" Bịch... bịch... bịch"

Lạc Thiên Vy từ trên cầu thang bước xuống, không ngoài dự đoán nhìn thấy Âu Dương Thần Hi đang ngồi trên ghế sofa. Trên người anh là trang phục hưu nhàn thoải mái, áo phông trắng kết hợp với quần jean khiến anh nhìn qua dường như trẻ thêm vài tuổi. Chân dài tùy ý gác lên nhau, cả người tựa vào thành ghế, tư thế lười biếng lại không mất đi ưu nhã. Vẻ cao quý toát ra từ trong xương khiến người ta chỉ liếc qua là không thể dời mắt nổi.

Nghe thấy âm thanh, Âu Dương Thần Hi ngước mắt về phía cầu thang. Giây phút bóng dáng quen thuộc lọt vào mắt, khóe miệng anh không kiềm chế được mà nhếch lên. Trong đôi mắt đen láy sâu thẳm là ý cười rạng rỡ, khuôn mặt lạnh lùng cũng tràn đầy dịu dàng. Nụ cười của anh không rực rỡ như nắng hạ nhưng lại ấm áp như gió xuân, từng chút từng chút len lỏi vào trái tim cô, chẳng biết từ khi nào đã ngấm sâu vào trong xương tủy.

- Đã dậy rồi sao? Chúng ta ăn sáng trước, lát nữa anh đưa em tới trường.

Lạc Thiên Vy vẫn đắm chìm trong sự dịu dàng của anh, bàn tay nhỏ bé được một bàn tay to lớn nắm lấy, sau đó nhấn ngồi xuống ghế từ lúc nào cũng không hay.

Cho tới khi bụng nhỏ lên tiếng kháng nghị, cô mới hoàn hồn, ngượng ngùng cười một tiếng. Âu Dương Thần Hi lập tức xán lại gần, môi mỏng dán lên vành tai trắng nõn, mập mờ thổi khí:

- Có phải cảm thấy hôm nay anh đặc biệt đẹp trai? Chỉ cần nhìn thôi cũng thấy no bụng rồi?

Lạc Thiên Vy vô cùng quẫn bách, tại sao dạo này chỉ nhìn anh thôi là cô đã cảm thấy mặt đỏ tim đập thế này? Đã thế lại còn bị anh bắt gặp cô nhìn anh đến thất thần nữa chứ!

Lạc Thiên Vy, mày thật là không có tiền đồ!!!

- Ồ, sao anh đoán hay vậy? Cái này gọi là sắc đẹp thay cơm, nhìn anh còn ngon miệng hơn cả món ăn trên bàn nữa, đáng tiếc là nhìn mãi mà không ăn được, anh nói xem em phải làm sao bây giờ?

Âu Dương Thần Hi bị cô trêu đùa lại làm cho nghẹn cả họng. Ánh mắt háo sắc của cô còn không ngừng chiếu tới chiếu lui trên người anh, giống như là tìm xem nên hạ khẩu từ đâu cho vừa miệng. 

Trong quá trình nhìn ngắm món ngon của mình, còn không quên ném ra vài cái mị nhãn, học động tác trước kia của anh, liếm môi đỏ mọng một cái, không tiếng động quyến rũ Âu Dương Thần Hi.

Cả người anh ngay lập tức nóng ran, mạch máu giống như đang sôi sục, gào thét muốn phóng thích con ác quỷ trong lòng ra, một ngụm nuốt cô vào bụng. Cô nhất định không thể hiểu được khao khát của anh đối với cô, từ lâu đã không còn là dục vọng đơn thuần, mà là ham muốn điên cuồng của một con ác quỷ. Anh thực sự không muốn tổn thương cô!

Anh cúi đầu xuống che dấu đôi mắt đã hiện lên ánh sáng đỏ, cố gắng ổn định hô hấp đang dồn dập, giọng nói vô cùng bình tĩnh:

- Em còn không mau ăn sáng là muộn học đó 

Lạc Thiên Vy liếc mắt nhìn nơi nào đó đã dựng thành một túp lều nhỏ, cười đến đắc ý, đáng đời anh dám đùa với lửa. Để em xem anh nghẹn tới khi nào, tốt nhất là tự động lăn lên giường của cô, chúng ta đại chiến 300 hiệp.

Bĩu môi một cái, thở dài nói:

- Thật là đáng tiếc, vậy chúng ta mau ăn cơm thôi!

Một bữa cơm trôi qua mà không ai chú tâm được, trong đầu đều là suy nghĩ đen tối. Thỉnh thoảng lại lén liếc nhìn nhau, lúc bắt gặp ánh mắt đối phương thì giả bộ bình tĩnh nhìn sang nơi khác, lỗ tai lại lặng lẽ đỏ lên.

30 phút sau, cuối cùng bữa sáng cũng kết thúc trong không khí mờ ám, Lạc Thiên Vy ngồi lên chiếc Ferari đỏ chói mắt của anh, được anh hộ tống tới trường học.

Chiếc xe lướt nhanh như gió, cho dù Âu Dương Thần Hi có cố ý đi chậm thế nào thì với tốc độ của siêu xe, chỉ sau 10 phút, cánh cổng trường cấp ba quý tộc đã hiện ra trước mắt.

Lạc Thiên Vy mở cửa xe, còn chưa kịp nhấc chân ra ngoài đã bị một vòng tay mạnh mẽ kéo lại, lọt vào trong cái ôm quen thuộc. 

Một nụ hôn nóng bỏng đậu lên môi cô, nhưng chỉ lướt qua lại nhanh chóng rời đi:

- Đây là nụ hôn tạm biệt, nhớ đó 

Mồm thì nói tạm biệt nhưng tay lại không hề buông ra, vẫn ôm chặt như cũ.

Âu Dương Thần Hi đột nhiên đưa mặt lại gần cô lần nữa, nghiêm túc nói:

- Đó là của anh, còn em

Lạc Thiên Vy bị hành động ngây thơ này của anh chọc cười, nếu đây không phải là trước cửa trường học thì chắc chắn là cô đã ôm bụng cười lớn. Cô bóp bóp má anh, sao anh lại có thể đáng yêu thế chứ! 

Sau đó trong ánh mắt đáng thương của anh mà đặt lên môi anh một nụ hôn dịu dàng, cười tít mắt nhắc nhở:

- Hôm nay không cho phép đến công ty, ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, buổi trưa em sẽ trở về 

Âu Dương Thần Hi mĩ mãn cười một cái:

- Được, lúc đó anh tới đón em 

- Vậy em đi trước đây, bye.

Trước khi xoay người còn tặng cho anh một cái hôn gió, bóng dáng xinh đẹp nháy mắt biến mất trong đám đông.

oOo

Nam sinh nhìn thấy cảnh này mà trái tim tan nát, nữ thần vậy mà có người yêu rồi. Còn nữ sinh thì không ngừng ghen tị Lạc Thiên Vy quá tốt số. Bởi lẽ tuy không nhìn rõ mặt người đàn ông kia nhưng khí thế vương giả trên người anh ai cũng có thể cảm nhận được. Nhất định phải là người đàn ông đứng trên đỉnh cao mới có thể dưỡng ra loại khí chất cao quý từ trong xương tủy như vậy.

Nhưng mà, không ai biết, trong góc khuất vẫn có một ánh mắt đầy oán độc dõi theo hai người bọn họ:

- Lạc Thiên Vy, tôi nhất định sẽ không để cô sống tốt đâu, cứ chờ đó!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play