Im lặng, giờ phút này, tất cả trên phi thuyền đều là sự im lặng đáng sợ, đến mức cây kim rơi còn có thể nghe thấy.
Hoa Già Hoành và Hiệp Bá Bảo đưa mắt nhìn nhau, bọn họ nhìn thấy được suy nghĩ đồng dạng trong mắt của đối phương.
Mình đang nằm mơ sao?
“Chú Hiệp, vừa rồi chú nhìn thấy gì?”
“Tôi... vừa rồi tôi hoa mắt, không nhìn thấy cái gì cả” Hiệp Bá Bảo nghĩ một đẳng nói một nẻo.
Hoa Già Hoành đưa mắt nhìn khép chặt môi lại, rõ ràng không có ý định nói chuyện với Hiệp Bá Bảo nữa, nhìn chiếc chiến hạm lớn trên màn hình, đột nhiên dâng lên một cảm giác mê muội, hắn ta mở nút giao tiếp lên, nói: “Tôi là Hoa Già Hoành, thuyền trưởng 007, vừa rồi là các người lái phi thuyền sao?”
Đối diện im lặng một hồi, sau đó mới truyền đến vô số tiếng kinh hô, một âm thanh mang theo chút bối rối nói: “Hoa tiên sinh, xin chào, vừa rồi không phải là chúng tôi điều khiển phi thuyền, mà là vị khách trên phi thuyền kia”
Hoa Già Hoành thì thảo hỏi: “Chỉ một mình hắn?”
“Đúng, chỉ một mình hắn!”
Tắt máy giao tiếp, Hoa Già Hoành quay đầu lại, nói: “Chú Diệp, xem ra, căn bản là không cần một tháng học tập và huấn luyện, Phương Minh Nguy đã hoàn toàn khống chế được phi thuyền này”
Hiệp Bá Bảo khẽ gật đầu, nói: “Cậu nói không sai, hắn đã có thể hoàn toàn khống chế”
Hoa Già Hoành khẽ thở dai, nói: “Bây giờ tôi rốt cục đã rõ ràng cảm giác của ông nội, vì sao ông vừa gặp mặt, liền phái chú Diệp đi theo bên cạnh hắn, hơn nữa còn chuẩn bị đầy đủ hàng hóa trong cái danh sách kia” Hắn xoay người lại, chăm chú nhìn chiếc phi thuyền trên màn hình: “Bởi vì tất cả sự đầu tư này, đều đáng giá”
Hai chiếc phi thuyền chậm rãi kết nối, một ngàn nhân viên đi theo con đường này qua chiến hạm khác.
Mặc dù có nhiều người lưu luyến phi thuyền của mình, nhưng lệnh đã ra rồi, tất cả đều rút đi mà không chút do dự. Bới vậy có thể thấy được, Hoa Già Hoành có lực khống chế rất mạnh với những người này, đã đạt đến một tình trạng cực kỳ cao minh.
Nói chuyện với Hoa Già Hoành vài câu, Phương Minh Nguy liền lái chiếc phi thuyền đỉnh cấp này về trung tâm tử địa.
Nếu như nói bọn người Hoa Già Hoành không chút lo lắng nào thì đó là giả, nhưng bọn họ đều biết, Phương Minh Nguy làm như vậy nhất định là có một thử gì đó không muốn để lộ ra trước mắt mọi người. Nếu như muốn duy trì mối quan hệ hợp tác hài lòng trước mắt, như vậy thì bọn họ cũng đầy biểu hiện ra tâm tình không cầu danh lợi cũng chẳng tò mò.
Đương nhiên, Hoa Già Hoành cũng ước định với Phương Minh Nguy, một khi gặp phải nguy hiểm, phải lập tức cẩu cửu...
Phương Minh Nguy đồng ý hết, sau đó lái phi thuyền nhanh chóng lao vào mục tiêu trung tâm.
Trong tử địa, ngoại trừ có thể thấy thiên thạch bên ngoài bất cứ lúc nào ra. Thỉ các loại xạ tuyến có hại còn nhiều vô số nữa. May là phi thuyền tiêu chuẩn cấp năm, nếu không Phương Minh Nguy đúng là không có can đảm tìm kiếm trong này.
Khi phi thuyền dần dần đến mục tiêu, Phương Minh Nguy càng cảm nhận được sự cường đại của cổ lực lượng kia, mà vương miện trên đỉnh đầu tựa hồ cũng có chút run rẩy nhỏ.
Một cổ hàn khí thật lớn phát ra từ trong lòng, trên người Phương Minh Nguy liền nổi da gà lên không tự chủ được.
Đó không phải là do nguyên nhân thân thể tạo thành, vì nhiệt độ trên phi thuyền không đủ làm cho người ta cảm thấy lạnh Tất cả nguyên nhân tạo thành cái này, cũng bởi vì Phương Minh Nguy dần dần đến gần lực lượng thần bí kia.
Lực lượng linh hồn là sự thần bí khó lường, Phương Minh Nguy không cho rằng hắn đã nắm giữ được sự huyền bí của linh hồn, cho nên khi hắn cảm nhận rõ ràng thay đổi của cơ thể, trong lòng liền có chút sợ hãi.
Đi, hay là không đi?
Do dự một lát, Phương Minh Nguy hung hăng dậm chân, đã đến đây rồi, nói thế nào cũng phải đi nhìn chứ.
Phi thuyền quẹo trái quẹo phải trong tử địa, lòng vòng không biết bao nhiêu là cua quẹo, rốt cục đã đi đến mục tiêu.
Đó là một điểm nhảy, một điểm nhảy cho đến bây giờ cũng chưa từng xuất hiện trong bản đồ.
Hít sâu một hơi, Phương Minh Nguy ra lệnh, nhảy qua, mà linh hồn Ai Khắc trực tiếp chấp hành mệnh lệnh của hắn.
Một khắc sau, phi thuyền đã xuất hiện ở đối diện điểm nhảy, mà hai mắt của Phương Minh Nguy cũng tràn đầy sự kinh ngạc khác thường.
Trên màn hình lớn trong phòng chỉ huy, xuất hiện một cảnh tượng cực kỳ quỷ dị. Tại đối diện điểm nhảy xuất hiện một mảnh mây mù màu đỏ nhìn không thấy giới hạn. Nằm trong khoang thuyền phong kín, Phương Minh Nguy tất nhiên cũng có thể nhìn thấy được cảnh tượng chưa bao giờ thấy này, hắn không nói hai lời, mở dụng cụ dò xét ra, nhưng mà, khiến cho hắn kinh ngạc chính là, tất cả dụng cụ đều cho thấy, phía trước phi thuyền không hề có bất kỳ cái gì cả!
Nói cách khác, nếu như không tận mắt nhìn thấy, dụng cụ trên chiếc phi thuyền căn bản là không cảm ứng được sự tồn tại của đám hồng vân này.
Đây là cái gì? Thần kỳ không ngờ, ngay cả dụng cụ dò xét của quốc gia cấp năm mà cũng không thể phát hiện ra. Trong lòng Phương Minh Nguy khẽ động, nếu như có thể lấy một ít hồng vân này về phi thuyền, như vậy thì chiếc phi thuyền chẳng phải cũng đạt đến hiệu quả ấn thân sao?
Trong vũ trụ mênh mông, chỉ dựa vào mắt thường quan sát, căn bản là không cách nào phát hiện ra tất cả cảnh tượng, quốc gia có nền văn minh càng cao, thì thiết bị dò xét càng tiên tiến.
Tính ỷ lại của con người càng ngày càng tăng.
Tuy người Thiên Dực tộc đã phát minh ra trang bị ẩn thân, nhưng mà Phương Minh Nguy hiểu rõ, nếu gặp phải quốc gia có đẳng cấp cao hơn, thì như vậy những trang bị ẩn thân này có dùng hay không dùng, cũng đều như nhau cả thôi.
Nhưng mà, đám hồng vân trước mắt thì rõ ràng khác hẳn, ít nhất là thứ này không phải sản phẩm khoa học kỹ thuật. Cho nên trong lòng Phương Minh Nguy liền động tâm tư. Nếu như đám mây này thật sự có thể ngăn cản tất cả công năng của dụng cụ dò xét, như vậy thì hắn có thể chắc chắn, có thể ẩn hình theo đúng ý nghĩa của nó trong vũ trụ.
Cái mà loại người e ngại nhất là gì?
Đáp án này đối với mỗi người mà nói, có lẽ là không giống nhau. Nhưng phần lớn người đều e ngại chính là những cái không biết.
Đối với một thử chưa từng gặp qua, không biết lai lịch, đặc biệt là còn phát ra khí tức âm lạnh, thì hầu như tất cả đều có ba phần sợ hãi.
Phương Minh Nguy cũng như vậy, trước khi hắn nhìn thấy đám hồng vân, thì vần luôn chờ đợi lo lắng, tâm tình có vẻ không tập trung. Nhưng mà sau khi hắn nhìn thấy vật thật rồi, thì lá gan lại lớn hơn nhiều.
Hơn nữa, càng làm cho hắn kỳ quái chính là, chẳng biết tại sao, trong lòng hắn, đột nhiên nổi lên một cảm giác thân mật với đám hồng vân này, giống như là bạn tốt đã biết nhau từ vô số năm rồi, có một cảm giác liên hệ kỳ lạ vô cùng.
Hắn có thể khẳng định, những thứ này, mình tuyệt đối chưa từng gặp qua. Nhưng mà, cảm giác này sinh ra, hơn nữa dần dần từ nhạt chuyển thành đậm, khiến cho nỗi sợ và cảm giác đề phòng giảm hẳn trên diện rộng.
Lo lắng một hồi, Phương Minh Nguy rốt cục đã quyết định đi thử một chút, nhìn xem những đám mây này rốt cục là gì.
Một đám mây mà ngay cả dụng cụ dò xét cũng chẳng thể phát hiện được, thì những thủ đoạn khoa học kỹ thuật khác đương nhiên là cũng không dùng được.
Nhưng mà, Phương Minh Nguy có biện pháp, tùy ý lựa chọn vài linh hồn trong mấy ngàn linh hồn trong não, sau đó đưa vào trong vương miện.
Lai lịch của vương miện này rất khó lường, tác dụng cũng rất lớn, sử dụng vương miện, có thể tiến hành khống chế linh hồn từ phạm vi cực xa. Ý của cực xa nói đủng hơn là vô hạn vô biên, không có giới hạn. Cho dù là lúc đầu ở Nữu Mạn đế quốc, cũng có thể cảm ứng sự tồn tại của linh hồn tại tử địa Khoa Tư Tháp, bây giờ thì càng không cần phải nói, chỉ cách nhau có một chút thôi.
Có đôi khi Phương Minh Nguy rất hoài nghi, cái vương miện này được nghiên cứu chế tạo thế nào, chẳng lẽ nó đem tất cả vũ trụ bao hàm bên trong? Đương nhiên, vấn đề này hắn không có cách nào tìm được đáp án, ít nhất là bây giờ hắn còn chưa có khả năng giải thích được.
Dưới sự điều khiển của Phương Minh Nguy, một linh hồn nho nhỏ xuất phát từ trong vương miện, thuận lợi xuyên qua giáp phòng hộ và vòng năng lượng của phi thuyền.
Khi linh hồn xuyên qua hai thử này, trong lòng Phương Minh Nguy liền nổi lên một cảm giác kỳ quái, giống như là ngay trong lúc đó, hắn đột nhiên biến thành một gã đặc công dị năng vừa ẩn hình vừa có thể xuyên tường vậy.
Hắn không rõ, vì sao minh lại có cảm giác khó hiểu này, có lẽ bởi vì mình đã đem lực lượng tinh thần gửi vào trong linh hồn này, cho nên mới phát sinh di chửng chăng?
Mắt thấy linh hồn này càng đi càng xa, sắp tiếp cận đám mây, trong lòng Phương Minh Nguy lại một lần nữa nhảy lên.
Trong đầu hắn có ngàn linh hồn, cho dù có mất một hai cái thì cũng không bị gì cả. Cho nên, trong lòng Phương Minh Nguy không hề lo lắng cho linh hồn đáng thương đó, hắn hoàn toàn là hưng phấn, tựa hồ như đang chờ mong cái gì đó xảy ra vậy.
Rốt cuộc, dưới con mắt chăm chú của hắn, linh hồn kia đã tiến vào trong hồng vân.
ơ?
Sắc mặt của Phương Minh Nguy trong nháy mắt liền trở nên cực kỳ cổ quái.
Trong cảm giác của hắn là, khi linh hồn này vừa tiến vào hồng vân, thì lập tức liều mạng hấp thu, tựa hồ như đối với linh hồn này, đám hồng vân đó là một vật đại bổ không gì sánh bằng, cho nên nó mới tiến hành hấp thu không chút do dự.
Phương Minh Nguy do dự một chút, cũng không dừng hành động của nó, mà lại gửi một linh hồn khác đến.
Linh hồn thử hai cũng như vậy, khi vừa tiến vào hồng vân, lập tức tự động hấp thu hồng vân, hơn nữa điểm sáng trên người gia tăng khi hấp thu hồng vân vào.
Trong lòng vừa động, Phương Minh Nguy liền điều khiển linh hồn thứ hai trở về.
Khi linh hồn này trở về trong óc của Phướng Minh Nguy, Phương Minh Nguy liền ra lệnh cho nó chả hồng vân ra.
Dù sao thì đây cũng là linh hồn do Phương Minh Nguy đích thân hấp thu, cho nên không thể cãi lệnh của hắn, thế là linh hồn này chậm rãi nhả hồng vân ra.
Vươn tay để lên vương miện, trên tay Phương Minh Nguy lập tức xuất hiện một luồng khí màu đỏ nhàn nhạt. Nhìn cái thứ màu đỏ này, trong lòng Phương Minh Nguy có chút nghi hoặc, thứ này rốt cục là cái gì?
Đột nhiên, sự chủ ý của Phương Minh Nguy liền tự động chuyển về hướng linh hồn thứ nhất vẫn còn đang hấp thu hồng vân kia, khiến cho hắn bị dọa nhảy dựng chinh là, linh hồn này tựa hồ như thăng cấp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT