Trong một đại sảnh rộng rãi, một lão nhân đang ngồi ngay ngắn, tuy với khoa học kỹ thuật hiện đại cho dù là muốn Bảo trì dung mạo trẻ mãi không già cũng không phải là một chuyện khó khăn, nhưng đối với quân nhân của một quốc gia mà nói, cơ hồ là không ai nguyện ý tới thẩm mỹ viện. Đương nhiên không tính nữ quân nhân.
Hoa Danh Đường tướng quân là thiếu tướng của đế quốc Nữu Man, và là tổng soái của quân đồn trú tại tinh vực Mễ Tư Lan.
Dưới tình huống bình thường, tuy đám người Phương Minh Nguy cung cấp dạng tin tức hữu dụng này, nhưng vẫn không đủ điều khiển để được Hoa Danh Đường triệu kiến.
Chỉ là thông qua tin tức ghi lại trên phi thuyền của tộc nhân Thiên Dực, giúp bọn họ nhìn thấy được hai nhân tài cực kỳ ưu tủ.
Bất kể là kỹ xảo điều khiển phi thuyền của Phương Minh Nguy hay là vũ lực mà Cơ Nặc biểu hiện ra khi đại chiến với quái thù Phật Lãng Khắc, đều khiến Hoa Danh Đường động lòng.
Dưới sự dẫn đường của thiểu tá Lâm Mịch, Phương Minh Nguy và Cơ Nặc cuối cùng cũng gặp vị thiếu tướng đế quốc quyền khuynh một cõi này. Hoa Danh Đường nhìn hai người khí vũ hiên ngang, không có một chút cảm giác sợ hãi ở trước mặt, không khỏi gật đầu hài lòng. Thân phận của ông ta là thiếu tướng của đế quốc, quyền cao chức trọng, đặc biệt là trong mảng tinh vực này, có thể nói là nhân vật nói một là một nói hai là hai. Quyền lực cộng với năng lực trác việt thể thuật đạt tới cấp mười lăm của ông ta, khiến trên người ông ta tràn đầy vẻ uy nghiêm.
Người có thể ở trước mặt ông ta biểu hiện ra vẻ tiêu sái tự nhiên, tất nhiên được ông ta coi trọng mấy phần.
"Các ngươi là lính đánh thuê của Mạt Khắc Lâm à?"
Phương Minh Nguy và Cơ Nặc nhìn nhau, cung kính nói: "Tướng quân, chúng tôi tuy là lính đánh thuê trên Tự Do tinh nhưng không phải là người Mạt Khắc Lâm."
"Ổ, vậy các ngươi là..."
"Chúng tôi là công dần của liên minh địa cầu."
"Liên minh địa cầu?" Hoa Danh Đường chậm rãi nói: "Trong liên minh địa cầu có một người tên là Vương Tự Cường, các ngươi có biết không?"
Phương Minh Nguy nhướn mày, nếu như không biết thì mới là lạ đó.
"Tướng quân, ông ấy là lão sư của hai người chúng tôi."
Vẻ mặt của Hoa Danh Đường đột nhiên trở nên cổ quái, ánh mắt nhìn hai người vô cùng quỷ dị. Không chỉ như vậy, ngay cả ánh mắt của mấy chục hộ vệ ở xung quanh cũng hơi có biến hóa.
Phương Minh Nguy và Cơ Nặc thầm cả kinh chẳng lẽ người ở trước mặt là cừu gia nào đó của lão sư ư?
Hoa Danh Đường nhìn chằm chằm vào họ một hồi lâu, nói: "Ngươi tên là Cơ Nặc, năng lực thể thuật cấp mười lăm, nếu nói ngươi là đệ tử của Vương Tự Cường thì ta tin. Nhưng ngươi... Phương Minh Nguy, năng lực thể thuật của ngươi chỉ mới cấp sáu, ta không tin."
Khóe miệng Phương Minh Nguy hơi mấp máy, tuy hắn rất muốn nói rằng ngươi có tin hay không thì liên quan chó gì tới ta, nhưng câu nói này vòng một vòng ở trong miệng, vẫn không dám nói ra.
Hoa Danh Đường vẫn tay, một cảnh vệ ở phía sau lập tức bước lên.
"Đây là đội trưởng cảnh vệ của ta, Diệp Bá Bảo. Nếu ngươi có thể tiếp được hắn mười chiêu, ta sẽ tin."
Cơ Nặc lạnh lùng nhìn Diệp Bá Bảo, sắc mặt của y dần trở nên ngưng trọng, nói: "Năng lực thể thuật của Diệp đội trưởng không dưới tôi, không bằng để tôi lĩnh giáo đi."
Phương Minh Nguy bước lên kéo tay Cơ Nặc lại, lắc đầu với y, nói nhỏ: "Yên tâm, họ không có ác ý đâu."
Quả thực, tuy vẻ mặt của họ có chút ác ý, nhưng với linh giác của Phương Minh Nguy lại lờ mờ cảm ứng được rằng, trong mắt Hoa Danh Đường không ngờ lại có một tia kinh hi, lập tức hiểu rằng, vị này không phải là kẻ thù.
Đã không phải là kẻ thù, chỉ là muốn khảo nghiệm thực lực của mình một chút, dưới dạng tình huống này, tất nhiên không thể để Cơ Nặc ứng chiến thay.
Diệp Bá Bảo bước lên trước, trong mắt gã bình đạm vô quang, nhưng Phương Minh Nguy cảm thụ được lực lượng cường đại ẩn chứa trên người gã một cách rõ ràng.
Đó là một loại cảm giác không tên, không có bất kỳ lý do gì, nhưng lại rất chân thực.
"Cẩn thận nhé." Diệp Bá Bảo nói khẽ một câu.
Phương Minh Nguy cung kính hành lễ, nói: "Mời Diệp đội trưởng."
Diệp Bá Bảo không khách khí, thò một bàn tay ra, cứ vậy bình đạm vỗ
tới.
Tư thế của y không ưu mỹ, một cái vỗ tùy ý, cảm giác tạo cho người ta giống nư là đang đập một con muỗi vậy.
Nhưng một cái vỗ nhìn thì không có chút uy hiếp lọt vào mắt Phương Minh Nguy lại biến thành khủng bố đáng sợ. Trong mắt hắn, bàn tay này đột nhiên khoác đại vô hạn, tựa hồ như đã Bảo chùm cả tòa quân doanh này vào trong vậy.
Trong nháy mắt, lực lượng tinh thần của Phương Minh Nguy hóa thành vô số luồng, phân biệt tiến vào trong các linh hồn khác nhau ở trong đầu.
Khi đối diện với dạng cao thủ như Diệp Bá Bảo, nếu như vẫn không sử dụng lực lượng của nhiều linh hồn, vậy thì Phương Minh Nguy thuần tủy là có ý tìm chết.
Từ sau khi đi một chuyến trong bãi thiên thạch, Phương Minh Nguy đối với việc nắm giữ lực lượng tinh thần có đột phá mới, hắn hiện tại đã có thể đồng thời dung hòa hơn trăm linh hồn, hơn nữa đồng thời mượn dùng kinh nghiệm và tri thức của họ lúc sinh tiền.
Cho nên vào thời khắc các linh hồn đan xen, trong đầu hắn có thêm vố số phương án ứng đối với một chưởng ở trước mặt. Có điều, Phương Minh Nguy không cần tốn nhiều tinh lực để đưa ra lựa chọn, bởi vì những linh hồn này tự nhiên sẽ tồng kết ra những phương án tốt nhất.
Thân hình hơi nghiêng, Phương Minh Nguy khéo léo tránh ra khỏi phạm vi mà bàn tay của đối phương Bảo phủ.
Sắc mặt của đám người Diệp Bá Bảo hơi biến đổi, cực kỳ bất ngờ vì Phương Minh Nguy có thể né được một chưởng này dễ dàng như vậy.
"Tốt, không tồi." Trong mắt Diệp Bá Bảo lóe lên một tia kinh ngạc, có điều gã xuống tay không chút lưu tình lại đánh ra một chưởng nữa, lực của một chưởng này lộ ra ngưng trọng dị thường, ngay cả Cơ Nặc ở bèn cạnh quan chiến cũng không nhịn được mà phải nhíu mày.
Đối phó với một tiểu nhân vật mới chỉ có thể thuật cấp sáu, không ngờ còn muốn sử dụng khí trường nội kình thật đúng là vô sỉ.
Quả nhiên, một khi Diệp Bá Bảo sử dụng khí trường nội kình Phương Minh Nguy dành vô kế khả thi. Trong vùng khí trường này, nhất cử nhất động của hắn đều nắm dưới sự giám thị của Diệp Bá Bảo, có thể nói là căn bản không có khả năng đào thoát.
Thực lực của song phương dẫu sao cũng cách biệt quá lớn, một người là cấp mười lăm đỉnh phong,người kia chỉ mới cấp sáu, cách biệt trong đây giống như là voi và kiến vậy, căn bản không thể bổ khuyết.
Các linh hồn ở trong đầu Phương Minh Nguy đều trầm mặc, quả thực, tuy kinh nghiệm đối địch của họ phong phú dị thường, nhưng đối diện với sự chênh lệch thực lực quá lớn, bọn họ vẫn vô kế khả thi.
Đại não của Phương Minh Nguy vận chuyển cấp tốc, tuy trong lòng biết rằng một khi đối phương đánh nghiêm túc, vậy thì mình dù là một chiêu của người ta cũng không địch được, nhưng biết là một chuyện, thật sự bắt hắn cam tâm nhận thua lại là một chuyện khác.
Hắn lúc chỉ cảm thấy không khí xung quanh ngưng trọng như núi, đừng nói là hành động tự nhiên, ngay cả hô hấp cũng có chút khó khăn.
Song, dưới loại tình huống này, trong lòng hắn lại bốc lên một cỗ đấu chí vô biên, các linh hồn đã bất lực, vậy thì đành dựa vào mình thôi.
Một cỗ hùng tâm tráng khí không thể áp chế từ sâu trong lòng hắn bột phát mà ra, quyện với lòng tin cường đại bay vút lên tận trời xanh
Trong nháy mắt, khí chất trên người hắn thay đổi hoàn toàn, trong mắt lấp lánh ánh sáng.
Tư tướng của hắn rõ ràng chưa từng thấy, lờ mờ, hắn tựa hồ như nhìn thấy một tuyến sinh cơ, từ trong khí trường nội kinh nhìn như tường đồng vách sắt này nhìn thấy một đường thoát.
Chỉ là, con đường này chỉ lóe qua, không ngờ lại khiến hắn không thể nào nắm bắt được.
Chậm rãi nhắm mắt lại, trong lòng hắn trở nên bình tĩnh, tuy một chưởng của Diệp Bảo Bảo tùy thời đều có thể đánh lên người hắn, nhưng hắn đã hoàn toàn không đặt điều này ở trong lòng.
Lực lượng tinh thần trong nháy mắt đề thăng lên cường độ cao nhất, trong thời khác này, hắn giống như quay về căn cứ của tinh hệ Khoa Tư Tháp.
Ở đó, hắn lần đầu tiên gặp Cơ Nặc, cũng ở dưới một loại cảnh giới bất khả tư nghị, ma xui quỷ khiến thế nào thoát được một kích trí mạng của Cơ Nặc.
Có điều sau lần đó, bất kể là hắn nỗ lực như thế nào cũng không thể tái hiện lại tình hình lúc đó.
Song lúc này, dưới sự tập trung tinh thần cao độ, giống hư là lại tím thấy loại cảm giác đó.
Gió, nhẹ nhàng thổi qua, ở trong lòng hắn, ở trong linh hồn hắn.
Động tác của Diệp Bá Bảo tựa hồ như chậm đi nhiều, thời gian giống như ngừng trôi, phóng mắt ra khắp thế gian, giống như chỉ có một mình hắn còn có thể động đậy.
Một loại cảm giác thần kỳ Bảo phủ lấy hắn, Phương Minh Nguy hiểu rằng, một loại năng lực thần kỳ ở ngay trước mắt, chỉ cần hắn có thể nhìn thấu, ngày sau có thể triệt để nắm giữ được.
Nhưng, điều khiến hắn thất vọng là, bên trên loại năng lực này như được phủ một tầng sương mù ngăn cản thị tuyến, khiến hắn chỉ có thể nhìn được một chút, nhưng không thể nhìn thấy được toàn cảnh
Lông mày của hắn như nhíu lại, hắn đột nhiên minh bạch, mình lúc này còn thiếu một loại nguyên tố, cho nên không thể nhìn thấy được sự ảo diệu bên trong.
Trong căn cứ, Cơ Nặc là toàn tâm toàn ý dồn hắn vào tử địa, mà chính bởi vì dưới sự uy hiếp của tử vong, mới khiến tất cả tiềm lực của Phương Minh Nguy triệt để Bảo phát, từ đó khiến hắn sử dụng được một loại năng lực thần kỳ mà đào thoát.
Tính huống hiện tại tuy có chút tương tự, nhưng đáng tiếc là, Diệp Bá Bảo không có sát khí. Đã không có sát tâm, tất nhiên không thế kích phát ý chí cầu sinh của Phương Minh Nguy, cũng không thể khiến hắn phát huy được tiềm lực của mình
Trong lòng thở dài một tiếng, chẳng lẽ cứ vậy bỏ qua ư.
Hắn biết rất rõ, loại cảnh giới huyền diệu này không phải là có thể dễ dàng tiến vào như vậy được, nếu lần này không thể lĩnh hội được sự ảo diệu ở bên trong, vậy thì có trời mới biết được lúc nào mới nắm được loại năng lực cực kỳ đặc biệt này.
Chỉ là, hắn tuy không cam lòng, nhưng lại không thể làm gì được, chẳng lẽ mở miệng Bảo Diệp Bảo Bảo, phiền ngài mang theo một chút sát ý đi?
Nếu như nói vậy, người ta khẳng định sẽ tưởng hắn phát điên rồi.
Đúng vào lúc hắn định buông bỏ, một linh hồn trong đầu đột nhiên động, một đồ án thần kỳ xuất hiện trong ý thức của hắn.
Nháy mắt, sương mù ở trước mặt như bị một đôi bàn tay lớn vén mở, khiến hắn nhìn rõ được tình cành bên trong.
Khóe miệng Phương Minh Nguy lộ ra một nụ cười vui mừng, thân thể hắn tựa hồ như hơi run rẩy, sau đó thì biến mất.
Một chưởng của Diệp Bá Bảo đi được một nửa thì dừng lại, gã nhìn tràng địa trống không ở trước mặt, trong lòng có một cỗ hàn khí không thể khống chế được cuồn cuồn chảy ra.
Bất kể là Hoa Danh Đường thượng tướng, hay là mấy chục cảnh vệ đang quan chiến ở xung quanh, trong mắt bọn họ đều lộ ra vẻ kinh hãi.
Ánh mắt nhìn chằm chằm vào Phương Minh Nguy đã mạc danh kỳ diệu chạy thoát khối khí trường nội cùng của Diệp Bá Bảo, đột ngột xuất hiện ở ngoài hơn chục mét, Hoa Danh Đường hít sâu một hơi, cố gắng đèn nén tạp niệm đang bành trưởng trong đầu. Ông ta gần từng chữ, chậm rãi nói: "Thuấn... di..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT