỏ, thân hình của vị tồng đội trước Bộ đội mũi nhọn này hơi động liền dã rời khỏi phạm vị bao phủ của cánh tay khổng lồ đó rồi.

"Sao giờ?" Phương Minh Nguy cao giọng hỏi.

"Mau tránh đi, nó da dày thịt chắc, hơn nữa không sợ công kích nội kình phải dùng cơ giáp." Diêu Húc Học quát.

Lúc này, người ở xa đã nhìn thấy tình hình nơi đây, rất nhiều vệ binh ùa về phía này. Diêu Húc Học kinh hãi, gã biết với năng lực của quái thú này, nếu như không sử dụng cơ giáp hoặc là vũ khí cờ lớn, người tới dù nhiều hơn nữa cũng chỉ có chịu chết mà thôi.

"Cơ giáp, pháo laser siêu cấp." Giọng nói của Diêu Húc Học đột nhiên vang dội trong không trung, giống như là sấm sét vậy, ù ù không dứt. Những binh tốt đó ngây ra, đột nhiên quay đầu lại chạy ra ngoài.

Phương Minh Nguy trong lòng thầm kinh hãi, đúng là cao thủ thể thuật cấp mười lăm, hơn nữa thân kinh bách chiến, cho nên mới có thể trong nháy mắt đưa ra lựa chọn chính xác. Nếu đổi lại là Cơ Nặc hoặc là các sư huynh,e rằng không thể quyết đoán được như vậy.

Có điều quái thú đó không hề chịu ảnh hưởng của Diêu Húc Học, nó tựa như có thể nghe ra ý tứ của câu nói này, không để ý đến Diêu Húc Học và Phương Minh Nguy nữa, mà hít sâu một hơi, sau đó há miệng ra, một luồng sáng từ trong miệng phun ra, bắn lên nơi ở của Trần HÚc Đào.

Rầm một tiếng, tòa kiến trúc đầy mỹ quan và có giá trị lịch sử này không ngờ lại cứ vậy biến mất trên mặt đất.

Phương Minh Nguy và Diêu Húc Học lập tức biến sắc, bọn họ biết sự lợi hại của quái thú, nhưng không ngờ lại lợi hại tới mức này.

Nhìn mặt đất đột nhiên có thêm một cái lỗ đang bốc khói trắng, bọn họ biết rằng, nếu vừa rồi có người ở đây, vậy thì khẳng định là chết đến mức không thể chết thêm được nữa. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play