Hôm nay ăn uống trừ 1tr sếp cho thì còn bao nhiêu Khoa chi hết, nói vừa có tin vui nên chị em cũng ko tranh phần, xong rồi về cơ quan, hơi trễ cũng gần 2h. 

Máy tính của anh chị em trong phòng luôn onl YM để tiện hỏi về số liệu và gửi file, Khoa pm 

- Chiều nay chị rãnh ko?

- Có gì ko em?

- Em có cái này nhờ chị, thật sự em cần chị giúp.

Tôi nghĩ dù sao người ta cũng giúp làm việc của mình cả tuần qua, rồi bữa xe hư Khoa cũng tận tình giúp đỡ, cứ hỏi cái coi giúp được thì giúp.. 

- Nhưng mà gấp ko em?

- Dạ cũng hơi gấp, hết phòng mình có chị giúp được em thôi. 

- Ok. 

- Cảm ơn chị.

Nếu còn sống với Vinh thì tôi đã ko dám, mặc dù tôi chẳng làm gì sai lại còn phải ngại, giờ nghĩ lại mình ngu thiệt. Chiều đó 2 chị em hẹn nhau ngoài cửa cơ quan, Khoa ra sau gần 30 phút vì phải sắp xêp lại chứng từ. 

- Chị, giờ mình đi luôn nha. 

- Ủa đi đâu em?

- Đi shopping.

- Sao lại đi shopping?

- Chị hứa giúp em rồi mà. 

- Nhưng mà mua đồ em cho hả?

- Mua đồ cho em thì cần gì nhờ chị đi! Mua cho chị!

- Sao mua cho chị? 

- Thì chị cứ đi đi, rồi em nói tiếp, nếu xong việc mà chị ko bận em mời chị ăn tối luôn, chị muốn ăn gì cũng được.

- Ừ chờ chị gọi cho mẹ chị dặn khỏi chờ cơm cái. 

Rồi 2 chị em chạy vô Parkson hẳn hoi, chú Khoa này nhà có điều kiện lắm. 

- Khoa, chị ko nhận đồ của em đâu nha, cần chị giúp thì chị giúp được chị giúp. Dù gì chị cũng có gia đình rổi, chị lại nhiều tuổi hơn em nên ngại lắm. 

- Trời ơi, chị nghĩ đâu đâu ko à, chuyện là em đang theo 1 cô gái, bạn đó cũng nhỏ người và ốm, em nghĩ chắc cùng size với chị, nên em nhờ chị thử đồ dùm, chị ko ngại thì em tặng chị 1 cái coi như trả ơn. Ngày mốt là sinh nhật của ẻm nên em …. 

Tôi nghe xong lý do thấy nhẹ lòng quá, thì ra chỉ là như vậy thôi, quá hợp tình hợp lý, về phần cá nhân tôi- tôi tự tin quá rồi. 

Cả tiếng đồng hồ mới lựa được cái đầm màu đỏ mận cho cô bạn tốt số kia, tôi thử mệt hết cả người nó mới ưng, đúng là cái đồ điệu. 

- Chị thử cho chị 1 cái đi! Em tặng 

- Thôi, bữa nào rãnh mời chị đi ăn hay café được rồi, khỏi tặng, chị ít ăn diện em biết mà. 

- Vậy hay giờ đi ăn đi chị, trong này cũng có nhiều nhà hàng ngon lắm đó. 

- Ok em,nhưng đừng chọn nhà hàng hải sản là được. 

Cuối cùng 2 chị em vô 1 nhà hang Nhật, ăn thịt bò. Hơn 8h, 2 chị em mới ăn xong, Khoa cảm ơn rối rít 

- Nếu em câu được con cá mấy chục ký này, em phải biết ơn chị lắm. 

- Có gì đâu trời! 

- Nay là đầm thôi, mai mốt còn nhẫn, còn dây chuyền em cũng nhờ chị làm mẫu đó nha. 

- Ok thôi, nhìn tuổi trẻ yêu nhau chị thấy ngưỡng mộ quá. 

- Bộ chị ko từng yêu sao mà ngưỡng mộ?

- Thì có. 

- Vậy chị ngưỡng mộ gì? 

- Vì giờ chị có gia đình rồi, chị nhớ khoảng thời gian được theo đuổi. 

- Mai mốt chắc ấy của em cũng nói vậy sau khi cưới quá. 

- Chị chỉ mong, tất cả đàn ông trên thế giới cứ yêu người phụ nữ của mình dù trước hay sau cưới đều như vậy. 

- Sao tâm trạng vậy chị?

- Có gì đâu mà. Thôi về, chị cũng đuối rồi. 

- Dạ, em cảm ơn chị, hay để em đưa chị về nha?

- Thôi được rồi, chị tự chạy về được. 

- Em cảm ơn chị rất nhiều, lần sau chị nhớ giúp em nữa nha.

- Ừ. 

- Nhưng ngày mốt phải thành công cái đã. 

- Uhm, vậy good luck em nha!

Tôi chạy về nhà tầm khoảng 9h, tranh thủ tắm rửa sạch sẽ, khoảng thời gian ban đêm đúng là ác mộng, tôi hay nghĩ ngợi lung tung, để tránh mệt mỏi hôm nay tôi quyết định ôm gối xuống ngủ chung với mẹ. 

- Sao hôm nay đi làm vui ko?

- Dạ có. 

- Mẹ ko muốn nhắc nha Dung, nhưng mẹ nghĩ cũng hay, thằng chồng mày nó nghĩ sao ko lết mặt qua đây xin lỗi luôn,dù 2 đứa có thôi nhưng nó sai nó phải xin lỗi con chứ. Cái thằng, đừng nên nhìn cái bề ga lăng tử tế của nó, thực ra cũng chỉ là hạn đàn ông tồi tệ. 

- Dạ. 

- Mẹ tưởng ít nhiều nó cũng vác cái mặt mốc nó qua đây năn nỉ hay xin lỗi mày, mẹ nghĩ nó còn thương mày lắm, chỉ là lúc đó ma quỷ gì nhập nó ….. 

- Thôi, kệ đi mẹ, số con giống mẹ, ko nợ đàn ông, ko phải làm dâu. Ít bữa già 1 chút con xin 1 đứa con nuôi cho vui thôi. 

- Ừ, thôi uống thuốc rồi đi ngủ sớm đi, cho mau mập. 

- Dạ. 

Mẹ nói nghe buồn quá, bữa giờ mẹ ko nhắc tới mà hôm nay lại nói chắc là cũng bực lắm mới nói ra, thấy tôi sụ mặt thì mẹ ko nói nữa. Riêng về phần tôi, ngày nào cũng như ngày nào, cứ nghĩ hoài ko thê hiểu ra cách cư xử của Vinh. Nếu đã ko còn thương mà cũng ko chịu giải thoát, sao ko để cho tôi đau 1 lần nữa rồi thôi, cứ thích kéo dài nỗi đau cho tôi làm chi ko biết, hổng lẻ ổng ác tới cỡ đó? Cuối tuần này nhà thuốc và phòng khám con Tiên khai trương, phải nói mẹ để mẹ chung vui với nó, nhìn con bạn có cơ hội kinh doanh làm chủ thấy cũng mừng cho nó, giờ cho nó ưng 1 thằng chồng tốt nữa là viên mãn. Còn minh thì thôi, tình ko tiền cũng ko … 

Tôi uống thuốc, sấy tóc rồi đi ngủ sớm, thức làm gì để lại mệt óc. 

Đang ngủ say thì điện thọai reo inh ỏi, làm tôi giật mình, mẹ cũng giật mình, tôi cầm cái điện thoại chạy ra nhà sau nghe, nhìn đồng hồ cũng gần 12h đêm, ko biết là ai có chuyện gấp gì nữa đây. 

Mắt nhắm mắt mở ko để ý số tôi cứ bấm nghe cái đã 

- Alo, Dung ơi, Chi xin lỗi Dung, Chi sai rồi. Đáng lẻ Chi ko nên nói với Dung như vậy, giờ Chi mất việc làm, mất lòng tin của gia đình bác Thái, Chi hối hận lắm. 

- Chị đi ngủ đi, hình như chị xĩn rồi. Thôi tôi với chị ko dính líu gì nhau, ko nên làm phiền tôi, chị có làm thì tự chịu đi. 

- Chi xin lỗi, tại vì Chi thích Vinh nên mới nói vậy, Chi với Vinh chỉ nhậu chung nhưng ko có ngủ với nhau.

- Chị nín đi, đừng khóc nữa, ko nghe được gì hết. Hả, mà chị nói gì? Mấy người ko ngủ với nhau hả? 

Người phụ nữ kia, khóc lóc nghẹn ngào, nói nghe tiếng được tiếng mất, giọng thì khàn, nấc liên hồi, tru tréo kể lể thiếu điều muốn bể loa điện thoại. Tôi giật nảy mình, tỉnh ngủ hẳn, tôi có nghe lộn ko? nhưng chị ta vừa nói chị ta và Vinh ko có ngủ với nhau. Người say chắc ko biết nói xạo đâu, tôi chă chú tập trung nghe tiếp cho rõ từng chữ, mặc dù rất khó nghe 

- Thấy Vinh về giải quyết công việc nhưng buồn và ủ rủ … nên mới rũ đi nhậu, Chi cũng nghĩ lại được gần gũi Vinh nhưng mà …. Vinh ngủ khách sạn, ko chịu ngủ chung nhà trọ với Chi. Rồi sáng Chi thức sớm tới khách sạn biết Vinh chưa dậy, Chi biết điện thoại Vinh hết pin từ tối, mà Vinh xĩn như vậy chắc ko có sạc đâu, nên Chi mới phá Dung ….

- Sao chị rãnh quá vậy? – Tôi quát, như bản năng thôi!

- Chi xin lỗi, Chi ko biết lúc đó Dung đang nằm bệnh viện gì hết, vì thấy Vinh ko nhắc tới Dung nên Chi đoán 2 người đang gây nhau, nên Dung mới quậy. Chi xin lỗi Dung, Dung tha lỗi cho Chi đi. 

- Thôi chị đi ngủ đi, để tôi còn đi ngủ mai tôi phải đi làm nữa. Việc gì chị làm thì chị tự chịu, tôi cũng ko tác động gì để chị bị đuổi việc. Mà giờ tôi có nói chắc mai chị cũng ko nhớ. Chị tắt máy và ngủ đi, khuya rồi. 

Đầu dây bên kia ko nói gì, chỉ nghe tiếng khóc than rồi tắt máy. Ôi, chuyện gì vậy? Vậy là 2 người đó ko ngủ với nhau, vậy sao tôi đưa cái tin nhắn đó ông Vinh gật đầu ….. Tôi vỗ trán mình cái chát, rõ ràng tin nhắn đó nói là 2 người đi với nhau chứ đâu có nói ngủ với nhau đâu, đúng rồi! Có phải vì như vậy mà tôi phản ứng quá lên nên Vinh mới giận ngược lại ko? Lời thú tôi của Chi làm tôi thấy được an ủi, ít ra tôi biết anh ta ko ngủ với bà Chi mà chỉ di nhậu chung, rồi anh ta ko về với tôi là vì còn giận và ko biết chuyện. Trời ơi, tôi có đang làm quá lên ko? Tôi thực sự nên nghĩ lại chuyện đòi ly dị hay ko nữa?

Tôi ngồi dưới bếp, nốc tới mấy ly nước, suy đi nghĩ lại cuối cùng vẫn chưa có đáp án thoả đáng. Cho dù là như vậy thì cái thái độ kia là gì, cho dù là ko ngủ với người khác nhưng bỏ mặc ko liên lạc lúc vợ bệnh sắp chết cũng phải xin lỗi chứ! Đằng này, ko hề tỏ ra biết lỗi, ko xin lỗi, ko lẻ gia trưởng đến nỗi mất đi cảm giác nhận sai? Vậy rốt cuộc anh còn thương hay đã chán tôi? Nếu còn thương thì đáng lẻ phải xin lỗi và nài nỉ trước lời đề nghị ly dị chứ? Nếu chán rồi thì sao ko ly dị cho khoẻ mà lại kéo dài thời gian làm gì? Trời ơi, nhức đầu và mâu thuẫn quá, tôi ko biết người đàn ông mang danh chồng tôi - tôi hiểu anh ta được bao nhiêu, bối rối vô cùng. Nhưng bây giờ đã biết được sự thật “ quý giá “ đó rồi thì có phải nên suy nghĩ lại, cân nhắc kỹ càng hơn ko? Rồi ngày mai sẽ làm sao, cư xử ra sao cho vừa, hay là bật đèn xanh cho ông ấy? Nhưng cũng ko được, tôi ko có sai, người sai là do mấy người đó người thì nói xạo người thì ko giải quyết rõ ràng dẫn đến chuyện ngày hôm nay, tôi là nạn nhân. Tôi phải giữ vững lập trường, dù thế nào tôi cũng phải nghe thấy 1 câu xin lỗi tử tế - trực tiếp.

- Dung, sao con ko ngủ ngồi đây làm gì thấy ghê vậy?

Tôi giật bắn mình quay lại, cô Hà bật đèn đi vệ sinh.

- Dạ con uống nước thôi!

- Sao ko bật đèn, làm cô sợ hết hồn, con xử xự thấy ghê quá! Đi ngủ đi. 

- Dạ. 

Tôi đứng lên đi vô phòng mẹ, nằm xuống, suy nghĩ chuyện vừa xảy ra, tự nhiên lại nở 1 nụ cười hài lòng. Trong cuộc sống, đôi khi niềm vui của người này là đau khổ của người khác, lúc bà Chi nhắn và gọi cho tôi với thái độ hả hê thì tôi đau như chết đi, còn bây gờ nghe tiếng bà ta khóc cũng thấy tội nhưng tôi lại thấy vui vui. Chuyện bà ta bị đuổi việc cũng cho chừa, cái tội lẳng lơ, nếu bà ta ở lại thì kiểu gì cũng có hoạ. Thôi kệ, tôi ko có nhiệm vụ phải nghĩ cho kẻ khác, giờ chuyện của tôi tôi chưa nghĩ xong nữa là. Ko biết có nên kể cho ai nghe hay để minh oan cho Vinh ko, hay chỉ 1 mình mình biết là đủ rồi, đến khi nào ổng xin lỗi thì mới nói ra. 

Tôi nhắm mắt lại và nghĩ tới những điều tích cực hơn, đêm ko còn dài nữa, có 1 ánh sáng vừa chiếu xuống cuộc đời, cuộc hôn nhân này. Thôi thì cứ chờ coi, có khi ông Vinh mắc cỡ chưa dám nói chuyện thì sao. Ngủ cái đã, mai còn đi làm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play