Xuống khỏi cơ giáp, Thi Nại Đức giống như là đang nằm mơ, Phương Minh Nguy bước lên vỗ mạnh vai gã một cái, hô: "Thi Nại Đức, giỏi lắm."
"Thật ư?"
"Đúng vậy, phát pháo đó của bạn quá tuyệt, không ngờ trong dạng tình huống đó còn phát pháo, thật sự là quá lợi hại." Phương Minh Nguy không chút keo kiệt lời khen.
"Nhưng..." Thi Nại Đức do dự, không biết có nên nói chuyện cơ giáp bị hỏng ra không.
"Tiểu tử, giỏi lắm." Tên béo bước lên, nói: "Lâm nguy không sợ hãi, cầu sống trong cái chết, giỏi lắm, ngươi hoàn toàn có thể trở thành một lính đánh thuê chính thức."
"Cảm ơn."
Cơ Nặc mặt đầy vẻ nghi hoặc tiến lên trước, đối với bản lĩnh của Thi Nại Đức có bao nhiêu, y sớm đã điều tra rõ ràng rồi, cho nên lúc này vạn phần hoài nghi, hỏi: "Thi Nại Đức, cậu sao lại nghĩ bắn ra phát pháo đó."
Thi Nại Đức mặt đỏ bừng, biết rằng mình không giấu được lão già này, chỉ đành thực thà nói: "Tôi cũng không biết là sao, một pháo này là tự động bắn ra."
"A, tôi hiểu rồi." Phương Minh Nguy như chợt hiểu ra gì đó, dưới ánh mắt của mọi người, nói: "Phát pháo này là Thi Nại Đức vô thức bắn ra, có thể là ở trong loại hoàn cảnh đó, vô thức bắn ra một pháo, điều này chứng tỏ một việc, Thi Nại Đức là một thiên tài có thể vào lúc nguy hiểm bạo phát ra tiểu vũ trụ, gã là một cơ giáp thủ có tiềm lực cực lớn."
"Thật vậy ư?" Thi Nại Đức há miệng trợn mắt hỏi.
"Quả thực là vậy, tin mình đi."
Phương Minh Nguy cam đoan nói, thấy Thi Nại Đức vẫn muốn nói tiếp, thế là liền không vui bảo: "Thi Nại Đức, khiêm tốn quá là thành kiêu ngạo đó, bạn không cần phải giải thích, nếu không sẽ bị trời đánh đấy."
Thi Nại Đức há miệng cứng lười một hồi lâu, cuối cùng đành giấu đi chuyện kỳ thực là hệ thống vũ khí của cơ giáp bị hỏng. Tên béo nghĩ một lát rồi giơ ngón tay cái lên với Thi Nại Đức, nói:
"Bất kể là thế nào, lần này ngươi thắng, cũng qua cửa rồi."
Tên béo quay sang Phương Minh Nguy, hắn lập tức xin đánh, đi ra sân. Bên ngoài sân, còn có rất nhiều cơ giáp chế thức khá mới, Phương Minh Nguy tùy ý chọn một cái, gắn truyền cảm khí. Thấy Phương Minh Nguy chuẩn bị thỏa đáng rồi, một lính đánh thuê khác khởi động cơ giáp có cùng kiểu dáng từ từ áp sát.
Hai chiếc cơ giáp đều là cơ giáp chiến đấu của quốc gia văn mình cấp ba Mạt Khắc Tư, cả cơ giáp cao tới mười hai mét, trên thân hình khổng lồ gắn hòa lực tấn công cường đại, là cơ giáp dạng tấn công tiên tiến nhất trong quân phương của Mạt Khắc Tư hiện nay. Đại não của Phương Minh Nguy nổi với truyền cảm khí, lập tức dâng lên cảm giác kỳ dị, giống như mình đang nằm trên cỏ vậy, đã hợp làm một với trời cao, với đất, với quả tinh cầu này.
"Rầm... rầm..."
Tiếng bước chân nặng nề của cơ giáp cắt đứt mạch suy nghĩ của hắn, Phương Minh Nguy tiếc nuối thoát khỏi cảnh giới huyền diệu đó. Có điều, trong mông lung, hắn tựa hồ cảm giác được nhất cử nhất động của đối phương, thậm chí mỗi một động tác trên cơ giáp của đối phương cũng không thoát khỏi cảm ứng của hắn. Đây là tác dụng của máy móc, nhưng cũng là biểu hiện của tinh thần lực của mình phát huy tới cực chí. Hít sâu một hơi, trong lòng Phương Minh Nguy đột nhiên có một ý nghĩ, hắn bỏ ý định gọi linh hồn của Ai Khắc, mà bắt đầu hồi tưởng từng chút từng chút kiến thức mà mình từ lúc học cơ giáp tới nay.
Động tác trôi chảy, bước chân nhẹ nhàng, công kích hung ác, cùng với những thủ đoạn ùn ùn, thần quỷ khó đoán, những thứ này tựa hồ như trong nhảy mắt đều hiện ra trong đầu hắn. Thời gian như quay chậm, vô số linh hồn bắt đầu sôi sục, các dạng các loại tư thế của cơ giáp trong nhảy mắt lấp đầy đầu hắn. Đột nhiên, hai mắt Phương Minh Nguy nhấp nhảy, hắn đã hiểu chân lý này rồi. Của người khác, thủy chung vẫn là của người khác. Duy có tự mình nắm rõ mới chân chính là tài phú thuộc về mình. Cơ giáp cao to ngẩng đầu lên, đối diện với vị tuyển thủ chưa rõ thực lực ấy, Phương Minh Nguy không chút sợ hãi.
"Rầm.."
Hai con quái vật sắt thép cuối cùng cũng dính vào nhau. Sau một khắc, Thi Nại Đức nhíu mày.
Cơ Nặc hỏi nhỏ: "Sao vậy? Phương tiên sinh vẫn chưa rơi vào thế hạ phong mà."
"Không có gì." Thi Nại Đức hậm hực nói: "Tên tiểu tử Phương Minh Nguy này không ngờ lại đang chơi đùa."
"Gì cơ?"
"Với thực lực của hắn, đối với một lính đánh thuê có năng lực thể thuật dưới cấp mười, đâu cần phải lâu như vậy, hắn rõ ràng là đang đùa." Cơ Nặc lập tức nghẹn lời, mình ở bên cạnh lo lắng cả nửa ngày, thì ra tên gia hỏa này đang đùa, chẳng lẽ không biết thương cho trái tim của người già ư?
Đôi tai của tên béo hơn run run, hắn bất ngờ nghe thấy lời của Thi Nại Đức, càng lúc càng thấy hiếu kỳ với Phương Minh Nguy. Lúc này, hai cơ giáp ở trên sân giao chiến đang hăng, cơ giáp mà Phương Minh Nguy điều khiển lúc ban đầu có chút hiện tượng luống cuống tay chân. Có điều, may mà hắn lúc này đã có lực lượng tinh thần cấp mười một, so với đối phương mà nói thì mạnh hơn rất nhiều. Cho nên trong lúc đối phó cũng hữu kinh mà vô hiểm. Theo sự vận dụng thuần thục của động tác, Phương Minh Nguy rất nhanh liền lĩnh ngộ được chỗ mấu chốt.
Tuy hắn không phải là thiên tài tuyệt đỉnh, nhưng vô luận là ai dung hợp với linh hồn của thiên tài cơ giáp lâu như vậy, tất nhiên cũng có tiến bộ, dặc biệt là trong lúc đối địch, lúc nào nên có động tác gì, những phản đoán quan trọng, đều hợp lý trôi chảy hơn người bình thường nhiều. Nếu như hiện tại hắn phải đối diện với một cao thủ siêu cấp, vậy thì Phương Minh Nguy sẽ trực tiếp gọi linh hồn của Ai Khắc ra tiếp, nhưng lúc này, đối thủ của hắn chỉ là một lính đánh thuê có năng lực thể thuật chưa tới cấp mười, đối với hắn mà nói, đây chính là một cơ hội huấn luyện hiếm có.
Hai chiếc cơ giáp đánh rất náo nhiệt ở trong sân, nhưng dần dần, sắc mắt của tên béo bắt đầu trở nên ngưng trọng. Hắn đã nhìn ra rồi, cơ giáp mà Phương Minh Nguy lúc đầu điều khiển thì chân tay luống cuống, tới hiện tại thì thoải mái tự nhiên, giống như trong nửa tiếng ngắn ngủi, đã vượt qua lịch trình tiêu chuẩn nhất định mà một cơ giáp thủ mới học phải.
Lúc này, bất kể là trên ứng biến hay là trên thực lực, Phương Minh Nguy đều lộ ra vẻ cao hơn đối phương một bậc. Chỉ là, điều khiến tên béo nghi hoặc không hiểu là Phương Minh Nguy không đánh ngã đối thủ, mà chỉ từ từ giằng co với đối phương, giống như là đang đùa với khỉ vậy, khiến người ta dỡ khóc dở cười.
Bọn họ không biết rằng, Phương Minh Nguy lúc này quả thực là đang chơi rất cao hứng. Dầu sao thì lần này cái mà hắn dựa vào là bản sự chân chính của mình.
Tuy lấy lực lượng tinh thần cấp mười một để điều khiển cơ giáp đi đối phó với một lính đánh thuê có năng lực thể thuật không tới cấp mười, chiến tích này cũng chẳng mang tới vinh dự gì cho hắn, nhưng Phương Minh Nguy vui vẻ vô cùng.
Chính bởi vì loại cảm giác khó mà có được này, cho nên hắn mới nhiều lần bỏ qua đối thủ, có ý đánh tiếp tục.
Chỉ là, trong đám người bàng quan cũng có cao thủ, nhìn thấy loại tình huống này thì không khỏi tức giận.
"Đổi người, ta lên."
Một tiếng quát vang lên, đối thủ của Phương Minh Nguy giống như là nhận được mệnh lệnh vậy, căn bản mặc kệ sự an nguy của mình là lui xuống như điện xẹt.
Phương Minh Nguy trong lòng cả kinh, thông qua máy quét hình của cơ giáp, nhìn thấy một người tên tên chu nho (chỉ người nhỏ con) thân hình đặc biệt thấp bé. Tên chu nho này tuy không cao, nhưng giọng nói ồm ồm, cũng có chút uy thế. Phương Minh Nguy nhíu mày, diện mạo của người này hắn đã sớm nhìn thấy rồi, hơn nữa cũng biết rằng, gã có thiên phú cực cao trên phương diện điều khiển cơ giáp. Ít nhất, mình tuyệt đối không phải là đối thủ của gã.
Lính đánh thuê đoàn Miêu Vương ở trên Tự Do tinh không phải là một lính đánh thuê đoàn quá nỗi danh, Phương Minh Nguy không phải là người của Mạt Khắc Lâm, đương nhiên cũng không thể bỗng dưng mà biết được nơi này.
Kỳ thực, đối với việc của giới lính đánh thuê vũ trụ Phương Minh Nguy hoàn toàn không biết gì. Lính đánh thuê đoàn duy nhất mà hắn biết chính là Miêu Vương này.
Ký ức về Miêu Vương là tới từ linh hồn của Ai Khắc, lúc gã còn sống, lính đánh thuê đoàn Miêu Vương là lính đánh thuê đoàn mà hắn gia nhập lâu nhất.
Tuy Ai Khắc cuối cùng vẫn rời khỏi nơi này, trở thành một lính đánh thuê độc hành, nhưng trong ký ức của gã, tình cảm đối với Miêu Vương vẫn rất sâu đậm.
Trong Miêu Vương, có ảnh của ba người xuất hiện nhiều lần nhất trong ký ức của Ai Khắc, một là tên béo, hai là một tráng háng thân hình như tháp sắt, người sao cũng chính là tên chu nho giọng cao không chút bắt mắt này.
Sở trường đặc biệt của tên béo là tính toán toàn cục, mỗi một lần hành động của lính đánh thuê đoàn đều xuất phát từ đầu óc của hắn. Tráng hát như tháp sắt là hảo hữu tri giao của Ai Khắc, cũng là cao thủ thể thuật mạnh nhất trong lính đánh thuê đoàn Miêu Vương, có điều với ánh mắt của Phương Minh Nguy, người này tối đa cũng chỉ trên dưới cấp mười bốn, nếu so với Cơ Nặc thì còn xa mới bằng.
Mà tên chu nho chủ động khiêu chiến ở trước mắt thì là cao thủ cơ giáp số một được công nhận trong Miêu Vương.
Đương nhiên, bất kể là tráng hán vẫn chưa xuất hiện đó hay là tên chu nho sắp giao thủ với hắn này, bọn họ lúc đối diện với Ai Khắc đều chỉ có bại chứ không có thắng.
Ai Khắc, mới là người có vũ kỹ số một trong lính đánh thuê đoàn.
"Âm…"
Tiếng bước chân nặng nề của cơ giáp đánh thức Phương Minh Nguy khỏi trầm tư, hắn nhìn cơ giáp chế thức giống hệt mình ở trước mặt, không khỏi bật cười.
Tên chu nho này thú vị thật, không ngờ lại không điều khiển cơ giáp tư nhân, có thể là muốn dùng điều này để chứng minh rằng hắn lợi hại hơn mình ư.
Đối diện với dạng đối thủ này, Phương Minh Nguy không dám chậm trễ chút nào, hắn hít sâu một hơi, không nói câu nào triệu hoán linh hồn của Ai Khắc ra.
Lát sau, hai linh hồn lập tức dung hợp làm một. Tuy Phương Minh Nguy rất muốn đối chiến để đề thăng thực lực bản thân mình. Nhưng điều này không có nghĩa là hắn thích bị người ta đánh.
Nếu dưới tình huống biết rõ mình không địch lại mà còn giấu nghề, vậy thì hắn không phải là người bình thường mà là một kẻ thích tự ngược mất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT