Hơn ngàn phi thuyền vũ trụ tạo thành hạm đội, ở trong chiến tranh vũ trụ hay niên đại hòa bình đặc biệt là trong quốc gia nền văn minh cấp hai, đó chính là một chỉ quân đội không để cho bất luận kẻ nào bỏ qua.
Cho nên, khi nhóm hạm đội hỗn hợp này xuất hiện ở trong tinh hệ Khoa Tư Tháp, hơn nữa khi bị hệ thống dò xét trên tinh cầu Khoa Tư Tháp phát hiện, lập tức khiến cho mãnh liệt oanh động.
Trên tinh cầu Khoa Tư Tháp tất cả cảng vũ trụ hoàn toàn đóng cửa, biện pháp phòng ngự lập tức khởi động, hơn vạn chiến hạm đóng quân trên tinh cầu Khoa Tư Tháp cùng vài vệ tinh khác đồng thời cất cánh, muốn tại nửa đường chặn lại.
Hoa Già Hoành, hai chân lông mày hơi cau lại nói: “Những con mồi này thật sự là chán ghét, muốn tiêu diệt chúng nó không?”
Mặc dù đối thủ có hơn vạn chiến hạm, nhưng mà ở trong mắt Hoa Già Hoành, những chiến hạm quốc gia nền văn minh cấp hai này số lượng có nhiều hơn nữa, cũng bất quá chỉ là một đám kiến không hề uy hiếp mà thôi. Chỉ bằng hơn mười chiến hạm cấp cao đế quốc Nữu Man dưới tay, cũng đủ để đem chúng nó toàn bộ san bằng.
Cơ Nặc trong mắt hiện ra một tia xấu hỗ, những phi thuyền này đều là thực lực của gia tộc Khoa Tư Tháp đặt ở bên ngoài, nếu đều tiêu diệt, tổn thất cũng quá lớn. Nhưng mà hắn hiểu rằng, lời nói của minh Hoa Già Hoành cũng không để ở trong lòng, cho nên Hàn Lập tức đưa mắt nhìn về phía Phương Minh Nguy.
Phương Minh Nguy nhẹ nhàng ho khan một tiếng nói: “Hoa tiên sinh chúng ta tới đây là vì cho Cơ Nặc chỗ dựa, đòi lại Bảo tọa gia chủ Khoa Tư Tháp, mà cũng không phải tới đại khai sát giới”.
Hoa Già Hoành hai tay đưa ra nói: “Được rồi, ngươi làm chủ là được”.
Cơ Nặc lau mồ hôi lạnh, trên đầu một cái, đối với Phương Minh Nguy khẽ gật đầu, tố vẻ cám kích.
Sau khi Phương Minh Nguy lái hai nghìn chiến hạm lên không. Hắn rốt cuộc đưa ra yêu cầu của mình đó chính là mời Hoa Già Hoành dùng danh, nghĩa Hoa gia cùng Cơ Nặc kỷ kết một phần hiệp ước buôn bán.
Đương nhiên, hiệp ước buôn bán chỉ là một cái cớ, mục đích chân chính của hắn, chính là khiến cho Cơ Nặc có thể quang minh chính đại đoạt lại Bảo tọa gia chủ Khoa Tư Tháp.
Ớ trong gia tộc Khoa Tư Tháp, Cơ Nặc vốn đã được rất nhiều trưởng lão ủng hộ. Hơn nữa thực lực bán thân cũng không yếu. Nếu như lại xuất ra một phần hiệp ước buôn bán cùng một loại thế gia trong quốc gia nền văn minh cấp năm, như vậy cũng đủ để cho hắn trong gia tộc áp đảo tất cả tiếng phản đối. Hơn nữa thành công đoạt lại Bảo tọa gia chủ.
Nói thật, Hoa Già Hoành đối với loại chuyện này nửa phần hứng thú cũng không có. Theo hắn thấy, gia tộc Khoa Tư Tháp này thực lực quá kém, căn bản là không đủ đễ khiến cho hắn chú ý. Nhung mà, sau khi nghe Phương Minh Nguy đề nghị, hắn lại biểu hiện ra một bộ dáng kích động, hơn nữa mười phần nhiệt tâm cùng bọn họ tham tháo các loại khả năng.
Hiệp Bá Bảo ở một bên trong lòng xấu hổ, đối phó chỉ là một tiểu gia tộc của quốc gia nền văn minh cấp hai, còn phải thận trọng như vậy sao? Thiếu chủ thật sự là giả bộ quá mức.
Nhưng mà, Phương Minh Nguy cùng Cơ Nặc cũng sẽ không nghĩ như vậy. Bọn họ cùng một chỗ hào hứng bừng bừng nghiên cứu rất nhiều đối sách, lẫn nhau trong lúc đó cám tình càng tiến thêm một bước thật sâu.
Cuối cùng, bọn họ quyết định giờ phút này vẫn dùng danh nghĩa Cơ Nặc hạ xuống tinh cầu Khoa Tư Tháp, hơn nữa triệu tập đại hội gia tộc. Mà Hoa Già Hoành, tại đại hội gia tộc ra mặt, khi đó sẽ gây nên rung động mãnh liệt, cũng có thể khiến cho hắn thuận lý thành chương ở trên đại hội gia tộc hoàn thành một bước cuối cùng đoạt quyền.
Cho nên, khi những chiến hạm kia mơ hồ vây quanh, Cơ Nặc lập tức ra mặt, thông qua điện thoại biểu lộ thân phận. Hơn nữa yêu cầu hạ xuống Khoa Tư Tháp*
Chỉ là, ngoài dự liệu của bọn họ, trong mấy vạn chiến hạm tại đây, ngoại trừ một phần ba lập tức phát ra tin tức thân thiện ra, còn lại hai phần ba vẫn Bảo trì trạng thái giới nghiêm như trước.
Cơ Nặc sắc mặt trầm xuống, nói: “Có chút không đúng”.
“Làm sao vậy?”
“Những chiến hạm này trên danh nghĩa là thuộc về liên minh quân tinh cầu Khoa Tư Tháp, nhưng trên thực tế, lại do tất cả trưởng lão chưởng trong gia tộc quân lý. Theo biểu hiện của bọn họ, cũng có thể thấy được thái độ của tất cả các trưởng lão”.
Phương Minh Nguy khẽ giật minh hỏi: “Ngươi là nói, hiện tại có hai phần ba trưởng lão không chào đón ngươi trở về?”
Cơ Nặc chậm rãi gật đầu nói: “Ta đã bái là môn hạ lão sư, theo lý mà nói, hẳn là đa số trưởng lão hoan nghênh ta trở về mới đúng”.
Hoa Già Hoàng mỉm cười, nói: “Cơ Nặc tiên sinh những trưởng lão này đã có mắt không tròng, không tán thường, như vậy ngươi định làm như thế nào?”
Cơ Nặc nghiêm mặt nói: “Hoa tiên sinh người yên tâm, ta sẽ làm cho bọn họ thay đổi thái độ”.
“Nếu vẫn ngoan có không thay đổi?”
“Không đâu” Cơ Nặc trầm giọng nói: “Ta cam đoan, không có bất luận trưởng lão nào còn sống mà ngoan có không thay đổi”.
Hoa Già Hoành vui mừng cười nói: “Rất tốt, nếu có cái gì cần ta hỗ trợ, Cơ Nặc tiên sinh ngàn vạn không nên khách khí” Ánh mắt của hắn chuyển qua trên người Phương Minh Nguy nói: “Chúng ta đều là bằng hữu”.
Phương Minh Nguy nghe xong bọn họ nói chuyện, trong lòng chợt lạnh., xem ra lúc này đây ở trên tinh cầu Khoa Tư Tháp tránh không được sẽ nổi lên một mưa máu.
Trên phi thuyền đối diện rốt cuộc truyền ra tín hiệu hoan nghênh, nhưng mà đồng thời cũng truyền đến yêu cầu đối với hạm đội Phương Minh Nguy.
Hơn hai nghìn phi thuyền tạo thành hạm đội, chỉ có thể có ba mươi chiến thuyền được phép tiến vào tinh cầu Khoa Tư Tháp. Khi Cơ Nặc nhìn thấy yêu cầu này, khí tức trên mặt âm trầm đủ để làm cho người bị bệnh tim trực tiếp bị hù chết.
Đột nhiên, trên phi thuyền tiếp thu đến một điện văn mã hóa kỳ dị, Cơ Nặc mắt quét qua, sắc mặt khê biến nói: “Ta biết rồi”.
“Cái gì?”
“Đây là tình Bảo do tâm phúc của ta trên tinh cầu Khoa Tư Tháp phát tới” Cơ Nặc chăm chú nhìn qua rồi nói: “Thi ra Hanh Lợi cùng Kiều đã tìm được chỗ dựa, trách không được bọn họ không đem lão sư cùng ta xem ở trong mắt?”.
Phương Minh Nguy khẽ giật mình hồ nghi nói: “Chỗ dựa? Chẳng lẽ ở trong liên minh địa cầu chúng ta, còn có thế lực không đem lão sư xem ở trong mắt sao?”
“Trong liên minh địa cầu đương nhiên không có, nhưng mà quốc gia khác thì có”.
“Là quốc gia nào” Phương Minh Nguy trên mặt có một tia ngưng trọng, đã liên lụy tới quốc gia khác, chuyện này sẽ không có dễ dàng giải quyết như vậy.
Cơ Nặc sắc mặt lập tức cỗ quái, hắn quay đầu nhìn Hoa Già Hoành cùng Phương Minh Nguy liếc, chậm rãi nói: “Là liên bang Áo Đặc Gia”.
“Áo Đặc Gia?” Phương Minh Nguy dở khóc dỡ cười nhìn về phía Hoa Già Hoành hỏi: “Hoa tiên sinh nếu như ta không có nhớ lầm mà nói, lệnh tôn tựa như chính là đại sứ liên bang Áo Đặc Gia”.
“Không sai” Hoa Già Hoành, nhẹ nhàng ho khan một tiếng nói: “Cơ Nặc tiên sinh xin hỏi là gia tộc nào trong liên bang Áo Đặc Gia?”
Hắn giọng điệu tuy bình thân, nhưng mà trong mắt lại không chút nào khách khí lóe lên một tia sát khí.
Cơ Nặc trong lòng mừng rỡ, vội vàng nói: “Là gia tộc Đức Khoa Nhĩ trong liên bang Áo Đặc Gia”.
“A, Đức Khoa Nhí?” Hoa Già Hoành, sắc mặt lập tức có chút buồn cười.
Cơ Nặc trong nội tâm hơi kinh vội hỏi: “Hoa tiên sinh có cái gì không ổn sao?”
“Không” Hoa Già Hoành trầm tư một lát nói: “Cơ Nặc tiên sinh thực không dám đấu diếm, cái gia tộc Đức Khoa Nhĩ này thật ra là một gia tộc phụ thuộc Hoa gia chúng ta ở trong liên bang Áo Đặc Gia. Ta cũng không biết bọn họ vì sao phái ủng hộ kẻ địch của ngươi, nhưng mà ta sẽ hung hăng nghiêm trị bọn họ. Chỉ là...” Hoa Già Hoành, quay đầu, nói với Phương Minh Nguy: “Chỉ là hy vọng hai vị có thể cho bọn hắn một con đường sống”.
Phương Minh Nguy cùng Cơ Nặc đồng thời thở ra một hơi, đối với đề nghị này, bọn họ đương nhiên không có bất kỳ ý kiến gì.
Mà Hoa Già Hoành cũng vui mừng gật đầu, trong lòng hắn, gia tộc Đức Khoa Nhĩ mặc dù có địa vị nhất định nhưng lại tuyệt đối không cách nào cùng Phương Minh Nguy tiền đồ vô lượng đánh đồng, nếu như Phương Minh Nguy kiên trì muốn hủy diệt gia tộc Đức Khoa Nhì, như vậy hắn cũng sẽ hoàn thành tâm nguyện này của Phương Minh Nguy.
Đương nhiên, Phương Minh Nguy tô đã vẻ không hề truy cứu, hắn cũng vui vẻ thuận nước giong thuyền.
Sau khi đã biết rằng át chủ bài của đối phương, bọn họ cũng không có bất luận lo lắng gì nữa, tùy ý lấy ra ba mươi chiến hạm tiến nhập trong tinh cầu Khoa Tư Tháp.
Vừa rời chiến hạm, Phương Minh Nguy lập tức nhìn thấy một vị người quen biết cũ, đúng là Kiều Khoa Tư Tháp phong độ có thừa.
Kiều bước tới đón chào, cùng Cơ Nặc và Phương Minh Nguy hai người nhiệt liệt ôm chặt, nếu Phương Minh Nguy không biết con người chân chính của hắn mà nói, nhất định sẽ có chút cảm động.
“Kiều, đã lâu không gặp, ngươi vẫn sống tốt chứ?” Cơ Nặc vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười hỏi.
“Phi thường vui sướng, đặc biệt sau khi gia chủ trở về, ta càng cao hứng”.
“Hanh Lợi đã trở lại?” Cơ Nặc làm bộ giật minh nói. Hắn biểu diễn phi thường rất thật, khiến cho Phương Minh Nguy ở một bên khâm phục vạn phần.
“Đúng vậy, gia chủ đã trở lại, hơn nữa đang định mỡ đại hội gia tộc, vì phương hướng phát triền mấy trăm năm sau này của gia tộc làm ra chỉ dẫn chính xác nhất?”.
“Chính xác nhất?” Cơ Nặc cười lạnh nói: “Chỉ bằng một mình hắn sao?”
“Không, còn có một chút khách tôn quý nhất?”.
Cơ Nặc khuôn mặt rõ ràng ngẩn ra hỏi: “Là ai?”
“Đại hội gia tộc ngày mai chính thức bắt đầu, chỉ cần ngươi dự đại hội, lập tức sẽ biết?” Kiều thần bí nói.
Cơ Nặc lạnh lùng nhìn hắn, thật lâu sau, chậm rãi nói một câu: “Tốt”.
Vào ban đêm, Phương Minh Nguy cùng đám người Hoa Già Hoành tiến vào nhà của Cơ Nặc.
Chỗ này rộng rãi, phong cảnh tươi đẹp, đây cũng là một nơi hưởng phúc tốt. Chỉ là, Cơ Nặc không có phần rỗi rãnh này. Hắn vừa về đến, đã bắt đầu cùng một số thuộc hạ trung tâm cùng trưởng lão có quan hệ tốt liên lạc.
Một hành động kia rơi vào trong mắt Hanh Lợi cùng Kiều, càng làm cho bọn họ cho rằng Cơ Nặc đã là vô kế khả thi.
Cứ như vậy, hai bên đều tự bố trí một đêm, rốt cuộc đi tới một ngày quan trọng nhất trong lịch sử của gia tộc Khoa Tư Tháp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT