"Đội trưởng, căn cứ truyền tin tức tới rồi."

"Sao?"

"Con ngưu đầu quái đó đã được giải phẫu, phân tích sơ bộ rồi."

"Tốt." Diêu Húc Học bất động thanh sắc gật đầu, nhìn Phương Minh Nguy, nói: "Thiếu tá Phương, chúng ta cùng đi xem thử."

Tại hợp cốc cứ cách một ngàn mét lại có một tháp phòng ngự được chế tạo bằng tinh cương, mỗi một tháp phòng ngự đều có hỏa lực tương đương với một nửa phi thuyền cờ nhỏ, nhưng dạng thực lực này vẫn không thể chặn được việc

quán thú qua lại, từ đó có thể thấy, những tên gia hỏa đó cường hãi tới mức nào.

Đi vào trong tháp tổng chỉ huy, Phương Minh Nguy và Diêu Húc Học xuống cơ giáp, lập tức nhìn thấy một vị quân quan thiếu tá hào hoa phong nhã.

"Đọi trưởng Diêu." Nhìn thấy Diêu Húc Học, thiếu tá đó kính lễ, có điều lễ này không hợp quy phạm, rất có cảm giác qua loa.

Phương Minh Nguy thầm lấy làm lạ, chẳng lẽ trong quân đội đế quốc cũng có loại rác rưởi ư?

Diêu Húc Học hoàn lễ, hỏi: "Thiếu tá Trương, phân tích báo về con ngưu đầu quái đó thế nào?" Nói xong liền giới thiệu với Phương Minh Nguy: "Thiếu tá Phương, đây là viện sĩ cấp ba Trương Uy của Học viện khoa học đế quốc, ở nơi này phụ trách chức vụ thiếu tá, là nhân sĩ quyền uy nghiên cứu linh vực quái thú."

Phương Minh Nguy bừng tỉnh, thì ra Trương Uy căn bản không phải là quân nhân.

Trương Uy khẽ gật đầu với họ, nói: "Căn cứ vào kết quả hóa nghiệm của chúng tôi và những video chiến đấu do các anh cung cấp, con ngưu đầu quái này chắc là một người sinh hóa được trải qua cải tạo đặc biệt."

"Người sinh hóa ư?" Diêu Húc Học thốt lên kinh ngạc: "Không thể nào, đại liên bang nhân loại không phải đã quy định không cho phép nghiên cứu chế tạo vũ khí sinh hóa ư?"

"Đúng vậy, đại liên bang quả thật có quy định này, nhưng luôn có một số quốc gia không tuân thủ."

Diêu Húc Học hít sâu một hơi, nói: "Báo cáo chuyện này cho cấp trên đi, không biết lần này lại là quốc gia nào gặp xui xẻo."

Phương Minh Nguy gật đầu đồng cảm, tuy hắn không nắm rõ hoàn toàn lịch sử của đại liên bang nhân loại, nhưng có một điểm hắn hiểu rất rõ, trong lịch sự đại liên bang, ít nhất có hơn ngàn quốc gia bị tập thể đại liên bang trừng phạt, mà tội danh của họ chính là nghiên cứu người sinh hóa.

Trương Uy cầm báo cáo trên tay, do dự nói: "Đội trưởng Diêu, lúc phân tích ngưu đầu quái, chúng tôi còn có một phát hiện."

"Sao?"

"Bên trong gen của ngưu đầu quái tựa hồ như có gen đặc chủng của người Nữu Man chúng ta."

Sắc mặt Diêu Húc Học lập tức biến thành trắng bệch, gã hạ thấp giọng nói: "Anh có ý gì?"

Trương Uy liếc xéo Phương Minh Nguy, Diêu Húc Học phất tay, nói: "Không có vấn đề gì, thiếu tá Phương không phải là người ngoài."

Trương Uy do dự một lát rồi nói: "Chúng tôi hoài nghi, phải chăng là trong nội bộ đế quốc có người lén lút làm loại thực nghiệm này."

"Trời ạ." Sắc mặt của Diêu Húc Học biến thành vô cùng khó coi: "Rốt cuộc là tên hỗn đản nào phá rối, chẳng lẽ không sợ liên lụy tới cả đế quốc ư?"

"Đừng tức giận." Trương Uy liên tục xua tay, nói: "Đây chẳng qua là một suy luận xấu nhất của chúng tôi thôi, kỳ thực không có nhiều khả năng phát sinh."

"Không có nhiều khả năng phát sinh? Vậy gen Nữu Man trong ngưu đầu quái đó là từ đâu mà có?"

Trương Uy trầm ngâm một lát rồi nói: "Có một số quái thú trời sinh đã có năng lực hấp thu, cũng chính là nói, nó có thể từ trong những sinh vật mà nó từng ăn tự động chát lọc ra gen hữu dụng để dung nhập vào cơ thể."

"Thức ăn ư?" Dạ dày của Phương Minh Nguy đột nhiên cảm thấy quặn lên.

"Đúng vậy, thức ăn. Có điều chuyện này trước khi chưa tra rõ triệt để, tôi kiến nghị, hay là chỉ khống chế trong phạm vi nhỏ những người cần biết thôi."

"Được, anh nói rất đúng." Diêu Húc Học khen: "Trừ thượng tướng Trần Húc Đào ra, đừng thông tri cho người khác. Còn nữa, phải đặc biệt chú ý tới công tác bào mật.’1

"Anh yên tâm, nhân viên nghiên cứu khoa học có thể được chọn đưa tới tiền tuyến đều biết tính trọng yếu của chuyện này." Trương Uy mỉm cười, nói: "Chúng tôi không có vấn đề gì."

Phương Minh Nguy nghe cuộc đàm thoại của họ, trong lòng rủng động, hỏi: "Thiếu tá Trương, vậy ngưu đầu quái đó thật sự là người sinh hóa ư?"

"Đúng vậy?" Trương Uy khẳng định nói: "Chúng tôi ở trong gen của nó tìm thấy chứng cứ được tu sửa, chứng tỏ nó chính là một phân chỉ trong người sinh hóa, người được cải tạo gen."

"Vậy thì những con quái thú đó thì sao? Chúng có phải đã được cải tạo gen không?"

"Không, gen của những con quái thú đó tuy cường hãn, hơn nữa có tính xâm lược rất mạnh, nhưng chúng tôi lại không phát hiện có vết tích từng được cải tạo. Có điều..."

Nhìn thấy vẻ do dự của Trương Uy, Phương Minh Nguy đầy Diêu Húc Học ở bên cạnh một cái.

Diêu Húc Học đành lên tiếng hỏi: "Có điều làm sao?"

"Có điều có một số gen của quái thú vô cùng kỳ quái, tựa như tốc độ tiến hóa của chủng so với sinh vật bình thường mà nói thì nhanh hơn rất nhiều."

"Là tất cả quái thú ư?" 

"Không, chỉ một số quái thú thôi." Trương Uy dừng lại một chút rồi nói: "Trên cơ bản là có một số quái thú mạnh mẽ, hoặc là trong gen ở trên người một con quái thú đặc biệt lợi hại nào đó ở trong cùng một đàn có thể phát hiện ra hiện tượng tương tự."

"Tốc độ tiến hóa." Phương Minh Nguy lầm bẩm hỏi: "Hiện tượng này đại biểu cho điều gì?"

"Đại biểu cho tăng cường thực lực của quái thú hoặc là đại biểu cho một loại xuất hiện mới nào đó." Trương Uy nhún vai, nói: "Kết luận mà chúng tôi đưa ra là nếu như án chiếu theo biểu hiện của những con quái thú này cho thấy, ngưu đầu quái mà các anh gặp chỉ chẳng qua là loại đẳng cấp thấp nhất trong đàn quái thú cao cấp mà thôi."

Loại đẳng cấp thấp nhất ư? Phương Minh Nguy nghĩ tới thực lực đáng sợ của con ngưu đầu quái đó, trong lòng không khỏi phát lạnh

Một trung đội của Bộ đội mũi nhọn có một trăm người, đại bộ phận thành viên trong đó có thực lực trên dưới cấp mười hai, mười ba. Nhưng cho dù là bọn họ, lúc gặp phải con ngưu đầu quái đó vẫn không có sức hoàn thủ.

Nếu như trong trung đội này không có Diêu Húc Học, vậy thì cho dù là sau cùng giết chết được con ngưu đầu quái đó thì thương vong của bản thân nhất định là rất khả quan.

Quái thủ cao cấp cấp thấp nhất mà có thể một mình đấu với mấy chục vị cơ giáp thủ cấp mười ha, cấp mười ba toàn thân võ trang, điều này quả thật là quá khoa trương rồi.

"Đội trưởng Diêu, nếu như anh một mình đấu với quái thú đó thì ai lợi hại hơn?" Phương Minh Nguy đột nhiên hỏi.

Diêu Húc Học suy nghĩ kỹ càng một lúc rồi nói: "Cơ giáp của tôi là đặc chế, bất kể là lực đạo xuất quyền hay là tốc độ cũng không dưới ngưu đầu quái. Còn cuối cùng là ai sẽ ngã xuống thì phải xem sức chịu đựng của ngưu đầu quái như thế nào."

Phương Minh Nguy khe gật đầu, Diêu Húc Học tuy nói hơi hàm hồ, thế nhưng với thực lực của Phương Minh Nguy lúc này cũng có thể nghe hiểu.

Nếu như sức chịu đựng của ngưu đầu quái không đủ, trước khi nguồn năng lượng trên cơ giáp của Diêu Húc Học bị tiêu hao hết bị đánh ngã thì tất nhiên là không có gì phải lo lắng. Có điều, nếu như nguồn năng lượng trên cơ giáp của Diêu Húc Học cạn kiệt, mà vẫn chưa giải quyết được nó, vậy thì thắng bai khó mà dự đoán được.

Dầu sao, năng lực thể thuật của Diêu Húc Học tuy đạt tới cấp mười lăm, nhưng bào gã tay không đối phó với ngưu đầu quái, e rằng sẽ có nguy cơ táng mạng.

Trong lòng khẽ động, Phương Minh Nguy hỏi: "Thiếu tá Trương Uy, ngài làm thế nào mà đưa ra được kết luận này?"

Khóe miệng Trương Uy cong lên, tựa hồ như rất khinh thường vấn đề này, có điều sau cùng vẫn nói: "Tuy chúng tôi không có kế hoạch chế tạo người sinh hóa, nhưng đối với việc cải tạo gen vẫn có nghiên cứu nhất định."

Phương Minh Nguy lập tức hiểu ra.

Tuy đại liên bang đã quy định rõ, không cho phép bất cứ quốc gia nào được tiến hành cải tạo người sinh hóa, nhưng lại không hạn chế những quốc gia này tiến hành nghiên cứu gen.

Phải biết rằng, thực vật giúp kéo dài sinh mạng của con người trên cơ bản đều thông qua nghiên cứu gen mới có được. Nếu không cho phép nhân loại tiến hành nghiên cứu về phương diện gen, vậy thì chẳng khác nào cắt đứt mộng tưởng trường sinh của nhân loại.

Cho nên quốc gia văn minh cấp cao trong liên bang tuy có quyền độc đoán cực cao, nhưng cũng không dám định hạ điều lệ nghịch thiên như vậy. Có điều, đối với những quốc gia dám mượn cớ nghiên cứu gen, nhưng trên thực tế lại tiến hành cải tạo người sinh hóa, văn minh cấp cao trong đại liên bang sẽ quyết không dung thứ.

Nói thêm mấy câu với Diêu Húc Học, Trương Uy đang định cáo từ thì bị Diêu Húc Học kéo lại, hỏi: "Thiếu tá Trương, trong ký ức của tôi, hình như không có ai cảm ứng được trạng thái của sương trắng bên trong hợp cốc đúng không, đúng không?"

"Đúng vậy, sao?"

Diêu Húc Học lộ ra một nụ cười, nói: "Thiếu tá Trương, kỷ lục này đã bi người ta phá vỡ rồi."

"Cái gì?" Trương Uy ngây ra, đột nhiên ngẩng đầu lên, nói: "Anh nói gì cơ?"

"Tôi nói là đã có người có thể sử dụng lực lượng tinh thần cam ứng được những thứ đáng chết ở bên trong sương trắng."

"Thật ư?" Trương Uy mừng rỡ, vội vàng truy hỏi: "Là ai, rốt cuộc là ai?"

Diêu Húc Học chỉ vào Phương Minh Nguy ở đằng sau, nói: "Chính là thiếu tá Phương của Bộ đội mũi nhọn chúng tôi."

Hai mắt Trương Uy sáng rực lên, giống như là nhìn thấy mỹ nữ khiến cho gã động lòng nhất trên thế giới này vậy, nhìn chằm chằm vào Phương Minh Nguy.

Phương Minh Nguy không khỏi lạnh toát người, chỉ cảm thấy cả người toát mồ hôi, cười khổ nói: "Thiếu tá Trương, kỳ thực tôi cũng không nắm chắc bao nhiêu phần đâu, chỉ chẳng qua là ngẫu nhiên có cảm ứng mà thôi."

Trương Uy xua xua tay, hỏi: "Tội nghĩ ra rồi, vừa rồi thành công kích sát mãnh cầm bốn cánh, chẳng lẽ chính là anh đã báo động trước?"

"Đúng vậy." >. V'

"Cực tốt, anh làm sao mà làm được?"

"Không biết' (

"Cái gì?"

"Lực lượng tinh thần của tôi tiến vào đó thì cảm ứng được, có thể thôi."

"Đơn giản vậy à?"

"Đúng vậy, đơn giản thế thôi."

Trương Uy ngây ngốc nhìn hắn, cuối cùng nói: "Được rồi, thiếu tá Phương, đã như vậy, xin anh hãy cảm ứng thêm một lần nữa." 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play