Cửa khoang từ từ mở ra, Phương Minh Nguy mệt mỏi đi ra.
Dùng lực lượng tinh thần trực tiếp kết nói với linh hồn phải tiêu hao rất lớn, đặc biệt là thời gian trao đổi càng dài thì gánh nặng càng lúc càng nặng.
May mắn là công phu không phụ lòng người, hắn đã hoàn thành thuận lợi công việc mà Viên Ninh nhờ vả.
Hai chân vừa mới chạm đất, liền thấy Viên Ninh hô to một tiếng, lập tức nhào vào trong ngực, mùi thơm xông vào mũi.
Thân thể của Phương Minh Nguy giống như cung tên bị kéo căng ra vậy, hành động đột nhiên của Viên Ninh quả thật đã nằm ngoài ý muốn của hắn.
“Cạch”.
Cửa phòng đột nhiên bị người mở ra, thời gian trong nháy mắt cũng dừng lại.
Viên Ninh giống như con thỏ nhỏ sợ hãi nhảy cách khỏi ngực của Phương Minh Nguy, hành động vừa rồi của nàng thật ra chỉ là do không kìm lòng được.
Phương Minh Nguy thiết kế quá tuyệt vời, quả thật là một bản thiết kế hoàn mỹ không tì vết.
Trong khoảng thời gian vừa rồi, Phương Minh Nguy đã vẽ ra mười sáu bản thiết kế, tám cái của năng lượng khống chế khí, tám cái ẩn thân khí.
Những bản thiết kế này đều vẽ rất đơn giản, hoàn toàn dựa theo yêu cầu của mình, bởi vì như vậy mà sản phẩm đổi mới sau này cũng có.
Do Lâm tiến sĩ đứng đầu, nàng tham dự vào công cuộc thiết kế, hơn nửa tháng sau, cả sờ nghiên cứu mới cho ra một món sản phẩm không chính thức, cho nên nàng liên nghĩ đến người thiết kế ra hai món này, vì vậy liền lén đi hỏi thăm, vốn cho rằng Phương Minh Nguy có thể cung cấp một ý tưởng mới hoặc là giải quyết một trong hai vấn đề này thôi cũng đã là một thu hoạch không tưởng nổi rồi.
Nhưng không ngờ rằng, Phương Minh Nguy không nói hai lời mà trực tiếp đưa cho nàng một đáp án tốt nhất, dưới sự hưng phấn cực độ, Viên Ninh cũng cao hứng đến mức quên hết.
Làm một nhân viên nghiên cứu khoa học, trong lãnh vực mình am hiểu nhất lại gặp phải một bàn thiết kế hoàn mỹ như vậy, giống như là đói bụng ba ngày mà gặp phải một bàn đầy hải sản, giống như là ba tháng bị cấm dục đột nhiên gặp phải một mỹ nữ trần truồng nằm phơi thân trên giường của mình vậy.
Trong trạng thái hưng phấn đên cực độ này, làm ra một vài hành động yêu thương nhưng nhớ cũng chẳng có gì là.
Nhưng mà, hai người đứng ở cửa kia lại chẳng nghĩ như vậy.
“Viên Ninh, sao con lại ở chỗ này?” Tiến sĩ Tạp Tu phẫn nộ gào lên.
Khuôn mặt của Viên Ninh đỏ lên, nói: “Con có chính sự”.
“Chính sự? Chính sự là hai đứa ôm ấp với nhau sao?”
Nhếch đôi môi hồng chói lọi lên, Viên Ninh đi đến trước màn hình lớn, lấy thẻ nhớ bên trong ra, hơn nữa còn xóa toàn bộ dấu vết cơ khí bên trong.
Sau khi làm xong tất cả, nàng đi đến bên người tiến sĩ Tạp Tu nói: “Ba, con còn có việc, về sở nghiên cứu trước”.
“Khoan đã, ba có việc...”
“Có việc thì đến tìm mẹ mà hỏi” Viên Ninh hừ một tiếng, quay đầu lại, khoát tay với Phương Minh Nguy, nói: “Phương Minh Nguy, cám ơn, lần sau tôi sẽ đến tìm cậu”.
Phương Minh Nguy cứng họng sắc mặt tái nhợt nhìn Viên Ninh đi xa, sau đó nhìn tiến sĩ Tạp Tu đang nổi giận nhìn mình như bá vương long vậy.
“Tiến sĩ, ngài nghe em giải thích đã”.
“Tốt, cậu bắt đầu dụ dỗ con gái của tôi thế nào. Thành thật nói rõ cho tôi biết”
“...” Sửng sốt một chút, Phương Minh Nguy buồn bực nói: “Tiến sĩ, em và Viên Ninh trong sạch, là quan hệ bạn bè thuần khiết”.
“Cậu cho rằng tôi mù sao?”
“Không, nhãn lực của ngài vô cùng tốt, nhưng em có thể cam đoan, chẳng qua chỉ là một ngoài ý muốn thôi” Phương Minh Nguy vội vàng đem chuyện Viên Ninh nhờ mình làm lại bàn thiết kế kể ra một lần, về phần tin hay không tin thì không phái do hắn nắm giữ.
Tiến sĩ Tạp Tu nghe xong nhìn Đại Vệ bên cạnh một cái, đột nhiên thở dài, nói :"Được rồi, chuyện của những người trẻ tuổi, tôi mặc kệ. Nhưng cậu phải nhớ kỹ, không cho phép cậu phụ con gái của tôi” Nói xong ông ta hừng hực rời đi.
“Tiến sĩ, em không có...” Phương Minh Nguy vươn cánh tay ra, buồn bực kêu lên, nhưng mà tiến sĩ Tạp Tu đã đi mất dạng rồi. ;
Thở dài một hơi thật sâu, đồng thời trong lòng Phương Minh Nguy cũng cảm thấy may mắn, hôm nay tiến sĩ Tạp Tu không lấy có huấn luyện năng lực thể thuật ra để báo thù riêng, đúng là có chút bất ngờ.
“Phương tiên sinh”.
“Đại Vệ tiên sinh, có gì cần dặn dò sao?
“Là như vậy, tập đoàn Khải Lý của chúng tôi đã thông qua tổng bộ tại Thủ Đô tinh để báo cáo với Vương Tự Cường nguyên soái về chuyện của cậu”.
“A, thế nào?”
“Vương nguyên soái cảm thấy hứng thú với cậu vô cùng, muốn mời cậu đến Thủ Đô tinh gặp mặt, không biết ý của cậu thế nào?”
“Tốt, đương nhiên tốt” Phương Minh Nguy đáp không cần suy nghĩ.
Có thể gặp mặt một nhân vật truyền kỳ như vậy, dù chỉ một lần thôi cũng đủ để trở thành một để tài nói chuyện lớn nhất trong cả đời, chuyện tốt như vậy đương nhiên không thể bỏ qua rồi.
“Vậy tốt rồi, năm ngày sau, tập đoàn Khải Lý chúng tôi sẽ đưa một ít thiếu niên cao thủ đến Thủ Đô tinh, đến lúc đó cậu cùng đi nhé”.
“Được, Đại Vệ tiên sinh”
Đại Vệ nhẹ nhàng gật đầu, đột nhiên nhỏ giọng xuống, nói: “Phương tiên sinh, tôi cũng xin khuyên một câu.”
“Cái gì?”
“Cậu ngàn vạn lần đừng phụ Khắc Lỵ Tư nha!”
“Đại Vệ tiên sinh, ngài hiểu lầm...”
Nhìn Đại Vệ bước nhanh rời đi, Phương Minh Nguy thật sự đúng là khóc không ra nước mắt.
Thở dài một tiếng, ngồi bịch xuống ghế sofa, bị ba người bọn họ làm một phát, tâm tình tốt sáng sớm cũng không còn.
Cửa phòng lại bị người ta đẩy ra, Phương Minh Nguy yếu ớt nói: “Ai vậy?”
“Tôi” Giọng nói lạnh như bằng và ẩn chứa địch ý sâu xa.
Phương Minh Nguy ngẩng ra, cái âm thanh này...
Hắn đứng lên xem xét, kinh ngạc há to miệng ra: “Cô..
Trước mặt hắn là một người quen, hơn nữa còn để lại cho hắn một ấn tượng khắc sâu, mỹ nữ cảnh sát Hạ Linh Lung.
“Không sai, là tôi” Hạ Linh Lung ngẩng đầu lên, mái tóc đuôi ngựa buột ra đằng sau thoáng hiện một góc bằng sơn, phối hợp với khuôn mặt của nàng bây giờ, hiện lên một phần kiều mỵ hiếm thấy.
“Cô đến đây làm gì?”
Chần chờ một chút, Hạ Linh Lung nói: “Tôi đến để nói lời xin lỗi và... cảm ơn”
Phương Minh Nguy nghe thấy câu này xong liền thấy cái này là cái gì đây!
“Chuyện ngày hôm trước là tôi lỗ mãng. Tôi nghĩ cậu là một tên bại hoại giết người cướp của, cho nên mới ra tay bức cung, xin lỗi” Hạ Linh Lung đỏ mặt, cúi đầu một cái thật sâu.
Phương Minh Nguy vỗ vỗ đầu, thở dài nói: “Được rồi, cô cũng không cố ý, sau này coi như không xảy ra gì cả”
Trên thực tế, hắn cũng không phải loại người hào phóng như vậy. Nếu không cũng đã không gọi Thi Nại Đức ra thay mặt trả thù giúp hắn. Chỉ là không ngờ rằng tên nhóc Thi Nại Đức này sau khi nhìn thấy Hạ Linh Lung là mỹ nữ một trong một vạn xong lại hiểu lầm ý của mình, chẳng những không ngầm hạ độc thủ, ngược lại còn tự chủ trương lợi dụng quan hệ, điều nàng ta đến thành phố nơi mình đang sống.
Tuy rằng Phương Minh Nguy oán thán chuyện này, nhưng hắn lại không muốn làm mất thể diện trước mặt Thi Nại Đức, nếu chính miệng hắn nói với Thi Nại Đức rằng, mình bị một mỹ nữ cảnh sát ngược đãi, vậy thì không biết tên nhóc này sẽ đắc ý đến mức nào nữa.
Cho nên đâm lao thì phải theo lao, Phương Minh Nguy cũng không không thừa nhận, không phản đối, trong lòng hạ quyết tâm, chờ sau này rồi tính hết.
Nhưng mà trải qua mấy ngày điều dưỡng, oán khí trong lòng hắn đã giải hơn phần nửa rồi, ngoài ra mỹ nữ cảnh quan này cũng xin lỗi ngay mặt, cảm thấy mềm lại ngay.
Đương nhiên, cái này cũng là do đối phương là một tuyệt sắc mỹ nữ, chứ nếu là một khủng long nữ thì kết quả nhất định là rất khác.
Hạ Linh Lung thở phào một hơi, nhìn thấy cánh tay đang sưng lên của Phương Minh Nguy, liền hỏi thăm: “Tay của cậu sao vậy?”
“Không cẩn thận bị thương” Phương Minh Nguy làm sao dám nói là bị người ta đá, đành phải nói dối.
Hạ Linh Lung bước lại, nhẹ nhàng xoắn tay áo của hắn lên, để lộ ra vết thương.
“Là bị người đá”.
“Sao cô biết?”
“Tôi là cảnh sát, vết thương thế nào chỉ cần xem xét là biết” Nàng nhìn kỹ, nói: “Người ra tay cũng có chừng mực, cũng không quá nặng hắn là trong lúc tu tập thể thuật không cẩn thận làm bị thương.”
Phương Minh Nguy thẩn thờ gật đầu, đáp án này tốt hơn là so với bị con gái đá.
Hạ Linh Lung đột nhiên vươn tay ra rất nhanh, vuốt lên mặt vết thương.
“A, đau quá, buông tay ra!” Hai mắt của Phương Minh Nguy trợn trắng, một cảm giác đau đớn cực kỳ bay thăng lên não, nhưng mà do năng lực thể thuật của hắn quá kém, căn bản là không giãy được, vì thế chờ sau khi xong nửa ngày, Hạ Lung Linh mới buông tay.
“Cô muốn làm gì?” Hai mắt Phương Minh Nguy đẫm lệ, hỏi.
“Trị thương cho cậu, nhà tôi có phương phập mát xa tổ truyền, đối với nội ngoại thương đều có kỳ hiệu” Hạ Linh Lung binh tĩnh nói.
“Chữa thương?” Phương Minh Nguy hoạt động cánh tay, tuy rằng trên tay vẫn còn chút cảm giác đau đớn nhẹ, nhưng cơ bản là đã khỏi hẳn, không khỏi lau mắt nhìn lại vị mỹ nữ cảnh sát này.
“Cảm ơn, cô thật lợi hại”.
Mặt của Hạ Linh Lung đỏ lên, sau đó cười lực rỡ, nói: “Còn nhỏ lần trước cậu đánh lên chiến thuyền không?”
“Đương nhiên là nhớ, rồi sao?”
“Tôi thay mặt bọn họ cảm ơn cậu”.
“À, không có gì, không khách khí” Trong đầu của Phương Minh Nguy xuất hiện một dấu chấm hỏi thật to, tại sao lại phải thay mặt bọn họ cảm ơn mình? Chăng lẽ mình đụng người ta, người ta còn muốn cảm ơn mình sao?
Hạ Linh Lung gật đầu với hắn một cái, xoay người đi ra cửa, đột nhiên dừng lại, quay đầu lại nói: “Cảm ơn cậu, thật ra cậu là một người tốt”.
“Tôi? Người tốt?”
Phương Minh Nguy ngẩn ra, tại sao mình thoáng cái đã từ tội phạm mà biến thành người tốt rồi, sự thay đổi này hình như cũng hơi nhanh quá rồi.
Khi cửa phòng vừa đóng lại, Phương Minh Nguy nhìn cánh tay phải trên cơ bản đã khỏi hẳn kia, đột nhiên nhớ đến bàn tay nhỏ mềm mại trắng nõn hồi nãy, trong lòng không khỏi có chút rung động.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT