- Em gọi để nói là em có bạn trai rồi, ko còn vương vấn gì nữa em cũng mong anh ấy có bạn gái đi! Được chưa?
- Còn quan tâm nhau quá mà!
- Nếu mà em còn quan tâm thì em đã tìm tới lâu rồi, ko có chờ đến bây giờ đâu, anh nghĩ em chỉ như vậy thôi phải ko?
- Em nói là tôn trọng anh?
- Em ko tôn trọng anh chỗ nào?
- Tại sao em lại gọi cho người yêu cũ, rồi nói với anh là em gọi cho người yêu cũ?
- Em có thể nói xạo, nhưng em thấy em ko làm gì mờ ám để nói xạo, vì em nghĩ anh là người yêu của em, em công khai chuyện đó, như vậy là ko tôn trọng anh hả?
Hai đứa bắt đầu lớn tiếng với nhau, may mà nhà ko có ai.
- ……
- Mới có 1 ngày thôi, anh đã như vậy rồi, mà anh còn nói nếu em là người quay lưng thì em sẽ hối hận. Em nghĩ anh nói ngược rồi, nếu dừng lại ngay bây giờ cũng ko sao cả. Em chịu được.
- Anh ko có ý đó (dịu giọng)
- Vậy em hiểu sai ý anh rồi hả? Anh muốn em phải nói xạo khi gọi cho bồ cũ, trong khi em ko làm gì sai sau lưng anh để phải giấu anh … Mình mới bắt đầu 1 ngày thôi anh à!
Chỉ mới hẹn họ đc 1 ngày đã có 1 cuộc cãi vã ùm trời, tôi bực ko tả nổi, tôi tự hỏi mình có phải đã sai lầm ko? Tại sao lại như vậy? Tại sao người đàn ông này anh ta lại cọc cằn như vậy, trong khi tôi đã tự nhủ với lòng là sẽ chín chắn hơn, là trưởng thành hơn. Tôi tức đến nóng mặt, nhưng ko khóc vì chuyện này ko đáng phải khóc.
- Em thấy cả 2 người đang nóng giận quá rồi, ai cũng cần thời gian suy nghĩ thêm. Nếu tin nhau và hiểu thì tiếp tục còn ko thì dừng lại cho đỡ mất thời gian.
- Anh tin em, anh xin lỗi đã nóng giận.
- Ok, vậy chúc anh ngủ ngon.
- Còn sớm mà, gặp nhau chút được ko em?
Đang bực mà nghe câu xin lỗi tôi như từ chảo lửa được thả xuống hồ bơi, cảm giác đc xoa dịu tức thì, cũng muốn gặp, để coi coi anh ta sẽ nói gì khi đối mặt với tôi. Tôi chỉ cúi đầu khi làm sai, còn khi tôi ko làm sai tôi muốn nhìn vào người đối diện coi họ giải thích thế nào khi đã phản ứng với tôi đây.
- Bây giờ là 9h40, khoảng 10h30 là em phải về ngủ mai đi học, mấy giờ anh qua thì tùy anh.
- Uh, anh qua liền, qua tới anh sẽ gọi em.
Như mọi khi, khoảng 25p anh ta qua tới ngã tư, gọi điện thoại. Tôi đi bộ ra, để coi khi đi chung xe anh ta như thế nào đây, tôi lại tiếp tục bị ám ảnh liên khúc “ phải giữ giá “.
Vưa thấy tôi đi bộ, rõ ràng anh ta mừng rõ, chạy vèo xe qua chỗ tôi đứng. Mặt tôi thì vô cảm, ko vui ko buồn. Tôi leo lên xe, ngồi xa.
- Đi café 1 chút thôi, anh xin lỗi.
- Uhm, sao cũng được.
Anh ta chạy ù tới cái quán café sân vườn tối thui hôm nọ.
- Hết quán hay sao mà anh chạy tới cái quán đèn mờ này?
- Thôi mà, anh muốn ôn lại kỷ niệm.
- Mới cách đây 1 ngày thì là kỷ niệm rồi à?
- Thôi em vô đi.
Tôi vùn vằn nhưng cũng đi vô. Quán café gì mà cặp cặp ngồi dính lấy nhau, trời tối đèn tối nhưng tôi vẫn thấy rõ mồn một họ đang ôm nhau, hôn nhau, còn có mấy cặp còn làm mấy chuyện kinh dị hơn.
- Em thật sự ko thích quán này, đi quán khác đi.
- Rồi được rồi, đừng có sụ mặt nữa.
- Anh quên đi.
Cứ như vậy, tôi đi anh ta lẻo đẽo theo sau, ko nắm tay, đi xa, mặt tôi vẫn giữ nguyên cảm xúc.
Khoảng 15 phút anh ta cũng tìm thấy cái quán café nhìn đẹp, sang và lãng mạn hơn. Chọn 1 chỗ ngồi đẹp trên lầu, mát mẻ nhưng cũng ko sáng lắm, nói chung là ko sáng trưng nhưng đc cái đàng hoàng lịch sự và lãng mạn, trên đó nhìn thấy đường xá và xe cộ, gần ngay cửa sổ nữa. 2 đứa ngồi đối diện nhau.
- Em uống gì?
- Sữa tươi.
Anh ta gọi 1 café đá, 1 sữa tươi, người phục vụ vừa quay đi anh ta nhanh như chớp đã bay qua ngồi kế bên, ko những vậy anh ta còn ôm mặt tôi hôn môi nữa làm tôi ko phản ứng kịp. Nhưng mà ôi cái cảm giác đó, phê … ngọt ngào khó tả khi được người mình thích chạm lên bờ môi. Bị bất ngờ, bị phê nữa nhưng tôi ko có ngu, tôi đẩy ra.
- Anh buông ra coi!
- Anh xin lỗi em, tại vì anh ghen thôi, sau này ko như vậy nữa.
Tôi nheo mắt, hậm hực lườm anh ta nhưng là giả bộ thôi, tôi đã hết giận khi môi chạm môi luôn rồi. Cái cảm giác dễ chịu bay bỗng đó mới thật sự đánh thức trái tim của tôi, đúng thật tôi đã thương người này thiệt rồi! Mẹ ơi!
- Ghen à? Em nói cho anh biết, anh Thái ko phải để ghen, em đã nói sẽ ko làm gì bậy với anh thì em sẽ ko làm gì có lỗi.
- Em đừng có nhắc tới thằng đó nữa được ko?
- Để em nói anh hiểu, ko phải chỉ là bồ cũ, ảnh còn là ân nhân của em, có ảnh mới làm thay đổi em hôm nay, em ko làm gì mờ ám em ko sợ anh. Sau này khi nào em có nhắn hay gọi Thái em cũng sẽ nói cho anh biết. Ko nói xạo nửa lời, anh chịu ko? Chịu thì chịu còn ko thì dẹp, ko yêu đương gì với anh nữa hết!
- Sao lại có người con gái kỳ cục như em? Em ko thấy yêu cầu quá đáng sao?
- Em ko thấy! Mà thêm cái nữa, anh đừng có kêu ảnh là thằng, ảnh lớn hơn anh 2 tuổi đó.
- Em có chắc là ko làm gì sau lưng anh ko?
- Em chưa sợ anh tới mức phải làm như vậy đâu mà em cũng ko phải con gái như vậy! Nếu thích thì em đã có thể quen lại ảnh mấy năm nay rồi, anh cứ suy nghĩ em nói có đúng ko rồi quyết định.
- Rồi, anh tin anh tin được chưa?
- Anh có thể nhắc hay nói về chị Diễm, nhưng chỉ cần anh nói xạo mà em biết thì chấm dứt liền!
- Rồi, rồi.
Rồi ko biết có phải là tại cái quán có ko khí dễ chịu đó ko? Hay là do anh ta đang trong tư thế bị động khi tôi giận dỗi nên tự nhiên nhẹ nhàng như vậy nữa. Còn tôi cũng tư lự, cũng dằn lòng dữ lắm, nói thì nói vậy nhưng tôi hiểu nên hạn chế nhắc về anh Thái trước mặt Vinh, 1 người của hiện tại 1 của quá khứ. Mặc dù tôi ko hối hận vì những chuyện đã qua nhưng điều đó ko có nghĩa là tôi sẽ ko hối hận vì những chuyện sắp làm. Với lại, lâu lắm rồi môi mới có cảm giác như vậy, tôi thèm được hôn thử lại lần nữa mà ko lẻ tôi lại hôn anh ta …
- Thôi trễ rồi anh chở em về đi.
- Chút nữa đi.
- Chút nữa làm gì?
- Em à, anh đi Vũng Tàu chung với em nha?
- Ủa, em đi với bạn em mà.
- Coi như giới thiệu anh với bạn đi, với lại anh sẽ được ở bên em tới 2 ngày.
Nghĩ cũng có lý, giới thiệu với tụi nó cho xong, nhưng tôi cũng sẽ hỏi lại ý kiến tụi nó chứ ko tự quyết định vì Vũng Tàu là tụi nó rũ chứ ko phải tôi.
- Để em hỏi lại tụi nó.
- Nếu bạn em chịu, anh sẽ mướn xe và tài xế cho bạn em đi, anh lo luôn khách sạn, anh có quen bạn ngoài đó.
Tôi ậm ờ, nói là sẽ suy nghĩ và hỏi tụi nó. Và tôi thấy 2 đứa cũng lớn rồi mà như con nít vậy, sao mà nhanh giận nhanh huề quá, nhưng nghĩ chắc 1 phần do tôi nữa nên tôi bỏ qua, quan trọng là anh ta biết nhất cự ly nhì tốc độ, anh ta khai hoang bờ môi đã mấy năm nay chưa ai đụng vào.
Đến khi tính tiền xong, người phục vụ vừa quay đi Vinh lại ôm tôi hôn 1 lần nữa, lần này tôi cũng hơi bất ngờ nhưng trong tư thế đã có chờ đợi nên thả lỏng hưởng thụ, hưởng thụ thứ có thể nói là ngọt ngào nhất từ người con trai cộc cằn đó. Hôn quên trời đất, vì chỗ tụi tôi ngồi vắng hoe, ko sợ ai nhìn thấy cả.
Chở tôi về tới hẻm nhà, Vinh năn nỉ đòi chở vô tới cho biết nhà, tôi vẫn ko chịu, ko biết sao tôi lại ko chịu nữa, hình như tôi cảm thấy chưa phải lúc. Vinh đành lủi thủi ra về. Vô tới nhà cũng gần 11h mấy rồi, ủa mà mẹ chưa về nữa, tôi gọi cho mẹ mẹ nói gặp lại mấy anh bạn quen cũ nên bên nhà cậu mợ 3 có mời đi phòng trà nghe nhạc nên về trễ, giờ mọi người mới bắt đầu về, có thể là ăn khuya nữa mới về nhà. Mà mẹ đi với cậu thì cũng ko có gì lo hết.
Tôi chưa buồn ngủ nên lên phòng lại định mở YM chat chút, sẵn hỏi dò mấy đứa coi tụi nó có chịu vụ đi Vũng Tàu mà dắt theo ông Vinh ko? Ko ngờ cả đám ki bo, nghe có người lo lại ầm ầm chấp thuận, còn kêu coi như ra mắt phải tốn tình phí, đằng nào Dung cũng là hoa hôi của đám (hoa hôi ko phải hoa khôi nhé). Chat 1 chút mà cười bể bụng, vẫn ko thấy con Tiên nó onl nên tui tắt đi ngủ luôn. Tâm trạng chỉ trong mấy tiếng đồng hồ mà thay đổi liên tục, từ bực mình qua suy tư rồi sau đó nóng giận, cuối cùng là thỏa mãn. Tôi xuống nhà ẵm Nemo lên phòng cho con ngủ chung, tôi hun hun cái mũi Nemo, rồi tôi sờ lên môi mình …. Tôi cảm thấy nhớ.
- Hôm nay em cũng ko dặn anh về nt cho em!
- Vì em giận anh nên ko thèm nhắn.
- Anh xin lỗi rồi mà.
- Em nghĩ anh ko có cái gì ngọt ngào ngoài hôn giỏi, chắc đó cũng nhờ công mấy cô gái bia ôm này nọ phải ko?
- Xin lỗi em chứ anh ko hôn mấy em đó, ko phải khi dễ nhưng anh ko hôn môi người anh ko thích!
À há, cuối cùng cũng tìm thấy 1 điểm tương đồng, tôi cảm thấy thích thú với thông tin đó, từ nay cái môi đó là của tôi rồi.
- Còn điều ngọt ngào nhất của anh là em đó!
- Xạo quá đi! Mà tụi bạn em chịu vụ Vũng Tàu rồi nha.
- Ồ, nhanh vậy, em ép bạn em à?
- Tào lao quá, thôi em ngủ mai đi học. Mai mốt anh dẹp cái quán cafe đèn mờ kia dùm em cái, trời ơi thấy mà ớn!
- Ok ok, bye bé, chúc em ngủ ngon!
- Chúc anh ngủ ngon!
Vâng, cảm giác khi yêu ko giống nhau nhưng cứ lâng lâng cứ thích thích và luôn dễ chịu như vậy, hỏi sao bao nhiêu con người ta cứ đâm đầu vô lô cốt tình yêu chứ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT