Từng dòng nước chua từ trong khoang bụng liều mạng trào lên.

Bàn tay trái còn lành lặn của Phương Minh Nguy ôm chặt cổ họng, cố gắng nuốt dòng khí chua xuống.

Lăng lẽ nhìn Nhất Dạ Tình đã không còn chút sinh khí nằm trên giường, Phương Minh Nguy đột nhiên phát giác, y đã không còn phải khổ sở nữa rồi.

Nhẹ nhàng đưa tay ra vuốt mắt y, đôi mắt như mắt cá đó đã vĩnh viễn nhắm lại, tựa hồ như ở trong lòng Phương Minh Nguy cũng đóng lại thứ gì đó.

Vào thời khắc này, hắn đã có minh ngộ, từ giờ về sau, quỹ tích nhân sinh của hắn đã lệch khỏi sinh hoạt của người bình thường rồi, hắn đã định trước phải đi trên một con đường không như bình thường bất kể là con đường đó gập ghềnh khó đi hay là thuận buồm xuôi gió thì hắn cũng không còn quyền lựa chọn nữa rồi.

Quay người, lần lượt mở hai cái khoang kín, xóa hết toàn bộ ghi chép về cuộc đối chiến giữa mình và Nhất Dạ Tình.

Đi tới phòng điều khiển tổng cẩn thận tìm hiểu một chút, vui mừng phát hiện nơi đây không có bất kỳ cơ quan nào. Có lẽ bởi vì sợ người ta chú ý, trên chiếc du thuyền này không lắp thiết bị camera, chỉ ở khoang trong có một căn phòng bí mật nhỏ dù để giấu hai người.

Xem ra lão già này suy tính cực kỳ chu đáo, cho dù có người chẳng may tìm tới đây, cũng có thể đánh ngất hắn rồi giấu vào mật thất.

Mà một du thuyền phố thông sẽ không hấp dẫn sự chú ý của quá nhiều người, bất kỳ ai cũng không ngờ được rằng mình lại bị giấu ở trong một chiếc du thuyền cỡ trung có công năng bản tự động này.

Ở trong mật thất không ngờ lại tìm được máy liên lạc của mình trong lòng không khỏi mừng rơn, nhưng hắn rõ ràng là vui mừng quá sớm, máy liên lạc không có một chút tín hiệu nào.

Chửi thầm một tiếng, không ngờ lại cao hứng vô ích một trận.

Thiết bị điện tử trên chiếc du thuyền này đều đặt mật mã, cho nên Phương Minh Nguy ngoài trừ bị nhốt trong đây ra, căn bản không thể tùy ý khởi động chiếc du thuyền này, cũng không thể lợi dụng thiết bị truyền tin để liên hệ với bên ngoài.

Có điều, cho dù là thiết bị liên lạc không bị đặt mật mã, Phương Minh Nguy cũng không dám sử dụng có trời mới biết được bên trong có ám tàng cơ quan không, nếu không cẩn thận gọi địch nhân khác tới, vậy thì hắn tuyệt đối không có cơ hội đào thoát.

Bực bội đeo máy truyền tin lên tay, hắn bước ra du thuyền, nơi này bốn bề đều là nước, có trời mới biết cách lục địa bao xa.

Ở phía sau du thuyền có một thuyền cứu nạn lớn. Tuy ngồi lên thứ này cũng có thể xuống nước, nhưng mức độ nguy hiểm chỉ sợ còn lớn hơn là ở lại trên thuyền mấy phần.

Không tới lúc vạn bất đắc dĩ, Phương Minh Nguy sẽ không sử dụng nó.

Bất lực quay về khoang điều khiển, trước mặt là một đống nút, Phương Minh Nguy có chút không biết phải làm gì.

Phương Minh Nguy tuyệt đối có thể khẳng định, đây là một du thuyền xa hoa, bởi vì gần đây người giàu chuộng phục cổ, cho nên mới an bài máy điều khiển thụ động trên du thuyền xa hoa.

Tuy Phương Minh Nguy có thể khẳng định, trong không kín có trang bị khống chế sóng não, nhưng vấn đề là, không có mật mã, không có quyền hạn thao tác, cũng không thể nào sử dụng thiết bị sóng não được.

Cắn chặt răng, cứ đứng đây mãi cũng không phải là biện pháp. Phương Minh Nguy lớn gan ấn thử một cái nút."

"Bùm chát bùm chát..."

Tiếng động đột ngột khiến Phương Minh Nguy giật này mình, du thuyền đang an tĩnh trôi trên mặt nước có động tĩnh rồi, có điều không phải là di động mà là phát ra tiếng nhạc điếc tai.

Phương Minh Nguy vội vàng ấn lại cái nút đó, tiếng nhạc dừng lại.

Cắn môi, Phương Minh Nguy lại ấn thử tiếp.

Tiếng mô tơ nhẹ nhàng vang lên, một lát sau, du thuyền dừng lại.

"Vạn tuế."

Tuy Phương Minh Nguy là một người vô thần, nhưng vào lúc này, hắn vẫn cảm tạ vị thần linh mà tất cả đều biết.

vận khí của hắn rất khả, không ngờ nhanh như vậy đã tìm được nút mờ động cơ. Có điều hắn lập tức phát hiện có điều không đúng bởi vì hắn không tìm thấy cần điều khiển phương hướng, không có tao tác của cần điều khiển, vậy thì chiếc du thuyền này chỉ tiến lên trước, không ngừng tiến lên trước mà thôi.

Hơn nữa trên tay hắn không có bản đồ và la bản, mất đi hai thứ này, hắn giống như là một con ruồi không đầu, triệt để lạc giữa biên lớn mênh mỏng.

Đúng vào lúc mặt hắn trắng bệch, máy liên lạc trên cổ tay đột nhiên phát ra tiếng tít tít.

Không nghĩ ngợi gì ấn nút nghe, khóe mắt liếc qua màn hình trong lòng hồi hộp, không ngờ là một số lạ.

Chẳng lẽ là địch nhân.

Ý nghĩ này một khi hiện ra trong đầu, hắn lập tức nín thờ, không dám phát ra thanh âm nào.

Một lúc sau, một giọng xa lạ vang lên: "Alô, xin chào."

"Tít." Phương Minh Nguy lấp tức ngắt tín hiệu, hắn hậm hực nghĩ, quả nhiên không phải là người mà mình quen.

Kỳ quái, vừa rồi còn không có tín hiệu mà. Mắt hắn liếc về phía mật thất, hắn lập tức hiểu ra, trong mật thất khẳng định có thiết bị cản tín hiệu. Cho nên, một khi rời khỏi mật thất, máy liên lạc của mình có thể sử dụng được.

Máy liên lạc lại phát ra tiếng tít, Phương Minh Nguy ngắt tín hiệu, nhanh chóng ấn số của Thi Nại Đức.

Lúc này, người duy nhất mà hắn tin cũng chỉ có Thi Nại Đức.

Có hồ là không có một chút chờ đợi nào, Thi Nại Đức nhận tín hiệu ngay.

"Alô."

"Alô cái mông, Thi Nại Đức, mau tới cứu mình."

"Bạn ở đâu?"

"Mình ở trên du thuyền."

"Du thuyền nào, số hiệu, địa điểm."

"Không biết, nói chung là một chiếc du thuyền, du thuyền cỡ trung, xa hoa và bán tự động không có số hiệu, địa điểm thì..."

"Ở đâu?" Giọng nói của Thi Nại Đức có chút khẩn trương.

"Trên mặt nước."

"Mặt nước..."

"Đúng vậy, xung quanh đều là nước, bạn mau phái người tới đi."

"Lão đại à, trên tinh cầu này có bảy mươi lăm phần trăm diện tích đều là nước, bạn muốn mình phái người tới đâu đây?"

Lúc này, từ trong máy liên lạc truyền ra tiếng hoa hổ và tiếng ồn không thể phân biệt được.

"Thi Nại Đức, bên cạnh cậu sao vậy?"

"Không có gì, chỉ có điều chúng mình tìm thấy phương vị của bạn rồi."

"Thật ư?"

"Thật, căn cứ vào tín hiệu liên lạc, chúng mình đã xác định bạn ở bán cầu bên kia, hơn nữa đang di động rất nhanh" Thi Nại Đức đột nhiên hạ giọng, nói: "Trên du thuyền có bao nhiêu địch nhân?"

"Không có."

"Gì cơ?"

"Vốn có một tên, nhưng đã chết rồi, cho nên giờ không còn nữa."

"Quá tốt, vậy bạn mau dừng du thuyền lại đi, người của mình trong vòng năm tiếng nữa sẽ tới nơi."

"Được." Phương Minh Nguy đi tới bệ điều khiển, ấn nút xuống, thuyền phát ra tiếng rít kịch liệt, giống như là ăn phải thuốc, lao vút đi như tên lửa.

"Rầm..."

Theo một tiếng nổ lớn, thân thuyền chấn động kịch liệt, Phương Minh Nguy không kịp đề phòng, ngã xuống đất. Hắn lăn mấy vòng trên sàn thuyền, bỏ dậy chui ra khỏi khoang điều khiển xem thử, phía sau thuyền có một con thuyền nhỏ đã bị đâm cho tứ phân ngũ liệt.

Có điều Phương Minh Nguy lờ mờ nhìn thấy trên thuyền có người mắng chửi, không khỏi thở phào, xem ra không có án mạng rồi.

"Trời ạ, gì thế?"

"Phương Minh Nguy, bạn sao rồi?"

"Du thuyền phát điên, mình không biết điều khiển.”

"Nghĩ biện pháp dừng nó lại đi."

"Đề mình thử."

Sau mấy giây, tất cả nút trên bệ điều khiển đều bị Phương Minh Nguy ấn một lượt, nhưng khiến hắn không ngờ là tốc độ của du thuyền không những không giảm bớt mà ngược lại còn nhanh hơn.

"Thi Nại Đức, không dừng lại được, làm sao giờ?"

"Không sao." Thi Nại Đức trầm tĩnh an ủi: "Tốc độ không quá nhanh chúng mình sẽ đuổi kịp cậu thôi..."

"Du thuyền phía trước, xin dừng lại, xin dừng lại, bạn đã vượt tốc độ nghiêm trọng, uy hiếp tới sự an toàn tính mạng của người khác, xin dừng lại, nếu không chúng tôi sẽ tiến hành công kích."

Phương Minh Nguy bước ra khỏi khoang điều khiển, nhìn thấy một chiếc chiến hạm của cảnh sát cỡ nhỏ, đang dùng loa công suất lớn hét lên.

"Trời ạ?"

"Sao thế?"

"Có người muốn giết mình?"

"Vậy mau chạy đi, nếu không chạy được thì đừng có kháng cự, mình sẽ nghĩ biện pháp cứu bạn, nhớ nhé, đừng nói gì cả, sau khi nói rồi người ta sẽ giết người diệt khẩu đó."

"Xin dừng lại, nếu không chúng tôi sẽ công kích, ba... hai... một..."

"A!"

Phương Minh Nguy gào to một tiếng, chạy ra phía sau, liều mạng nhảy xuống nước.

Sau một khác, Phương Minh Nguy cả người ướt nhẹp bị người ta cứu lên, nhưng đón tiếp hắn lại là một chiếc còng tay sáng loáng.

Phương Minh Nguy không có bất kỳ sự kháng cự nào được đưa vào cục cảnh sát, trên thực tế, cho dù hắn muốn kháng cự cũng không có sức.

Những cảnh sát này tuy không phải là nhân vật lợi hại, nhưng đều có năng lực thể thuật đạt tới cấp bốn cấp năm, đối phó với Phương Minh Nguy chỉ có năng lực thể thuật cấp ba, thật quá sức đơn giản.

Ánh đèn pha chiếu lên mặt thật không dễ chịu gì, Phương Minh Nguy không khỏi giơ tay lên che.

"Chiếc du thuyền đó là của cậu à?" Một nữ cảnh sát hỏi.

"Không phải."

Đáp án này rõ ràng nằm ngoài ý liệu của đối phương, nữ cảnh sát kinh ngạc ngẩng đầu lên, đột nhiên cửa mở ra, một cảnh sát trẻ tuổi bước vào, ghé vào tai cô ta nói mấy câu.

Sắc mặt của nữ cảnh sát trở nên ngưng trọng.

Phương Minh Nguy thở phào nhẹ nhõm, xem ra người của Thi Nại Đức đến rồi, có điều thẳng ôn đó nói là năm tiếng cơ mà? Sao nhanh thế, hiện tại tối đa mới chỉ có một tiếng thôi mà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play