Nếu như không bất ngờ phát hiện ra tình huống này, như vậy Phương Minh Nguy cũng sẽ không chú ý đến, nhưng một khi nghĩ đến khả năng này, hơn nữa bàn thân còn đang ở trên Xí Nga, Phương Minh Nguy không dám phớt lờ.
Lo lắng một lát, càng nghĩ thì trong lòng càng hoảng hốt, vội vàng đi tìm Thi Nại Đức và Trương Nhuận Thủy.
Hai người bọn họ bây giờ đã về phòng của mình, trái qua chuyện của hộ vệ số một, tâm tình của tất cả mọi người đều không được vui. Phương Minh Nguy nhẹ nhàng gõ cửa phòng Thi Nại Đức, kéo hắn đến chỗ của Trương Nhuận Thủy, thần bí nói: “Vừa rồi tớ mới phát hiện ra một chuyện, trong chúng ta, có thể có nội gian”
“Cái gì?” Trương Nhuận Thủy sợ đến mức hầu như muốn nhảy dựng lên, vội hỏi: “Làm sao cậu biết?”
“Tớ đoán”
“Đoán?” Trương Nhuận Thủy giơ chân lên, đang định đá ra, thì đột nhiên nhớ đến dự cảm thần kỳ của Phương Minh Nguy đã cứu toàn bộ người trên thuyền, trong lòng run lên, chậm rãi hỏi: “Biết là ai chưa?”
“Không biết” Phương Minh Nguy thành thật nói, nhưng mà trong lòng còn nói thêm một câu, người chết tớ có thể điều tra, chứ người sống thì tớ bó tay rồi.
Thi Nại Đức bình tĩnh hỏi: “Phương Minh Nguy, cậu có phát hiện gì?”
“Không biết hai cậu có chú ý đến một chuyện kỳ quái hay không'' Phương Minh Nguy cẩn thận nói: “Trong lúc hộ vệ số một nhảy qua, số thao tác viên của bọn họ chỉ có một phần trăm mà thôi”
Trương Nhuận Thủy và Thi Nại Đức nhìn nhau, bọn họ kỳ quái hỏi: “Thì thế nào?'
“Hai đứa ngốc này” Phương Minh Nguy vội nói: “Hai cậu suy nghĩ một chút đi, trên một phi thuyền to như vậy, trong thời điểm xuyên việt, mà chỉ có năm sáu người ở chỗ điều khiển công tác, bọn họ là thần tiên sao? Có thể lo được hết hay sao? Đương nhiên là không thể rồi”.
“Đúng vậy, chính vì thế chỉ có vài người xử lý, cho nên bọn họ mới bỏ qua bão từ vũ trụ xuất hiện, hơn nữa cuối cùng tạo thành thám án hơn hai trăm người tử vong” Phương Minh Nguy nói: “Chúng ta nhất định phải điều tra rõ ràng là ai đã ra lệnh để cho phần lớn mọi người trở về phòng, rất có thể, kẻ hạ lệnh này chính là nội gian”.
Thi Nại Đức và Trương Nhuận Thủy đưa mắt nhìn nhau, sau một hồi, Trương Nhuận Thủy dở khóc dở cười nói: “Phương Minh Nguy, cậu chỉ dựa vào cái này mà hoài nghi có nội gian sao?”
“Đúng vậy”.
Trương Nhuận Thủy thở dài một hơi, nói: “Phương Minh Nguy, tớ cam đoan với cậu, nếu như cũng bởi vì chuyện này, khẳng định là không có bất kỳ nội gian nào cả”.
“Vì sao?” Phương Minh Nguy lấy làm kỳ quái, dò hỏi.
“Bởi vì khi nhảy qua, chỉ để lại năm người thao tác, đây là quy định của gia tộc” Trương Nhuận Thủy bình thản lên tiếng giải thích: “Không chỉ gia tộc Khải Lý chúng tôi, trên cơ bản những gia tộc truyền thừa hơn trăm năm cũng có cùng quy định như vậy”.
Phương Minh Nguy há to miệng ra, nói lắp bắp: “Không có khả năng chẳng lẽ mọi người không biết lúc nhảy xuyên việt rất nguy hiểm sao?”
“Mọi người đương nhiên biết, cho nên mới cho giữ lại năm nhân viên thao tác lúc nhảy xuyên việt thôi”.
“Năm người?' Phương Minh Nguy dựng năm đầu ngón tay của mình lên, nói: “Chỉ có năm người bọn họ, cậu cho rằng có thể điều khiển hộ vệ số một sao?”
“Đương nhiên không thể, nhưng mà đù để ứng phó với tình hình chung” Trương Nhuận Thủy trịnh trọng nói: “Thật ra, trong lúc Xí Nga chuẩn bị nhảy, ngoại trừ phòng chỉ huy và khu vực của chúng ta ra, thì những người được phép ở lại điều khiển, cũng chỉ có năm mươi người” Ánh mắt của Phương Minh Nguy đổi qua đổi lại trên người bọn họ, thấy bọn họ không có ý nói giỡn, không khỏi nhíu mày hỏi: “Tại sao lại có quy định kỳ quái như vậy?”
“Rất đơn giản, bởi vì điểm chúng tôi nhảy qua không bình thường”.
Phương Minh Nguy cảm thấy não như nỡ to ra, thấy Trương Nhuận Thủy có lời khó nói, vì thế liền nhìn về hướng Thi Nại Đức.
Thi Nại Đức suy nghĩ một hồi, nói:”Phương Minh Nguy, điểm nhảy này không tìm thấy được trong bản đồ vũ trụ của liên minh địa cầu”.
“Hả?”
“Đây là do gia tộc Khải Lý bỏ nhiều nhân lực, vật lực vào, một mình phát hiện ra điểm nhảy này, cho nên trong bản đồ vũ trụ của liên minh, căn bản là không có đánh dấu”.
Phương Minh Nguy bừng tỉnh, nói: “Tớ hiểu rồi, gia tộc Khải Lý làm vậy là muốn giữ bí mật”.
“Không sai, đi lại trong vũ trụ cái quan trọng nhất chính là bản đồ vũ trụ mà cái quan trọng nhất trong bán đồ, chính là điểm nhảy” Trương Nhuận Thủy thở dài nói: “Thật ra trong mỗi đại gia tộc đều có điểm nhảy bí mật của mình, vì giữ những bí mật này, chúng tôi không thể không áp dụng những phương pháp giữ bí mật riêng”.
Hắn liếc nhìn Phương Minh Nguy đầy thâm ý, nói: “Vì bí mật này, đừng nói là tổn thất một con thuyền phòng hộ, cho dù là tổn thất mười chiếc thuyền phòng hộ, thì chúng ta cũng tuyệt đối không sửa đổi những quy định này”.
Phương Minh Nguy nghĩ nghĩ, hỏi: “Thi Nại Đức, cậu có biết những điểm nhảy bí mật này không?”
“Trước khi không biết, nhưng bây giờ biết rồi”.
“Đúng vậy, bây giờ tớ cũng biết rồi” Phương Minh Nguy chậm rãi hỏi: “Trương đại ca, điểm nhảy này quan trọng như vậy, thế tại sao lúc phi thuyền nhảy mọi người lại muốn bọn tớ quan sát?”
Trương Nhuận Thủy mỉm cười, nói: “Bởi vì chúng tôi muốn tỏ lòng thành với cậu và Thi Nại Đức”.
“Chỉ vì nguyên nhân này?”
Trầm ngâm một chút, Trương Nhuận Thủy cười khổ nói: “Chúng tôi ký kết một số hiệp nghị với quân đội, trong đó có giao ra tọa độ cụ thể của điểm nhảy này, đương nhiên, quân đội hứa hẹn rằng, sẽ không công bố ra ngoài, đồng thời chúng tôi cũng có quyền sử dụng điểm nhảy này. Lần này tiến sĩ Viên Ninh ở trên Xí Nga, chính là vì để kiểm tra và đối chiếu điểm nhảy này” Phương Minh Nguy chậm rãi gật đầu, hắn rốt cục đã hiểu rõ ngọn nguồn rồi, không khỏi cảm thán một tiếng, những người kia chết thật là oan!
Chỉ vì sự bí mật của điểm nhảy, cho nên ở đây cũng không có những dụng cụ giám sát đặc biệt. Nếu như có những dụng cụ này, thì tuyệt đối có thể tránh được kiếp nạn lần này.
Bởi vì những dụng cụ ấy sẽ nhanh chóng gửi tín hiệu có bão từ đến những phi thuyền đang tiếp cận, nếu như Xí Nga biết trước là có bão từ, thì như vậy có đánh chết bọn họ cũng không tùy tiện vượt qua điểm nhảy như thế.
Nhưng mà, vì bảo vệ điểm nhảy này, cho nên ở hai đầu ra vào không có bất kỳ dụng cụ cảnh báo nào hết, hơn nữa vì để giảm bớt số người biết bí mật của điểm nhảy, chỉ có vỏn vẹn năm người thao tác viên có mặt tại phòng chỉ huy, nên trên cơ bản là không ai rãnh chú ý đến bão từ vũ trụ cả.
Vỗ nhẹ ót, cảm thụ hai trăm linh hồn tràn đầy bên trong, Phương Minh Nguy đột nhiên hỏi: “Trương đại ca, điểm nhảy bí mật của gia tộc Khải Lý chỉ có một thôi sao?”
Sắc mặt của Trương Nhuận Thủy đỏ lên, muốn nói lại thôi.
Phương Minh Nguy cười to ba tiếng, đi về phòng của mình, tiến vào trong phòng, nụ cười trong phòng của hắn liền cứng lại.
Những suy nghĩ của các đại gia tộc quả nhiên là khác thường vì bảo vệ bí mật của gia tộc, không tiếc đặt ra một quy định cổ quái như vậy.
Vô luận là Trương Nhuận Thủy hay là Thi Nại Đức, đều không hề thấy phán cảm với quy định này, ngược lại còn cảm thấy rất thản nhiên.
Phát hiện ra này khiến cho Phương Minh Nguy rõ ràng mình và những người sinh ra trong các đại gia tộc vẫn còn chỗ khác nhau nhất định
Lẳng lặng nằm xuống, Phương Minh Nguy không để ý đến tất cả bên ngoài nữa.
Người bị thương nên cứu viện thế nào, người chết nên an táng thế nào, mà hộ vệ số một trên cơ bản đã vứt đi, đem xử lý đống sắt vụn này thế nào, những chuyện này hắn cũng không quan tâm nữa.
Tinh lực của hắn dần dần tập trung vào những linh hồn mới thu trong đầu, có nhiều linh hồn như vậy, mình nên xử lý thế nào?
Chậm rãi, một ý niệm lớn mật hiện ra trong đầu.
Trên Tạp Lí Mỗ, hắn từng làm một thử nghiệm, đem linh hồn Ai Khắc và ý thức truyền cảm khí lắp đặt trên Bạch Hạc kết hợp lại. Thế là, Bạch Hạc giống như là có suy nghĩ riêng của mình, đồng thời lợi dụng nguồn sinh lực trên cơ giáp để thay thế lực lượng tinh thần, bắt đầu hành động một mình.
Nếu như giả thuyết này được thành lập, như vậy tất cả máy móc cũng có thể này sinh ra ý thức của bản thân trong tình huống này, do đó đạt đến tình trạng khống chế riêng?
Nghĩ đến chỗ này, trong lòng của hắn lập tức nhảy dựng lên.
Tuy ý nghĩ này đã sớm sinh ra mơ hồ trong đó, nhưng mà chưa từng gấp gáp giống như lúc này bao giờ.
Ngẫm lại cũng đúng trước kia trên người chỉ có vỏn vẹn hai linh hồn vô luận là mất đi cái nào cũng không nỡ. Nhưng bây giờ thì khác, có hơn hai trăm linh hồn lận, cho dù là mất đi mười, hai mươi thì cũng không thấy tiếc.
Ánh mắt nhìn quét qua phòng một lần, cuối cùng rơi xuống cái điện thoại trên cổ tay.
Đến thời đại vụ trụ trên người mỗi người đều có một cái máy điện thoại cả, tuy chất lượng tốt xấu có, cự li trò chuyện cũng có dài ngắn. Nhưng mà trong mỗi cái máy điện thoại,đều có gắn một linh kiện, đó chính là truyền cảm khí.
Đương nhiên, truyền cảm khí này chỉ là thứ nho nhỏ, so với mấy cái kia căn bản là không cách nào so sánh được. Nhưng mà muỗi nhỏ thì vẫn hút máu được, truyền cảm khí nho nhỏ vẫn có thể sinh ra dao động sóng não nhất định.
Lắp đặt linh kiện này vào điện thoại, là vì muốn xác định thân phận của người mang nếu như sóng não không khớp với người mang như vậy thì cái điện thoại này sẽ thành khối sắt vụn.
Cái này trước kia Phương Minh Nguy nhìn thấy là chướng mắt rồi, nhưng lúc này lại làm cho hắn cảm kích vạn phần.
Mắt nhìn máy điện thoại, Phương Minh Nguy nhẹ nhàng ngâm tụng chú ngữ kêu gọi ý thức truyền cảm khí. Sau một lát, trong điện thoại bay ra một tia sáng chui vào trong thần thức của hắn Phương Minh Nguy không dám chậm trễ, lựa chọn một trong hai trăm linh hồn ra, đem hai cái kết hợp lại, sau đó chậm rãi dùng ý niệm đưa vào trong điện thoại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT