Trong không trung, hai chiếc cơ giáp tuần tra của thành thị báo sát theo
phi thuyền mà Thi Nại Đức điều khiển.
Trên cơ giáp tất nhiên có vũ khí cường đại, có thể dễ dàng phá hủy
chiếc xe phòng trông không phải quá kiên cố này, nhưng bọn họ căn bản
lại không dám dùng.
Bởi vì căn cứ theo mệnh lệnh mà họ nhận được, tên đạo tặc béo ú
không ngờ lại ăn cắp một món đồ cổ quan trọng của hoàng gia, trước khi
lấy lại được món đồ cổ này, bất kỳ ai cùng không được phép sử dụng vũ
trang quy mô lớn.
Cho nên vào lúc này, bọn họ chỉ có thể ở trong không trung giám thị
hướng đi của chiếc xe phòng này, hơn nữa còn không ngừng gọi viện
binh.
Chỉ là, bọn họ lại bi ai khi phát hiện ra rằng, tín hiệu gọi viện binh ở
trong thành thị nhiều không đếm xuể, ít nhất thì cùng có hơn mấy trăm,
hơn nữa tất cả mục tiêu đều giống hết nhau, khiến người ta không thể theo
hết được.
Trừ việc này ra, chuyện còn nghiêm trọng hơn đã phát sinh, cả hệ
thống thiên nhãn của thành thị đột nhiên mất đi công năng, cùng chính là
nói toàn bộ camera tự đồng được lắp đây đặc trong thành thị không thể
giúp đỡ gì cho chính phủ nữa rồi.
Đây rõ ràng là một cuộc ăn cắp đã được tính toán từ trước, hơn nữa
thực lực của địch nhân cực kỳ cường đại.
Vào lúc hai cơ giáp thủ này đang kinh dị không thôi thì đột nhiên tiếng
còi báo động trên cơ giáp reo lên, thông qua ý niệm, bọn họ lập tức biết
rằng cơ giáp của mình đã bị một loại vũ khí nào đó tỏa định (ngắm bắn).
Ở trong không trung, một khi bị vũ khí tỏa định và bắn trúng, vậy thì
đối với hai chiếc cơ giáp tuần tra thành thị bình thường này mà nói, trên
cơ bản chẳng khác nào phán tử hình họ.
Hai cơ giáp trong lúc hồn phi phách tán, nào còn để ý tới chiếc xe
phòng ở bên dưới nữa, ai nấy sử ra thủ đoạn của bản thân, ở trong không
trung làm ra các loại động tác né tránh.
Song, điều khiến bọn họ sợ muốn chết là, bất kể bọn họ né tránh thế
nào, còi báo động trên cơ giáp thủy chung vẫn không ngừng kêu.
Dưới sự uy hiếp của lằn ranh sinh tử, hai chiếc cơ giáp căn bản không
dám chậm trễ một chút nào, liều mạng nhảy múa ba lẽ trong không gian
hẹp.
Ai cũng biết rằng, khi bị vũ khí tỏa định, ngàn vạn lần không được đi
đường thẳng, bởi vì tốc độ của cơ giáp có nhanh đến thế nào cùng không
thể nhanh bằng chùm ti sáng được. Cho nên bọn họ chỉ có thể không
ngừng nhảy nhót trong phạm vi nhỏ, hòng khiến đối phương không thể
khóa được tọa độ cụ thể của mình.
Chỉ cần đối phương hơi sơ sẩy, còi báo động dừng lại, vậy thì bọn họ
có thể khởi động công suất lớn nhất, cao chạy xa bay.
Nhưng, người điều khiển vũ khí rõ ràng là một cao thủ, tuy không thể
khóa được phương vị của hai chiếc cơ giáp, nhưng cũng không lơi ra một
chút nào.
Một trong hai chiếc cơ giáp tuần tra này vốn chỉ còn lại hai vạch năng
lượng, lúc này nhảy nhót một lúc lâu, không ngờ lại hao hết năng lượng,
cơ giáp lộn vòng rồi ngã xuống.
Cơ giáp thủ tâm hôi ý lạnh, nhắm mắt chờ chết, song một lúc lâu, dù
còi báo động kêu không ngừng, nhưng lại không gặp bất kỳ sự công kích
nào.
Hắn kinh hỉ đan xen, xuống cơ giáp, thuận theo máy dò năng lượng
liền tìm thấy bốn cái hộp đen.
Phần đinh của bốn cái hộp đen này đều có mở, lúc này đang tỏa ra một
luồng ánh sáng như có như không. Hai cái trong đó đang khóa chặt lấy
chỗ ngồi của mình, còn hai cái còn lại thì vẫn đang đuổi theo cơ giáp ở
trên không trung.
Sắc mặt của hắn lập tức biến thành khó coi tới cực điểm, thì ra cơ giáp
của hai người bọn mình căn bản không bị người ta nhắm bắn mà là bị
người ta đùa giỡn.
Mở bốn cái hộp đen, cơ giáp trên đinh đầu vũ một tiếng, lao thẳng về
phía trước, chạy trốn mắt tăm.
Người đó bất lực, thông qua máy liên lạc tìm tới đồng bạn rồi lại trở về
chỗ cũ, nhưng đáng tiếc là, sớm đã không nhìn thấy chiếc xe phòng đó
đâu rồi.
Trong một biệt thự hào hoa ở phía tây thành thị, Béo và ba người bọn
Phương Minh Nguy lén lút bước vào.
Lúc này, xe phòng mà bọn lái sớm đã ném lại ở giữa đường. Khiến
Phương Minh Nguy kinh ngạc là, Béo không ngờ còn có hậu thủ trong
bóng tối, khi Béo báo bọn họ dừng xe ở một điểm nào đó trên đường chạy,
bọn họ còn cảm thấy vô cùng kỳ quái, nhưng khi bỏ họ chuyển sang một
chiếc xe nhỏ không có ai dừng ở bên đường, lúc chợt hiểu ra thì mới bội
phục tâm tư chu đáo của Béo.
Sau khi bước vào biệt thự, Béo mới thực sự thở phào nhẹ nhõm.
Trong căn biệt thự này chỉ có một người hầu mắt đã mở. Có điều, lão
đầu này đối với đám người Phương Minh Nguy thì như không thấy.
Trao đổi ánh mắt với Cơ Nặc, căn biệt thự này khẳng định là một thế
lực nào đó trên A Bố Lãi Nhì cung cấp.
Béo quen thuộc với nơi này như nhà của mình vậy, dẫn đám người
Phương Minh Nguy đi tới một phòng kín trong biệt thự, sau đó nhìn
Phương Minh Nguy, kinh ngạc nói: "Phương Minh Nguy, thật sự là nhìn
không ra, cậu không ngờ lại là một cao thủ tinh thần hệ trên cấp mười, đã
thất kính rồi."
Phương Minh Nguy mim cười: "sếp quá khen rồi, có điều chuyện này
vẫn phải phiền anh.."
"Sao vậy?"
"Tôi không sử dụng hai chiếc cơ giáp ẩn tàng đó, nếu như không phiền,
xin anh sau này tự mình thu hồi."
Trong mắt Béo lóe lên một tia kinh ngạc, ngay cả Cơ Nặc và Thi Nại
Đức cùng đều ngây ra. Bọn họ lúc đó chạy đầu tiên, tất nhiên không thể
quan chú tới chuyện ở đằng sau.
Lúc đó, hai người còn cho rằng là là Phương Minh Nguy điều khiển cơ
giáp tác chiến, đánh hạ đối phương. Nhưng nghe khấu khí lúc này của hắn
thì tựa như không phải là vậy.
"Phương Minh Nguy, nếu cậu không sử dụng cơ giáp thì làm sao có thế
đối phó với đối phương?"
Phương Minh Nguy mặt mày tươi cười, nói: "Rất đơn giản, tôi chế tạo
ra một thiết bị rất nhỏ, thiết bị này có thể mô phỏng ra sự tỏa định trước
khi chùm tia sáng năng lượng phát xạ, chí cần tôi khống chế thiết bị này,
hơn nữa để xạ tuyến thủy chung không rời khỏi cơ giáp của họ, bọn họ sẽ
cho rằng là bị một khẩu pháo năng lượng nào đó khóa chặt." Nhìn tên Béo
đang há miệng trợn mắt, Phương Minh Nguy nói: "Thiết bị này không có
uy lực gì cả, có điều đùng để đọa người thì rất tốt. Đợi khi bọn họ phát
hiện ra thì chúng ta sớm đã biến mất rồi."
"Phương pháp này..." Béo cười khổ một tiếng, nói: "Phương huynh đệ,
nếu như phương pháp này không linh thì sao?"
Phương Minh Nguy bật cười, nói: "Không thể nào, cho dù không linh
thì tôi vẫn có thể trực tiếp điều khiển cơ giáp để ngăn họ cơ mà." Trong
miệng hắn tuy nói rất khách khí, như trong lòng thì lại khinh thường, đây
chính là sản phẩm mà tộc nhân Thiên Dực của quốc gia có văn minh cấp
năm thiết kế đó. Nếu như ngay cả cơ giáp tuần tra của quốc gia cấp ba mà
còn không lừa được, vậy thì tộc nhân Thiên Dực có thể đi tự sát tập thể
rồi.
Đột nhiên, cửa mật thất mở ra, Tây Đinh và Áo Đặc Mạn sánh vai
bước vào.
Béo gật đầu với bọn họ, hỏi: "Sao rồi?"
Tây Đinh nhìn thấy đám người Phương Minh Nguy, đầu tiên là ngây
ra, sau đó đáp: "sếp cứ yên tâm, tất cả đều như bình thường, huynh đệ của
Miêu Vương chúng ta đã tới địa điểm chỉ định rồi, đang đợi phi thuyền tới
tiếp ứng."
"Tốt."
"Nhưng..." Tây Dinh do dự một lát, nói: "Nhưng người của những lính
đánh thuê đoàn khác thì sao?"
"Chúng ta chỉ lo cho chúng ta, bọn họ tự có người tới tiếp ứng." Béo
lạnh lùng nói.
Phương Minh Nguy ngây ra, hỏi: "Thủ lĩnh, chẳng lẽ lần này chỉ có
Miêu vương chúng ta ư?"
"Đương nhiên là không, người của Miêu Vương chúng ta chỉ có mười
hai người, những người khác đều là thành viên của những lính đánh thuê
đoàn cờ lớn khác trên Tự Do tinh." Tây Đinh có chút đắc ý giải thích:
"Trong Miêu Vương của chúng ta, chỉ có bốn người có năng lực thể thuật
vượt cấp mười, nhưng mỗi một lính đánh thuê đoàn bọn họ đều có không
dưới mười cao thủ tham gia, nhưng sau cùng, hắc hắc..."
Lông mày của Béo hơi giãn ra, nói: "Hành, động lần này không phải là
bất kỳ một lính đánh thuê đoàn nào có thể kham nổi, cho nên chúng ta chỉ
đành đoàn kết lại, xem xem ai có vận khí tốt. Có điều xem ra, vận khí của
chúng ta không tồi."
Ba người bọn Phương Minh Nguy nhìn nhau, thầm nghĩ giữa mấy lính
đánh thuê đoàn này khẳng định là có mâu thuẫn, có điều Béo có thể bộ lộ
tài năng trong đông đảo háo thủ, giành được bảo vật, tâm kế và thực lực
của hắn có thể được chứng tỏ.
Chẳng trách ngay cả Ai Khắc lúc sinh, tiền cũng ở lại lính, đánh thuê
đoàn này lâu như vậy, bọn họ quả nhiên có chỗ hơn người.
Cơ Nặc đột nhiên nói: "Thì ra là như vậy, lúc đó tôi thấy, tất cả điều
động đều do sếp phụ trách, còn cho rằng họ đều là những thành viên ngầm
trong lính đánh thuê đoàn Miêu Vương."
Béo lắc đầu, nói: "Nếu lính đánh thuê đoàn Miêu Vương có thực lực
cường đại như vậy thì tốt rồi." Dừng một chút rồi lại nói: "Kỳ thực lần này
tới đây, chúng ta chẳng ai phục ai, kết quả để ta đảm nhiệm chức đầu lĩnh
trên danh nghĩa này. Có điều hoạt đồng lần này đều được an bài trước rồi,
chúng ta có thể giành được bảo bối tới tay, kỳ thực vẫn là dựa vào vận
khí."
Thì ra nhóm người này sau khi an bài xong đường lui, chia nhau phái
những người giỏi ăn trộm nhất xuất mã, tiến vào phủ đệ của vương gia tìm
báo vật.
Dưới sự hữu tâm toán vô tâm, cùng với sự giúp đỡ của nội tặc, bọn họ
cuối cùng ở một điểm giấu đồ nào đó tìm được mục tiêu.
Béo tuy mập mạp một chút, nhưng kỹ thuật ăn trộm của hắn lại là số
một số hai trong nhóm người này, hơn nữa loạng quạng thế nào, mục tiêu
vừa hay giấu ở trong điếm giấu đồ mà hắn phụ trách công hãm, dưới loại
tình huống này, nếu Béo còn thất thủ vậy thì uổng công hắn làm lính đánh
thuê mấy chục năm rồi.
Chỉ là sau cùng tuy đồ tới tay, nhưng một tiểu tố ăn trộm khác lại gặp
phiền phức, hơn nữa vì thế mà làm kinh động tới cảnh vệ của vương phủ.
Bội Tác Thác là một quốc gia đế chế, trên tinh cầu này, vương gia
chính là thố hoàng đế có thể nắm tuyệt đại đa số sinh tử. Ở phủ đệ của hắn
đã phát sinh cảnh báo, vậy thì hậu quả không nghĩ cùng biết.
Thế là, cả thành thị đều được động viên trong nháy mắt, tạo thành
phiền phức rất lớn cho việc bỏ trốn của Béo.
Có điều, những người này dẫu sao cùng không phải là quân đội chính
quy, mà những lính đánh thuê được rèn luyện trong sinh tử này dựa vào
thực lực cường đại, trước khi đông đảo quân cánh hợp vây đã đều kịp đột
vây mà ra.
Chỉ là, Béo, người duy nhất giành được báo vật đã thành trơ thành cái
đích của mọi người, hai cao thủ thể thuật hệ trên cấp mười theo sát sau
hắn, nếu không có Cơ Nặc toàn lực xuất thủ, hắn chưa chắc đã thoát hiểm
được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT