Xe vừa vững vàng dừng trước cửa bệnh viện, ngay lập tức đã khiến đám người chờ sẵn nhào lên như chớp, không chỉ là các y bác sĩ theo chân viện trưởng, còn có đám phóng viên đánh hơi được mà lần tới, kế sau là quần chúng vây xem. Khung cảnh bỗng chốc ồn ào hết cả lên. Mà vệ sĩ trong những chiếc xe phía sau cũng ào ào bước xuống. Dáng người cao lớn, ánh mắt sắc lạnh cùng khí thế được tôi luyện trong máu tanh ngay lập tức chấn nhiếp quần hùng. Không gian đột ngột yên tĩnh lại trong phút chốc.

Đúng lúc này, cửa trước của chiếc Ferrari mở ra, Âu Dương Triệt toàn thân đều là sắc đen bước xuống, sau đó nhanh chóng vòng ngược lại mở cửa xe, mời hai người phía trong bước xuống. Hắn gập người, làm một tư thế cúi xuống 90 độ, trên khuôn mặt lạnh lùng là thần sắc cung kính. 

Dưới ánh mắt vạn dân kính ngưỡng, quốc vương và hoàng hậu cuối cùng cũng xuất hiện trong tầm mắt mọi người. Đứng ở đây ai lại không đoán ra được người ở trong xe là Âu Dương Thần Hi, ngoài hắn ra thì còn có ai có thể phô trương đến thế? Hắn chính là toàn dân thần tượng đó, còn nổi tiếng hơn cả minh tinh nữa. Nhưng mỹ nhân này là ai vậy?

Lạc Thiên Vy bước xuống trước, sau đó nhẹ nhàng dìu người còn lại xuống, động tác vô cùng cẩn thận, lộ ra một loại dịu dàng săn sóc khiến Âu Dương Thần Hi rất hài lòng. Nhận được quan tâm của người yêu, trong lòng ngọt như ăn đường, khóe môi cong lên, lúc xuống xe cũng là thần sắc tỏa sáng. Khuôn mặt anh tuấn càng thêm rạng rỡ, vừa ra sân đã làm mọi người thổn thức không thôi. Lại nhìn Lạc Thiên Vy đứng bên cạnh, bình thường đã xinh đẹp không ai bì kịp, hôm nay lại trải qua tỉ mỉ trang điểm càng thêm diễm lệ bức người, chỉ cần liếc qua cũng khiến người ta kinh diễm, nhớ mãi không quên. Nhìn hai người tuấn nam mỹ nữ, ai cũng oán hận gào thét ông trời thật bất công.

Trong lòng Âu Dương Thần Hi đổ ra cả thùng dấm chua, mùi chua nồng nặc khiến tất cả mọi người xung quanh đều cảm nhận được. Ánh mắt hắn sắc lạnh như dao, đem chủ nhân tất cả những ánh mắt háo sắc đặt trên mặt Lạc Thiên Vy ra lăng trì một lần, khiến cả người bọn họ như lọt vào hầm băng, rối rít cúi đầu xuống không dám nhìn tiếp. Lúc này anh mới hài lòng, xem như các người thức thời, hừ!

Âu Dương Thần Hi miễn cưỡng dựa người vào trên vai Lạc Thiên Vy, mặc dù vậy vẫn khống chế lực cực tốt, không để bờ vai nhỏ bé của cô chịu chút sức nặng nào. Mặt ngoài nhìn như đang dìu hắn nhưng thực chất cả người cô nhẹ tênh, chẳng có chút áp lực nào. Chẳng qua cái anh muốn là ăn thêm chút đậu hũ thôi.(Đây là lúc nào rồi hả trời?!!!!!)

Trên mặt hắn là thần sắc lười biếng, ngoài sắc mặt hơi có chút tái nhợt ra thì cả người nhìn qua chẳng có chút vẻ bệnh tật nào, khiến cho ngay cả Lạc Thiên Vy đứng bên cạnh cũng cảm thấy khung cảnh hắn đau đớn nằm trên mặt đất chỉ là cô tưởng tượng ra vậy. 

Nghĩ vậy, Lạc Thiên Vy càng thêm lo lắng, cho là hắn đang cố gắng chống đỡ, cánh tay cô không tự chủ  ôm chặt hông hắn. Cô quay mặt về phía hắn, cánh môi lơ đãng quét qua vành tai Âu Dương Thần Hi khiến người hắn đột nhiên cứng lại. Nhưng Lạc Thiên Vy lại không hề hay biết, cô hỏi nhỏ bên tai hắn:

- Thần Hi, anh không sao chứ, không cần cố gắng chịu đựng, chúng ta vào trong  trước nhé?

Lúc cô nói chuyện, hơi thở ấm nóng phả vào bên tai hắn, cả người hắn ngứa ngáy lợi hại. Chẳng có ai biết, Âu tổng anh minh thần võ lại có một điểm mẫn cảm, chính là vành tai. Bây giờ lại bị cô trêu chọc, máu nóng dồn lên. Ánh mắt nhìn qua nơi khác, lơ đãng lại chạm vào ngực cô. Bộ ngực lúc nói chuyện hơi phập phồng, tầm nhìn của hắn lại đúng góc chết, thông qua cổ áo hơi trễ của cô nhìn vào bên trong, có thể nhìn thấy cả nụ hoa hồng nhạt nhếch lên, vô cùng  quyến rũ. Không tự chủ nuốt một ngụm nước bọt, hạ thân cứng rắn, Âu Dương Thần Hi ảo não, cô gái của hắn thật là chết tiệt... mê người!!!

Ho khan một tiếng che dấu lúng túng, vội vã đáp lại lời cô:

- Được, chúng ta đi thôi. - Thực ra bây giờ hắn muốn về nhà hơn, bụng không còn đau đớn nữa, quan trọng là phải giải nhiệt kìa! Nhưng nhìn ánh mắt lo lắng của cô, lời muốn nói tới cửa miệng lại nuốt xuống.

Tất cả mọi việc chỉ diễn ra trong vài phút ngắn ngủi, trong cái nhìn không tha của mọi người, bóng lưng khuất dần phía sau cánh cửa. Không ai thấy, trước khi rời đi, ánh mắt Âu Dương Thần Hi quét qua đám phóng viên, nhìn biểu cảm như vừa phát hiện ra bí mật lớn của bọn họ, khóe môi nhếch lên một đường cong nhạt nhòa.

Mong rằng các người sẽ không làm tôi thất vọng. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play