Qua tấm thẻ trong tay, Phương Minh Nguy có thể rõ ràng nhìn thấy cảnh tượng trong chiến trường.

Tại đó, chỉ có một chữ có thể hình dung, đó chính là loạn, triệt để hỗn loạn.

Mấy ngàn cơ giáp liên hợp lại uy lực to lớn, mà ngay cả bọn họ cũng không nghĩ đến. Khi những cơ giáp này vì cùng một mục đích, khi phát huy ra công năng khác nhau, lại ở trong thời gian nhất định phát huy ra uy lực cực lớn.

Nhưng mà thiên tài Tân Khoa kia cũng không phải ăn chay, có thể đồng thời điều khiển hai nghìn cơ giáp tất nhiên cũng có bản lình áp đáy hòm của hắn.

Vô luận cơ giáp thủ bên ngoài có điên cuồng như thế nào, hắn vẫn vững như bàn thạch, bất vì sớ động. Hai nghìn cơ giáp xếp thành một đội ngũ hình vuông, tất cả họng năng lượng pháo toàn bộ triển khai. Chỉ là, những năng lượng pháo này thủy chung đều ngắm chuẩn lấy nơi cơ giáp chen chúc nhất mà đánh tới.

Mỗi một đợt đánh xuống, ở trong một máng khu vực hình thành một chân không tuyệt đối, sóng xung kích, mãnh liệt nổ mạnh tạo thành thương vong cho cả trăm cơ giáp.

Một khi cơ giáp xếp thành đội ngũ, hình thành quân đội có lực lượng công kích tăng cường, như vậy thực lực của hắn sẽ giạ tăng gấp mấy lần. Đặc biệt đối mặt với những đám ô hợp không có phối hợp kia, lại càng có uy lực vô cùng.

Chỉ là, sau ba pháo liên xạ, đối thủ của hắn hỏa lực cũng đã bắt đầu đánh trúng.

Dù sao, có thể đến nơi đây, đều là tinh anh của một quốc gia, mỗi một người đều là hạng người kinh nghiệm phong phú, xem xét xuống liền biết tấm quan trọng của liên thủ.

Thế là, nguyên một đám cơ giáp phát huy ra bản lình đặc thù bản thân, nhìn giống như từng người tự chiến, nhưng mơ hồ viện trợ lẫn nhau.

Hai bên giao thủ cực nhanh, tỉ lệ cơ giáp tổn thương cũng hết sức kinh người. Không quá nửa giờ, thiên tài Tân Khoa đã hao tổn một nửa nhân mã. Nhưng mà đối thủ của hắn, mấy ngàn người tạo thành đại quan cơ giáp tạm thời kia đã trả giá hơn hai nghìn người chôn cùng.

Phương Minh Nguy xem mà âm thầm kinh hãi, đây mới thực sự là sinh tử chém giết, minh vừa rồi chơi một bộ hỗn chiến so với trận này, quả thực chính là đứa nhỏ chơi trò ở nhà mà thôi.

May mắn mình không có cuồng vọng tự đại đến mức muốn dùng lực lượng bán thân đem những người này đều chém giết. Nếu không đám người kia liên thủ, thật đúng là thắng bại khó liệu.

Hắn hít sâu một hơi, đem tinh thần ý thức đưa vào trong tiểu vương miện, cẩn thận thể nghiệm mỗi một tia biến hóa ở trong trận.

Thiên tài Tân Khoa tạo thành đội ngũ cơ giáp, xác thực đã đem tinh thần hợp tác đoàn đội phát huy đến cực hạn. Nếu không có như thế, hắn sớm đã bị đám người phẫn nộ xé thành mảnh nhỏ.

Nhưng mà, chân chính khiến cho Phương Minh Nguy tâm động lại là những cơ giáp thế công hung mãnh nhìn như tán loạn kia.

Tuy chúng không có chỉ huy thống nhất, nhưng mà trên chiến trường lại biểu hiện ra năng lực thích ứng rất tốt, trong đó chừng một trăm cơ giáp ở trong chiến hỏa qua lại tự nhiên, mỗi lần trong thời khắc mấu chốt tránh né công kích trí mạng của thiên tài Tân Khoa, mà đồng thời đem chùm sáng năng lượng đại biểu cho tử vong đưa đến chỗ yếu hại của cơ giáp đối phương.

Phương Minh Nguy trong lòng tính toán thoáng cái năng lực của bọn họ. Trong đó có mấy cơ giáp thủ trình độ thao túng đã không dưới Ai Khắc.

Vũ trụ to lớn, quả nhiên là nhân tài xuất hiện lớp lớp, cũng không phải chỉ có một thiên tài.

Chậm rãi vuốt ve tấm thẻ trong rãnh, Phương Minh Nguy trong lòng cảm khái không thôi, nếu như không có thứ này, như vậy kế hoạch hôm nay căn bản là đừng nghĩ thành công, hơn nữa cũng vô pháp phát giác được nhiều cao thủ như vậy tồn tại.

Trong trận hỗn chiến thỉnh thoảng bay lên những điểm sáng, đây là linh hồn của loài người sau khi tử vong.

Phương Minh Nguy tất nhiên sẽ không khách khí, trong miệng hắn ngâm tụng chú ngữ cổ quái, đem những linh hồn này nhất nhất tiếp nhận vào. Nhưng mà, Hàn Lập tức phát hiện, những linh hồn này cường độ ánh sáng tựa như đặc biệt cường đại, hơn xa những linh hồn cường đại hơn chúng nhiều.

Đây là có chuyện gì? Chẳng lê là ở trong dạng chiến tranh này chết đi, linh hồn sẽ có biến hóa đặc thù sao...

Nhướng mày, hiện tại cũng không phải lúc suy nghĩ về vấn đề này, hắn khê lắc đầu, tiếp tục hấp thu những điểm sáng không ngừng bay lên ở trong sân.

Đột nhiên, Phương Minh Nguy ánh mắt khẽ động, thông qua công năng đặc thù của tấm thẻ, hắn ngoài ý muốn phát hiện năm cơ giáp hợp thành một đoàn thể nho nhỏ, đang từng bước thoát ly khỏi phạm vì trận hỗn chiến này.

Nhìn kỹ lại, Phương Minh Nguy không khỏi vô tay tán dương. Năm cơ giáp này lại là chiêu thí xe giữ tướng do thiên tải Tân Khoa thi triển đi ra.

Hắn đem phần đông cơ giáp ở lại trung tâm sân thi đấu làm bia ngắm, mà bản thân lại mang theo bốn cơ giáp vụng trộm thoát ly chiến trường.

Nếu như đối thủ của hắn là một nhánh quân đội, như vậy hắn tuyệt đối không có khả năng thoải mái thực hiện được như thế, nhưng mà giờ phút này, đối thủ của hắn lại là tổ hợp tạm thời đến từ bốn phương tám hướng. Người với người trông lúc đó cũng không nhận thức nhau, cũng không có tín hiệu chỉ huy cụng liên lạc thống nhất. Cho nên, khi hắn bỏ qua đại quân, rốt cuộc thuận lợi thoát ly chiến trường.

Cao minh , thật sự là cao minh.

Phương Minh Nguy tự đáy lòng cảm thán, cái thẻ này không chỉ có công năng xem xét toàn bộ địa đồ, mà còn có thể cho thấy số điểm ở trên mỗi người.

Trải qua trận chiến vừa rồi, thiên tài Tân Khoa tuy tồn thất thảm trọng, mất đi đại bộ phận thực lực. Nhưng mà hắn thu hoạch cũng to lớn. Hai nghìn cơ giáp sau khi hợp thành, đội ngũ, phát huy ra uy năng cường đại, tuy cuối cùng không cách nào thủ thắng, nhưng mà cũng tiêu diệt số lượng cơ giáp đối phương ngang nhau.

Cho nên giờ phút này, điểm ở trên người hắn đã đạt đến con số hơn hai ngàn điểm làm cho người ta khủng bố.

Tuy con số này không cách nào cùng hơn ba nghìn điểm ở trên người Phương Minh Nguy so sánh, nhưng ở trong sân, cũng coi như là nhân vật số hai gần với hắn.

Ngoại trừ thiên tài Tân Khoa này ra, hơn trăm người sinh động nhất trên chiến trường cũng lấy được chiến quả to lớn, điểm trên người bọn họ cũng chừng hơn một trăm, thấp nhất cũng có bảy, tám mươi, xem ra bọn họ trong khi công kích thiên tài Tân Khoa, còn mượn gió bé măng làm thịt rất nhiều đồng bạn của mình.

Những người này nguy hiểm...

Phương Minh Nguy đang tọa sơn quan hồ đấu đột nhiên phát giác một việc phi thường thú vị. Thiên tài Tân Khoa kia sau khi thoát ly chiến trường, lại thẳng một đường hướng về phía mình mà chạy tới, xem ra hắn là muốn trốn ở trong rừng rậm.

Đối với hắn nghĩ gì, Phương Minh Nguy mười phần rõ ràng, trải qua trong khoảng thời gian này chém giết, những cơ giáp kia năng lượng còn sót lại khẳng định không nhiều lắm, Hắn bức thiết muốn tìm kiếm một điểm bổ sung năng lượng. Hơn nữa hắn tuyệt đối coi như là công địch, của mọi người, tuyệt đối không thể" lại xuất đầu lộ diện.

Cho nên, lựa chọn duy nhất của hắn, chính là rừng rậm chỗ này thoạt nhìn đủ để ấn nấp vô số cơ giáp. Dù là biết rõ trong rừng rậm này khẳng định có nguy hiểm, hắn giờ phút này cũng đã bất chấp quá nhiều.

Cười lạnh, lùng; Phương Minh Nguy tâm niệm vừa động, trong rừng rậm phần đông cơ giáp giơ cao vũ khí, dưới mấy ngàn cơ giáp áp chế, chỉ là năm cơ giáp mà thôi, chỉ cần một bắn một lượt, cũng đủ để đem chúng nó triệt để tiêu diệt.

Bên ngoài chiến trường, cha con Hoa Nhược Sơn nhìn chiến trường thay đổi trong nháy mắt, không khỏi nhìn nhau cười khổ.

Tuy nói trong mỗi một lần cơ giáp đại chiến đều có người tử vong, nhưng mà lúc này đây rõ ràng không giống bình thường, đó chính là tỉ lệ thương vong quá lớn.

Hơn nữa, so với trước đây khác nhau là, lúc này đây cơ giáp đại quyết đấu đến thật sự là quá sớm.

Vào hai ngày trước khi đại chiến, bình thường đều là lúc mọi người quen thuộc sân bãi cùng tích súc lực lượng. Tuy cũng có chiến sự phát sinh nhưng trên cơ bản đều là thi đấu linh tinh người tham dự sẽ không vượt qua năm mươi cơ giáp.

Chỉ có đến ngày cuối cùng của thi đấu, những người không đủ điểm, hoặc là không dám xác định điểm trong tay mình có đủ để làm đệ nhất nhân hay không, mới có thể từ địa điểm ẩn nấp đi ra, tiến hành trận chiến cuối cùng. Nhưng mà coi như là như vậy, tất cả chiến đấu cũng đều là phát sinh ở những góc nhỏ trong phương viên trên trăm km này, căn bản không có khả năng hình thành cấp bậc quân đội hỗn chiến.

Loại tình huống này, trên căn bản là không có khả năng xuất hiện thương vong quy mô lớn.

Nhưng hiện tại đã khác, hầu như tuyệt đại đã số cơ giáp đều tham dự trận chém giết trí mạng này. Bởi vì tất cả mọi người đều hiểu rằng, đệ nhất danh trận đấu này, nhất định là phải tru sát thiên tài Tân Khoa kia. Cho nên, ngoại trừ Phương Minh Nguy ra, chỉ cần là tuyên thủ đã vào sân, hầu như đều ở nơi này giết địch hoặc là bị giết.

Đã hình thành khu vực hỗn chiến, như vậy thương vong tự nhiên là không thể khống chế! Khi trận này kết thúc, sẽ có số lượng người rất lớn vĩnh viễn mất đi tính mạng.

Đương nhiên, nếu như những tuyển thủ này trong tay đều có một tấm thẻ có thể xem xét địa đồ, có thể cung cấp thông tin người vào sân cùng số điểm thu được, như vậy bọn họ sẽ tuyệt đối sẽ không ở chỗ này mà liều mạng.

“Cha, người xem, chúng ta có nên nhúng tay vào hay không!?” Hoa Già Hoành nhẹ giọng hỏi: “Nếu như người chết quá nhiều, chúng ta cũng khó mà ăn nói với bệ hạ”.

Hoa Nhược Sơn chậm rãi gật đầu, vung tay lên, tất nhiên có người phụ trách chuyện ở phía dưới.

“Già Hoành, con xem biểu hiện của Phương Minh Nguy như thế nào?”

“Có dũng có mưu, phi thường đột xuất Ngay từ đầu hắn dựa vào thực lực của mình không ngừng xua đuổi cơ giáp đơn lẻ, một là vì mình cướp đoạt lượng lớn điểm, hai là khiến cho tất cả kẻ địch đều trong lúc bất tri bất giác tự đoàn kết lại. Một khi thiên tài Tân Khoa xuất hiện, Hàn Lập tức rời khỏi chiến trường” Hoa Già Hoành tinh táo nói: “Tuy thủ đoạn của hắn có chút hèn hạ, khiến cho thiên tài Tân Khoa kia ngậm bồ hòn, nhưng mà chúng ta phải thừa nhận, hắn đưa ra lựa chọn là chính xác nhất”.

“Tiểu thiếu gia nói là” Hiệp Bá Bảo cũng mỉm cười nói: “Tuy trong tay hắn nắm giữ thực lực cường đại, nhưng mà hắn cũng không có khinh xuất. Ở trong hơn ba nghìn điểm của hắn, tối thiều có một nửa là đối thủ dưới tình huống thực lực chênh lệch, quá mức cường đại, mà tự đưa ra quyết định đầu hàng. Nếu như Phương Minh Nguy lựa chọn cưỡng đoạt, như vậy hắn tối thiểu phải tổn thất nhiều hơn một ngàn cơ giáp”.

“Không sai” Hoa Nhược Sơn nhịn không được cười nói: “Tập kích bất ngờ, đoạt điểm, giá họa, ẩn nấp, tiểu tử này thật đúng là một nhân tài. Không đem hắn đưa vào trọng quân đội, thật đúng là đáng tiếc”.

“Vậy hãy để cho hắn vào quân đội của gia gia đi, chắc hẳn lão nhân gia người sẽ phi thường cao hứng”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play