Sáng sớm ngày hôm sau, Phương Minh Nguy cuối cùng cũng tiếp nhận cửa cuối cùng trong đợt huấn luyện này.
Trong quân doanh, có một quy định bất thành văn, đó chính là người tham gia bộ đội lục chiến trên cơ bản đều là người có năng lực thể thuật nổi bật, mà những người có lực lượng tinh thần cường đại, đặc biệt là cao thủ tinh thần hệ có tư chất nhất tâm nhị dụng, cơ hồ một trăm phần trăm đều ở trên chiến hạm.
Dạng phân chia này, trên cơ bản là căn cứ theo sự cần thiết trên chiến trường. Dầu sao thì một cao thủ tình thần hệ cấp mười một trải qua huấn luyện, có thể tự mình điều khiển một chiến hạm cờ nhỏ, mà nếu như điều họ tới bộ đội lục chiến, vậy thì bọn họ chỉ có thể điều khiển một chiếc cơ giáp mà thôi.
Chính bởi vì sự chênh lệch cực lớn giữa hai bên, cho nên bình thường mà nói, cao thủ tình thần hệ không được phép gia nhập tác chiến của bộ đội lục chiến.
Nhưng, trên thế giới này có rất nhiều chuyện không phải là tuyệt đối. Ví dụ như Phương Minh Nguy, sau khi nhận được sự ủng hộ của hoàng đế bệ hạ, cho dù là Trần Húc Đào nói một là một nói hai là hai trong quân đoàn Ngả Mạc Nhỉ cũng không thể nào cự tuyệt lời thỉnh cầu của hắn.
Có điều, để không cho Phương Minh Nguy qua cửa, Hứa tướng quân vẫn âm thầm làm ra an bài nhất định.
Cho nên khi Lô Đức Tông nhìn thấy danh sách đối thủ của Phương Minh Nguy, cũng không nhịn được mà nhíu mày.
Diêu Húc Học, tổng đội trưởng của Bộ đội Tiêm Đao, cao thủ cơ giáp số một trong đội, năng lực thể thuật cấp mười lăm. Bất kể là Lô Đức Tông có đoán như thế nào cũng không ngờ rằng Hứa tướng quân lại an bài gã làm giám khảo sau cùng của Phương Minh Nguy.
Lén lút nhìn Phương Minh Nguy không biết gì, Lô Đức Tông khẽ lắc đầu, xem ra thẳng nhóc này không thể nào qua cửa rồi.
Song, Phương Minh Nguy lúc này căn bản không biết biến có này, hắn tâm bình khí hòa đứng ở phía sau Lô Đức Tông, tựa hồ như đã ném tất cả mọi điều ra sau đầu, không có một chút cảm giác khẩn trương nào.
Không lâu sau, một tráng hắn trung niên anh tuấn chạy chậm vào. Tuy vẻ ngoài của gã không tính là già, nhưng Phương Minh Nguy vừa nhìn thấy ánh mắt đầy thương tang của y là lập tức biết rằng, tuổi của người này ít nhất cũng hơi hai trăm rồi.."
"Đội trưởng Diêu, anh tới rồi đấy à."
"Vâng." Ánh mắt của Diêu Húc Học quét lên người Phương Minh Nguy, hỏi: "Đối thủ của tôi hôm nay là hắn à."
"Không sai."
"Tốt, lên cơ giáp đi." Diêu Húc Học nói xong liền đi tới trước mặt một cơ giáp chế thức, tung người lên, giống như một con linh miêu, tiến vào bên trong khoang điều khiển cao mấy mét.
Khóe mắt Phương Minh Nguy nhướn lên, trong lòng lờ mờ có một loại cảm giác bất hảo. Cảm giác mà người này tạo cho hắn không ngờ lại giống như là Khoa Lâm. Chỉ là động tác của gã so với Khoa Lâm thì tựa hồ như có thêm một phần ngắn gọn và sát khí.
Lô Đức Tông vỗ vỗ vai Phương Minh Nguy, thương hại nói: "Chàng trai, tận lực mà làm đi."
Gã không hề nhắc tới những lời như chúc chiến thắng, bởi vì gã biết rằng, Phương Minh Nguy khẳng định không phải là đối thủ của Diêu Húc Học.
Chậm rãi đi lên một chiếc cơ giáp chế thức khác, Phương Minh Nguy bắt đầu trù tính ở trong lòng. Không biết vì sao, cảm giác không thoải mái ở trong lòng càng lúc càng rõ rệt. Do dự mai, Phương Minh Nguy cuối cùng cũng lấy ra vũ khí bí mật của mình lấy vương miện ra đội lên đầu.
Tuy trải qua một đoạn thời gian rèn luyện, hắn vô cùng có lòng tin vào trình độ điều khiển cơ giáp của mình nhưng khi chuyện tới trước mặt, hắn vẫn lựa chọn tin vào trực giác của mình.
Từ sau khi nhìn thấy nam nhân đầy vị đạo thương tâm này, Phương Minh Nguy lập tức biết rằng, đây là một đối thủ không thể coi thường, nếu như không mượn lực lượng của linh hồn, chỉ sợ mình chắc gì đã địch được gã.
Quả nhiên, theo một tiếng hạ lệnh của Lô Đức Tông, chiếc cơ giáp mà Diêu Húc Học điều khiển đã hóa thành một đạo thiểm điện, dùng tốc độ bất khả tư nghị xông tới, kiếm laser trong tay trong nháy mắt đã khởi động tới công suất lớn nhất.
Phương Minh Nguy trong lòng thầm kêu may mắn, loại tốc độ này đã vượt qua sư huynh Khoa Lâm rồi, càng vượt xa cực hạn mà mình có thể ứng phó.
May mắn là lúc này phục trách điều khiển cơ giáp không phải là một mình Phương Minh Nguy mà là có hơn trăm người đồng tâm hiệp lực.
Dưới hiệu quả thần kỳ của vương miện, Phương Minh Nguy thử dung hợp hơn trăm linh hồn, những linh hồn này hợp mưu hợp sức, quyết định được đưa ra trong nháy mắt, đều hợp lý và nhanh hơi bất kỳ một ai.
Cho nên một kiếm sét đánh không kịp bưng tai này nhìn thì sắp thành công nhưng lại chạm phải một chiếc thuẫn bài năng lượng không ngừng xoay tròn.
Cao thủ quá chiêu, một chiêu là biết nông sâu.
Diêu Húc Học nhận được mệnh lệnh, vốn định dùng tốc độ nhanh nhất để giải quyết đối thủ, song sau một chiêu, ngay cả bản thân gã cũng giật nảy mình.
Khi cơ giáp của Phương Minh Nguy gạt được một kiếm của đối thủ, cũng đồng dạng đâm ra một kiếm, pháo năng lượng ở ngực cũng nhanh chóng bổ sung năng lượng.
Song Diêu Húc Học không hổ là đệ nhất nhân nổi bật nhất trong mấy chục vạn người, cơ giáp khổng lồ dưới sự điều khiển của gã, đột nhiên biến thành một tuyển thủ thể thao linh hoạt, cúi đầu, rùn người, lui ra sau, không ngờ trong lúc chỉ mành treo chuông, không những né được sự truy kích của Phương Minh Nguy mà còn thuận tay đánh trả một kiếm.
Một chuỗi so chiêu trong kết thúc trong nháy mắt, hai chiếc cơ giáp vừa chạm vào nhau rồi lại tách ra, đều có sự kiêng kỵ với đối phương.
"Nhanh quá."
Bất kể là hai người đang đối chiến hay là Lô Đức Tông ở bên cạnh quan chiến đồng thời hô lên trong lòng.
Phương Minh Nguy thì càng kinh hãi hơn.
Không biết lai lịch của đối phương, còn cho rằng Diêu Húc Học chẳng qua là một đội viện bình thường của bộ đội Tiêm Đao. Ngay cả một đội viên bình thường cũng có thực lực vượt trội cả sư huynh Khoa Lâm, chẳng trách Bộ đội Tiêm Đao lại có thanh danh hiển hách như vậy.
Sau mấy giây ngắn ngủi mà song phương dừng lại, một lần nữa lai quấn lấy nhau.
Giao thủ giữa bọn họ căn bản không có bất kỳ động tác đẹp mắt gì, trên cơ bản đều chỉ vung kiếm công kích rất đơn giản. Song chính chiêu thức đơn giản này lại sở hữu uy lực cực lớn. Lô Đức Tâm nhìn mà hãi hùng khiếp phía, thì ra trên người Phương Minh Nguy còn ẩn chứa loại thực lực này, gã lúc này vừa nghĩ tới thái độ đối đãi với Phương Minh Nguy trong mấy ngày nay của mình trong lòng không khỏi bốc lên một hơi lạnh
Người này, quá đáng sợ.
HÍt sâu một hơi. toàn bộ tâm thần của Phương Minh Nguy đều tiến vào cảnh giới không tịch, giao cả cơ giáp vào trong tay các linh hồn.
Duy chỉ có vậy thì những linh hồn này mới có thể không chút ràng buộc, phát huy thực lực lớn nhất.
Có điều, Phương Minh Nguy không phải là mặc kệ tất cả, hắn chăm chú quan sát nhất cử nhất động của cơ giáp đối phương, hơn nữa còn càng lúc càng chuyên tâm.
Cơ giáp mà Diêu Húc Học điều khiển không chỉ linh hoạt đã biến mà còn có một loại cảm giác kỳ diệu, giống như là dưới sự điều khiển của hắn, bộ cơ giáp này đã sống dậy.
Bất kể là nhảy lấy đà, xuất kích, vân vân... mỗi một động tác của hắn đều không có bất kỳ cảm giác cứng ngắc của cơ giới, mà ngược lại giống như là một linh hồn sống sờ sờ vậy.
Tư cảm của Phương Minh Nguy bám chặt lấy cơ giáp của đối phương, cảm thụ mỗi một động tác của nó.
Động tác lưu loát đó, sự chuyển biến hoàn mỹ đó, hình thành một cảnh tượng hài hòa vô cùng, khiến người ta có một loại cảm giác vui sướng không nói thành lời.
Không ngờ có thể điều khiển cơ giáp tới trình độ giống như người thật, Diêu Húc Học này cũng quá đáng sợ rồi.
Thật không ngờ, Diêu Húc Học cũng có lời bình y hệt giành cho Phương Minh Nguy.
Dưới sự quan sát của Diêu Húc Học, Phương Minh Nguy khẳng định là một cơ giáp thủ có kinh nghiệm đối chiến cực kỳ phong phú. Chỉ là, người này rõ ràng là không quen thuộc với cơ giáp mà mình đang điều khiển, cho nên mới không ngừng lộ ra những sơ hở nhỏ. Chỉ là, phản ứng của hắn quá nhanh, còn chưa đợi tới lúc mình có thể lợi dụng thì sơ hở đã biến mất không thấy đâu rồi.
Hơn nữa càng khiến hắn cảm thấy kinh hãi là, trình độ quen thuộc của Phương Minh Nguy đối với cơ giáp nảy trăng trưởng với một tốc độ nhanh tới khó tin.
Sau năm phút ngắn ngủi, cơ giáp mà Phương Minh Nguy điều khiển đã hoàn toàn theo kịp tốc độ cực hạn của gã, hơn nữa lờ mờ còn có xu thế vượt qua.
Nếu không phải mỗi một động tác của Diêu Húc Học cơ hồ đều hoàn mỹ vô khuyết, cơ giáp của Phương Minh Nguy đã giành được thượng phong rồi.
Đấu thêm một lúc nữa, một loạt số liệu phân tích hiện ra, Phương Minh Nguy vừa nhìn thấy, trong lòng cảm thấy kinh ngạc. Với báo cáo số liệu lúc này, cơ giáp của mình bất kể là về tốc độ hay là năng lực phản ứng đều cao hơn đối phương một chút. Nhưng tình huống giao chiến của song phương thủy chung là ngang ngửa nhau, mình không chiếm được một chút thượng phong nào.
Chuyện gì vậy? Lông mày Phương Minh Nguy nhíu chặt lại, có điều dù hắn nghĩ tới vỡ đầu cũng không nghĩ thông được duyên cớ bên trong.
Cuộc đấu ở trong sân rất nhanh kinh động đến các giáo quan của huấn luyện doanh, khi bọn họ đi ra nhìn vào giữa sân nhìn hai chiếc cơ giáp đối chiến, ai ai mặt cũng lộ ra vẻ kinh hãi, cũng không ai thốt lên được câu gì.
Hai chiếc cơ giáp đánh từ dưới mặt đất cho tới trên không trung, từ trên không trung lại đánh xuống mặt đất, động tác của họ đơn giản mà trí mạng, nhưng vào mỗi một lúc khấn yếu quan đầu, luôn có thể né tránh được nguy hiểm.
Người xung quanh càng lúc càng nhiều, vô số camera di động về phía này, quay lại cành chiến đấu hiếm có này.
Toàn bộ tinh thần của Lô Đức Tông đã bị cuộc đối chiến của hai chiếc cơ giáp này hấp dần, cũng không ngờ rằng một trận đối chiến bình thường lại có thể hấp dẫn được nhiều nhân viên như vậy. Đợi khi gã có phản ứng, muốn đuối họ đi thì đã muộn rồi.
Đột nhiên, hai chiếc cơ giáp ở trên không trung nhanh chóng va chạm mấy cái, so phương đều không chiếm được tiện nghi.
Hai chiếc cơ giáp hạ xuống đất, Diêu Húc Học lập tức làm ra động tác tạm dừng, nhìn xoáy vào Phương Minh Nguy, nói: "Cậu, trúng tuyển rồi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT