Xe dừng lại ở 1 chung cư trên đường Trần Bình Trọng, người lạ trả tiền xe xong mở cửa cho mình xuống xe. Chân thì đi vậy nhưng trong đầu nghĩ tùm lum " sao mày lại đi theo tên này vậy Dung, có quen đâu, nhỡ người ta bán mày thì sao? ", rồi " bán thì sao, giờ mẹ ko thèm đoái hoài thì thiết tha gì nữa ", " nhưng phải thủ, phải tìm 1 con dao, có gì thì còn phòng thân ". Mấy cái suy nghĩ đánh lộn làm tôi đau cả đầu. Thì giật mình :

- Nè nè, đi vô thang máy đi hay muốn đi bộ mà lửng thửng vậy chị hai? Lầu 20 lận đó nha! 

Ra là tôi đi quá qua khỏi thang máy, quay lại vào thang máy thôi mà. 

(Xin cho phép tôi bỏ qua đoạn diễn ta căn nhà nhé, mặc dù quen từng vị trí, chụp rất nhiều ảnh ở đó nhưng mà nó ko phải là chi tiết quan trọng trong câu chuyện, chỉ là 1 căn nhà màu vàng kem, gạch đen trắng, ko có bếp núc chi cả.)

Thang máy dừng lại ở lầu 8, rẽ trái phòng số 8 bên tay phải. 

- Ủa, sao anh nói tầng 20? 

- Haha, nói xạo cho đủ nguyên bộ ngày hôm nay mà! 

Người lạ mở cửa, đem bịch đồ vô nhà, tôi nhìn thoáng qua ngôi nhà, đúng là vô tới nhà có khác, ấm lên ngay. Nhưng sao bụng tôi cứ đau đau kiểu gì. 

-Anh cho em mượn điện thoại được ko? 

- Bạn gọi cho ai? Tay thì đưa cho mượn nhưng cứ thích hỏi. 

- Kệ em, anh cho ko, ko thì khỏi! 

Tôi huých cái. 

-Sao có người hung dữ với ân nhân dữ vậy trời? Bạn vô trước đi, coi có gì chơi đc thì chơi, ko thì ngồi nghỉ đi, tôi ra ngoài mua chút đồ ăn để lát bạn còn ăn mà uống thuốc! Nhà ko có bếp, tôi ko biết nấu ăn gì. 

- Ủa, sao lúc nãy anh ko ghé mua luôn? 

- Lúc nãy có người đang lạnh mà trời thì mưa! 

Cộp, người lạ đóng cửa đi. Tôi bấm điện thoại cho ngoại, cô giúp việc nghe máy 

- Cô Hà, ngoại con khoẻ ko? 

- Khoẻ, sao con chưa về đi, ngoại nhớ con, dạo này mưa ngoại hay nhức chân lắm, ngoại lấy hình con coi hoài à, về đi con ơi! 

- Cô nói với ngoại con khoẻ, sống tốt và ngoan. Khi nào con hết giận mẹ thì con về, cô ôm hun ngoại dùm con 1 cái, nhớ ngoại lắm. 

Tôi khịt mũi, mắt cay. 

- Thôi con đi ngủ, mai đi học sớm, bye cô. 

Tôi đứng đó, khóc lớn, khóc đã vì chưa lần nào từ ngày bỏ đi tôi được khóc như vậy, nhà lớn vậy sẽ ko sợ người khác nghe. Tầm 5 phút hay hơn, tôi nghẹt cứng hết cả mũi, tôi cầm bịch đồ đi tìm chỗ thay. Trời ơi, cái ông mua toàn quần jeans áo thun cổ lọ tay dài, chắc định bán tôi đi Bắc cực quá. 

Tôi thay đồ ra ngoài ghế salon ngồi, ngồi yên thôi vốn tôi ko thích đụng hay lục lọi đồ của người khác và cũng ko thích ai tìm tòi lục lọi đồ của tôi. 

- À quên, phải chạy đi tìm con dao cái, tôi đi ra gần tủ lạnh, đúng thật ko có bếp nhưng cũng có vài con dao, chắc để cắt trái cây. Tôi lấy 1 con dao thái lan nhỏ, đủ nhọn cán đen để dưới gầm ghế. Mũi vẫn còn nghẹt vì khóc, tôi ngồi thừ đó tầm 15- 20 phút hơn 

Cạch, người lạ về, tay cầm lỉnh khỉnh đồ đạc. Nào là nước cam, bánh bao, hủ tíêu, rồi trái cây. 

- Thay đồ rồi, bạn có tắm ko? Có nước nóng, tắm đi đừng gội đầu, xong ra ăn gì uống thuốc rồi ngủ, tôi có mua cam cho bạn uống bổ sung C mau hết bịnh ko làm phiền tôi. 

-Dạ, em đi tắm, nhưng mà em tắm ở phòng tắm nào? Có 2 cái lận? 

- Haha, vậy nãy bạn thay đồ ở đâu?

- Ở phòng ngoài này nè. - Tay tôi chỉ chỉ về toilet phía ngoài. 

- Thôi bạn vô phòng đi, lát bạn ngủ ở đó luôn. 

- Dạ. 

Trời đất quỷ thần ơi, sao cái người này có duyên với tôi mấy chuyện muốn độn thổ vầy nè trời. Tôi bị kẹt, ngay lúc này, ngay nhà người lạ mới ghê. Đứng trong đó, tôi ko biết phải thế nào, ko dám mở cửa vì lỡ bị tấn công thì sao. Tôi đập cửa rầm rầm. 

- Chuyện gì vậy, sao vậy? Bạn bị sao trong đó hả? 

Giọng nghe rõ hốt hoảng, tội nghiệp ghê. 

- Anh ơi, em nhờ cái này được ko? 

- Ko sao hả, sao nói chuyện nhỏ vậy? 

- Hay anh đi mua dùm em cái khăn mới đi, em ko quen lau chung khăn với ai hết. 

- Rồi để tôi lấy khăn mới cho bạn, nhà tôi có khăn mới, giặt rồi, bạn làm tôi hết hồn. 

Người lạ gõ cửa cốc cốc, nói sẽ để khăn ngay giường và ra ngoài. 

- Anh ơi, khoan! 

- Sao? 

- Anh ơi em bị! 

- Bị gì, sao vậy? 

- Em bị đèn đỏ rồi, anh ơi em ko có whisper. - Tôi nói lí nhí.

- Whisper gì? Bạn nói gì vậy? 

- Em bị kinh rồi, em ko có băng. 

- Hả, băng vệ sinh sao? Trời, thôi bạn chờ tôi chạy xuống tạp hoá mua cho bạn. Bó tay!

Tôi thiệt ko thể tưởng tượng được, sao 1 người lạ hôm nọ chỉ tôi cài lại áo, hôm khác thấy tôi khóc dưới mưa, rồi hôm nay đưa tôi đi viện, đem tôi về nhà, mua áo quần cho tôi, mua đồ ăn cho tôi, rồi mua băng vệ sinh cho tôi. Ko biết đây có phải người mẹ tôi thuê để chăm sóc tôi ko nữa. Ôi xấu hổ quá, huhu. 

- 5 phút sau, nghe tiếng gõ cửa : 

- Tôi mua whisper, 3 loại : mỏng cánh, ko cánh và ban đêm. Tôi ko biêt vụ này,bạn xài cái nào thì xài nha, tôi ra đó, nghe tôi đóng cửa phòng thì ra lấy nha.

- Dạ, cám ơn!

Tôi vệ sinh xong, thú thật mà nói ko còn mặt mũi nào để bước ra khỏi cái phòng này. 

- Em xin lỗi, đã làm phiền anh quá rồi, em ko còn mệt nữa thôi em về, em ko thể cứ phiền anh, em mắc cỡ lắm. Anh mua hết bao nhiêu tiền, em gởi lại, nếu hôm nay ko đủ thì mai mốt em trả hết cho anh. 

Người lạ nhìn tôi đăm đăm, tỏ vẻ khó chịu. 

- Bạn vừa khóc sao? Sao mặt mày sưng lên vậy, mũi thi bóng. Bạn nhìn bạn coi, nếu để bạn về bạn có bị làm sao có phải là tôi cắn rứt ko? 

Người lạ móc trong bóp ra 

- Nè, cmnd của tôi, bạn sợ thì cầm lấy, có gì còn đi thưa, việc gì mà bạn lấy dao để dưới ghế vậy? 

- Em ko biết nói sao, em sợ, em lạnh, em mệt đủ thứ, em cũng muốn ngủ 1 giấc nhưng mà em sợ!

- Bạn sợ cái gì, bạn nhìn tôi đi tôi đáng sợ lắm sao? Hay là tôi tự trói mình lại cho bạn ngủ nha? Sao bạn vô lý vậy? Bạn bị cái đó thì con trai ghê lắm, khỏi lo! 

Tôi sụ mặt, nhưng nghe cũng có lý. Thôi, cứ nhắm mắt ngủ đại, nhức đầu lắm rồi. 

- Khoan, mới có 8 rưỡi, bạn ăn cháo cũng hơn 3 tiếng rồi, ra ăn miếng hủ tiếu đi, uống thuốc rồi hãy ngủ. 

- Dạ. 

Vừa ăn tôi vừa nhìn dò xét, sao có người tốt như vậy, đúng như trong phim mới có. 

- Mẹ em mướn ăn lo cho em phải ko? 

- Cái gì? 

- À, ko có gì. - Tôi cúi đầu ăn tiếp, tôi ko ăn nổi nhiều, ko đc 1 nửa thì tôi thôi, người lạ cũng ko ép. 

- Uống 1 hớp nước cam đi, uống hết càng tốt. 

- Nhưng cổ em đau lắm! 

- Uống 1 miếng thôi, rồi uống thuốc.

Tôi miễn cưỡng uống ngụm nước cam, xong uống 4 viên thuốc nhỏ. Rồi lủi thủi đi vô phòng nằm. 

- Bạn mở hé cửa nhé, tôi có thể vào nếu nghe bạn khóc trong mơ, bạn vẫn còn sốt đó. 

- Em bật đèn sáng ngủ được ko, em sợ ma lắm. 

- Được, chúc ngủ ngon nhé. 

Rõ là người lạ khó chịu hơn sau khi tôi quá đề phòng, nghĩ cũng phải, giúp ko mà dò hỏi tùm lum. Ôi mà thôi, ko phải lo, đi ngủ trước đã, mệt quá rồi, chân run hết rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play