Lái chiếc thiết giáp trở về chỗ cũ, đổi một chiếc xe mới, trở về chỗ ở của mình.
Phương Minh Nguy rửa mặt lung tung trong phòng ngủ một chút, sau đó đem thân thể nặng nề vứt lên trên giường.
Tuy rằng hắn hiểu rõ bọn người Trương Nhuận Thủy và Từ Quân đang chờ tin tức của hắn, nhưng mà bây giờ hắn không quan tâm được nhiều như vậy.
Trơi đất bao la, ta là lớn nhất, ngàn từ vạn chữ, ngủ là đệ nhất.
Trải qua hai lần kiểm tra của ngày hôm qua và hôm nay, Phương Minh Nguy đã thật sự lâm vào tình trang kiệt sức, không còn chút tinh lực để làm chuyện khác.
“Khò khò...”
Cơ hầu là đầu vừa chạm gối, liền ngủ mất xác.
Tuy rằng lực lượng tinh thần cấp mười một quả thật cường đại vô cùng, nhưng mà dù sao thì Phương Minh Nguy cũng chỉ mới vừa nắm giữ loại lực lượng này thôi.
Thoáng một cái mà bắt hắn cung cấp lực lượng tinh thần cho hơn năm mươi chỗ, con số này cũng khá khổng lồ, đặc biệt là lần đầu tiên sử dụng lực lượng tinh thần hao tốn thật nhiều, may là không có gì ngoài ý muốn.
Nếu như trong chỗ sâu ở não của hắn không có sự duy trì của lực lượng tinh thần từ Nhất Dạ Tình, thì hắn chưa chắc đã kiên trì đến giờ phút này.
Nếu như từ điểm này mà nói, có lực lượng tinh thần cũng có điểm yếu của hắn.
Số lượng linh hồn được sử dụng càng nhiều, thì như cầu đòi hỏi lực lượng tinh thần cũng càng lớn. Trước kia chỉ có vòn vẹn hai linh hồn, còn chưa nhìn ra được, nhưng ngày hôm nay vận dụng đến hơn năm mươi linh hồn, hắn liền tràn đầy cảm xúc với cái này.
Tiếp tục như vậy là không được, nhất định phải nghĩ một biện phép giải quyết vất vả một lần mà nhàn nhã cả đời mang theo ý niệm này trong đầu, Phương Minh Nguy mơ màng lâm vào giấc ngủ.
Cũng không biết là qua bao lâu, hắn tựa hồ nghe thấy có người gọi tên mình trong giấc mộng
Không để ý đến điều đó, Phương Minh Nguy trở mình, che phủ đầu, tiếp tục xuân thu đại mộng của mình.
Nhưng mà đối phương cũng không phải hạng người từ bỏ đơn giản, tiếp tục làm ồn bên tai của hắn.
Một oán niệm nhanh chóng tràn ngập trong đầu, Phương Minh Nguy nhấc chăn lên, dùng sức vòng eo một cái, ngồi dậy.
“A”
Theo tiếng hét kinh hãi, Phương Minh Nguy chỉ cảm thấy đầu của mình đụng vào một chỗ vô cùng mềm mại, hắn khẽ nhếch miệng lớn ra ngậm lấy vật gì đó. Một mùi thơm sâu kín truyền đến, khiến cho thần hồn điên đảo.
Lè lưỡi liếm một cái, giống như là đụng phải một thứ mềm trong cứng vậy, tuy rằng vẫn còn cách một lớp quấn áo, nhưng mà vẫn mang lại cảm giác chân thật vô cùng.
Đột nhiên cái thứ trong miệng biến mất, sau đó một cơn gió truyền đến... Bốp... Trên mặt của Phương Minh Nguy liền đau xót, hầu như là nước mắt sắp tràn ra luôn rồi.
Nhưng mà một tát này đã hoàn toàn đánh tỉnh hắn, ngẩng đầu lên nhìn. Một con cọp mẹ hung hăng đỏ bừng cả mặt đang nhìn mình, trong con mắt sáng ngời kia tràn ngập phẫn nộ, mà bên trong còn tựa hồ như bao hàm một tia ngượng ngùng không nói ra được.
Phương Minh Nguy ôm lấy khuôn mặt bị sưng lên, nói: “Viên Ninh, sao cô lại đánh tôi?”
Viên Ninh khẽ cắn răng lửa giận trong mắt tựa hồ biến mất vài phần nhưng mà lại nổi lên một làn hơi nước. Ơ... cái gì vậy nhỉ? Phương Minh Nguy sờ gò má của mình, xác định là mình bị đánh trúng, muốn khóc cũng phải là mình khóc mới đúng chứ?
“Chị Viên Ninh, hắn đã thức chưa?' Ngoài của truyền đến một âm thanh êm tai quen thuộc, không cần phải hỏi, nhất định là Khắc Lỵ Tư.
Viên Ninh hít một hơi thật sâu, trong mắt lập tức hiện lên vẻ bình tĩnh, nàng tỉnh táo nói: “Đã tỉnh” Sau đó hung hăng nhìn chằm chằm Phương Minh Nguy, nói: “Cậu không được nói cái gì hết, nghe chưa?”
Phương Minh Nguy kinh ngạc gật đầu, đột nhiên, hai mắt sáng lên, hắn phát hiện ra trước ngực Viên Ninh, trên làn áo mỏng tựa hồ có điểm ướt ướt.
Nhìn vị trí đó, trong đầu Phương Minh Nguy lập tức hiện lại cảnh mê muội hồi nãy.
Cái chỗ ấy, tựa hồ có vẻ đang nhô lên, chẳng lẽ.... Phương Minh Nguy không tự chủ đưa lưỡi ra liếm một vòng quanh môi.
“Cậu... muốn chết sao?” Viên Ninh cắn chặt hàm răng tức giận nói, nhưng lại ngại Khắc Lỵ Tư ở bên ngoài cửa, nên không dám lớn tiếng ồn ào, đành phải nhỏ giọng xuống, kêu lên.
Phương Minh Nguy cảm nhận rõ ràng rằng tiểu mỹ nhân trước mặt này đang nổi giận, hắn lập tức thu hồi ánh mắt, cung kính ngồi đó. Trong lúc nhất thời tựa hồ như cảm giác nóng rát trên mặt cũng giảm bớt rất nhiều.
Nhưng mà trong lòng hắn lại đang quay cuồng vô cùng, nếu như đụng phải chỗ đó.... Hắn đưa tay nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt sưng đỏ, cảm thụ mùi vị còn sót lại trên đầu lưỡi, trong lòng chỉ có một ý niệm duy nhất, đáng giá...
Ra khỏi phòng ngủ, Khắc Lỵ Tư vẫn mặc một đồ màu đỏ, buộc vòng quanh đường cong hoàn mỹ trên người, làm cho tâm người càng hướng về phía đó.
Nhưng mà, khác với bình thường là, nàng đang mỉm cười đứng cạnh bàn ăn, mà trên bàn ăn là bốn phần ăn sáng
“Đây là...”
“Hôm nay cậu còn chưa ăn gì cả, tôi chuẩn bị một chút cho cậu” Khắc Lỵ Tư ân cần nói.
Phương Minh Nguy ngồi xuống, cầm lấy cái thìa ăn một miếng, trên mặt không khỏi xúc động
Thật không thể tưởng được, Khắc Lỵ Tư lại có tay nghề cao như thể, nhìn bốn phần đồ ăn trên bản, Phương Minh Nguy cầm lấy bát cơm, cắm đầu vào mà ăn. Nhìn thấy hai tiểu mỹ nhân không đụng vào đồ ăn trên bàn, Phương Minh Nguy cười ha ha, nói: “Sao hai người không ăn, đừng khách khí, cùng ăn đi.”
Viên Ninh tức giận trừng mắt liếc hắn, đồ ăn trên bàn đã thấy đầy rồi, mới nhớ đến chúng tôi à, người này đúng là đáng đánh đòn.
“Ăn ngon không?” Khắc Lỵ Tư rạo rực hỏi.
“Ngon, đương nhiên là ngon rồi” Phương Minh Nguy vươn ngón cái ra.
“Thật tốt, nếu cậu đã thích, lần sau tôi sẽ mua cho cậu ăn” “Đúng vậy, không thể tưởng được, ở đây thậm chí là còn sản xuất được ẩm thực Trung Hoa cổ, hơn nửa mùi vị vô cùng ngon” Khắc Lỵ Tư cười tủm tỉm nói.
Phương Minh Nguy vỗ ót một cái, thì ra đây đều là mua cả! Nghĩ lại cũng thấy đúng bắt Khắc Lỵ Tư học nấu đồ ăn Trang Quốc, quả thật cũng quá ép người rồi.
Đợi sau khi Phương Minh Nguy ăn xong Khắc Lỵ Tư chủ động thu dọn trên bàn một phen, hơn nửa còn đi vào phòng bếp. Còn Viên Ninh thì tùy ý hỏi: “Hôm qua cậu gặp Vương nguyên soái phải không?”
“Đương nhiên”
“Vậy ông ta có nói, muốn thu người nào không?”
“Có nói”
“Ai?”
Phương Minh Nguy đưa một ngón tay lên chỉ vào mũi mình, nói: “Đương nhiên là tôi”
Viên Ninh giận dữ, chụp lấy cái gối trên ghế sô pha đang ngồi.
Phương Minh Nguy vội vàng khoát tay, nói: “Chải, chỉ đùa chút thôi, đừng nóng giận” Viên Ninh hừ nhẹ một tiếng, đột nhiên hỏi: “Có phải là Hạ Linh Lung không?”
“ơ, cô biết rồi, sao còn hỏi nửa?”
“Thật sự là cô ta” Trên mặt của Viên Ninh hiện lên vẻ đỏ rực, cả giận nói: “Không phải tôi đã nói với cậu rồi sao, không cho phép chọn cô ấy”
Phương Minh Nguy vuốt mũi, thì thào một câu,
“Cậu nói cái gì?” Viên Ninh nghe không rõ, liền hỏi theo.
Viên Ninh xấu hổ, nổi giận mắng: “Ai thèm ghen với cậu, tôi chỉ sợ cậu làm sai chuyện”
“Yên tâm đi” Phương Minh Nguy an ủi: “Tôi rất có định lực, nhất định sẽ không làm cô thất vọng”
Viên Ninh khẽ gắt một tiếng, đột nhiên điện thoại trên cổ tay của nàng vang lên, nàng nghe điện xong trên mặt cũng hiện vẻ ảo não, chào tạm biệt Phương Minh Nguy và Khắc Lỵ Tư một tiếng, lập tức rời đi.
Khắc Lỵ Tư đi ra từ phòng bếp, chén dĩa kia đã được rửa sạch sẽ, nàng hất nhẹ mái tóc màu đỏ của mình lên, càng tràn đầy vẻ phong tình diễm lệ.
Phương Minh Nguy nhẹ nhàng nuốt nước miếng một cái, tuổi của cô gái này tuy nhỏ hơn Viên Ninh một chút, nhưng mà phát dục lại không hề nhỏ chút nào.
Khắc Lỵ Tư không chút tị hiềm nào ngồi xuống bên cạnh Phương Minh Nguy, hỏi: “Minh Nguy, anh chọn ai làm bảo tiêu cả đời vậy?” Phương Minh Nguy nhìn nàng chẳng biết tại sao, trong lòng đột nhiên dâng trào một xúc động tự nhiên nắm lấy bàn tay trắng nõn nà của nàng
Khắc Lỵ Tư mỉm cười, nắm lấy tay của hắn.
Trong nháy mắt hai tay nắm vào nhau, hai người đồng thời im lặng xuống, mặc dù không ai lên tiếng, nhưng mà giữa bọn họ đã trao đổi với nhau trăm ngàn câu từ rồi.
Thông qua cái nắm tay, linh hồn hai người tựa hồ đã xảy ra biến hóa, dần dần giao hòa với nhau.
Linh hồn giao hòa mang lại khoái cảm mãnh liệt, thật sự không thể tưởng tượng được, mặc dù so với hấp thu lực lượng tinh thần cũng không kém chút nào.
Hắn kéo tay lại, ôm lấy Khắc Lỵ Tư vào trong lòng, mà thiếu nữ xinh đẹp này cũng không hề có ý phản khảng, đôi mắt mỹ lệ giống như hồ nước trong xanh sóng mắt lưu chuyển bên trong, càng khiến cho người ta mất hồn.
Nhẹ nhàng cúi đầu, nhắm xuống hai cánh môi đỏ mọng khiến cho người ta động tâm kia.
Khắc Lỵ Tư vươn hai tay, ôm lấy cổ của hắn, kịch liệt đáp trả lại.
Thật lâu sau, Phương Minh Nguy mới ngẩng đầu lên, hít một hơi thật sâu.
“Hôm nay gan của anh thật lớn, chẳng lẽ đã nghĩ thông suốt cái gì sao?” Khắc Lỵ Tư khẽ thở dốc, cười nói.
“Đúng vậy, anh đã nghĩ thông rồi, nếu là sự việc tốt đẹp, mà anh có tư cách tranh giành thì đương nhiên phải tận tâm tận lực rồi” plưrong Minh Nguy cảm khái nói.
Trên thực tế, từ sau khi mình đem lực lượng tinh thần đánh vào linh hồn của nàng Phương Minh Nguy đã có một cảm giác kỳ dị với nàng rồi.
Nhưng mà trước kia, thân phận của bọn họ thật sự kém nhau quá lớn, cho nên mặc dù Phương Minh Nguy có tâm, nhưng mà lại nhát gan không dám trêu vào.
Cho đến hôm nay, được Vương Tự Cường thu vào môn hạ, có chỗ dựa cứng không thể cứng hơn nữa, mình mới không còn nhiều cố kỵ như vậy.
Cùng Khắc Lỵ Tư thân mật, tiếp nhận tình ý của đối phương, đối với bọn họ mà nói, đã là việc giống như nước chảy thành sông rồi.
Mím cười, Phương Minh Nguy lại một lần nửa cúi đầu, trong phòng lập tức tràn đầy vẻ kiều diễm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT