Lời nói của Ninh Vân Hoan vừa ra khỏi miệng, cả người Cố Nhàn đều cứng lại, bà rất cần tiền, bệnh của bà cũng thường xuyên cần uống thuốc. Lúc còn trẻ bà không có công việc chính thức, dựa vào làm việc vặt mà nuôi lớn mấy đứa con trai con gái, đến già cũng không có bảo hiểm, đến thuốc uống cũng là do bản thân bỏ tiền hoàn toàn, khả năng số tiền này cũng được hai vạn, ít nhất cũng đủ cho bà sống tốt qua mấy tháng, bà cũng là người, cũng sợ chết, không có tinh thần thấy chết không sợ, lại không muốn liên lụy đến con gái, cho nên tự nhiên là không muốn trả tiền lại.

Nhưng Ninh Vân Hoan vừa nói như vậy, bên ngoài Cố Nhàn luôn thể hiện là người biết lễ nghĩa, lúc này bị cô nói ra, cũng đành phải đem miếng vải trắng mở ra lần nữa, còn chưa mở miệng nói chuyện, cũng đã có một người phụ nữ đi đến nhặt ba tờ tiền giá trị lớn trở về:

“Bà là đồ lừa gạt, tiền này tôi cũng không thể cho, chẳng thà quyên góp cho hội từ thiện, tôi lấy lại ba nghìn.” Người phụ nữ vừa nói dứt câu, liên tiếp có mấy người đi lên nhặt lại tiền, không quá một phút đồng hồ, tiền trên mặt đất đã được nhặt sạch sẽ, đừng nói đến một trăm đồng, mà ngay cả hóa đơn và biên lai của bệnh viện trước mặt Cố Nhàn cũng bị mọi người dẫm đầy dấu chân.

Ba mẹ con họ Cố tức giận đến xanh mét, toàn thân run rẩy. Ninh Vân Hoan lại cười nói: “Tôi chỉ là nói thật mà thôi, ba tôi đã trợ giúp các người nhiều rồi, dù không biết cảm ơn người cho thì thôi, cũng không thể lấy oán trả ơn!”

Lời của cô làm Cố Nhàn tức giận đến mức trắng bệch, Cố Doanh Nặc đỡ lấy Cố Nhàn, theo bản năng nguyền rủa: “Cô ác độc như vậy, nhất định chết không tử tế!”

“Tôi có chết tử tế hay không thì chưa biết, nhưng nếu như cô nguyền rủa linh nghiệm, thì trước mắt cô nên lo lắng cho mình đi, không biết khi nào chị gái cô sẽ bán đứng cô đây!” Ninh Vân Hoan nhớ đến Cố Doanh Nặc lúc chưa chết ở đời trước, đại khái là khoảng hai năm sau, đại khái năm sau cô ta cùng con trai của Tống Thanh Vân là Tống Mẫn Nhiên sẽ quen biết nhau, lúc này Cố Doanh Nặc không biết chính mình mới chân chính là chết không tử tế, ngược lại còn nguyền rủa người khác.

Nghĩ tới những thứ này, Ninh Vân Hoan cũng không tức giận với cô ta, ngược lại còn cười: “Đến lúc đó bà Cố dạy ra ba cô con gái, thế nhưng hết mất hai người là thiếu nữ trượt chân.” Ninh Vân Hoan nói nói, nở nụ cười, rốt cục mới không thèm nhìn ba mẹ con họ Cố nữa. Xoay người đi vào trong tiểu khu.

Để lại Cố Nhàn tức giận đến mức suýt hộc máu, Cố Doanh Nặc dù sao vẫn là cô thiếu nữ, sắc mặt lúc này cũng lên máu đỏ bừng, chịu không được xoay người nằm trong ngực Cố Nhàn ríu rít khóc lên.

Xử lý xong chuyện nhà họ Cố, Ninh Vân Hoan về nhà xem ba Ninh, hiện tại thân thể ông không tốt, hơn nữa lần trước bị Ninh Vân Thành lừa gạt ra ngoài rồi Cố Thiếu Đào kêu người đánh ông đã tạo thành bóng ma tâm lý trong lòng ba Ninh, bởi vậy buổi sáng ông chỉ ở trong nhà đi lên đi xuống, cũng không bước ra khỏi tiểu khu. Đối với chuyện xảy ra ở bên ngoài cũng không biết rõ. Ninh Vân Hoan suy nghĩ một chút vần quyết định đem chuyện này nói cho ông biết.

Dù sao bây giờ cô không nói. Về sau lỡ như có người trong tiểu khu gặp ba Ninh không chừng cũng lỡ miệng nói ra, để tự mình nói còn tốt hơn là nghe từ người khác, mình có thể ở một bên khuyên nhủ. Không chừng ba còn có thể bình tĩnh hơn một chút.

Ai ngờ ngoài dự liệu của cô, ba Ninh vô cùng yên tĩnh, cũng không có tức giận hay khó chịu gì: “Con nói, Vân Thành đúng là cùng với tên nhóc họ Cố kia thương lượng muốn bắt cóc ba đòi tiền?” Lúc ba Ninh nói những lời này, vẻ mặt hết sức trấn định, Ninh Vân Hoan ngẩn người, nhưng vẫn gật đầu nhẹ: “Đúng vậy ba, con mượn Lan Lăng Yến vài người, theo dõi bọn họ liên tục.”

Ba Ninh nghe thế, an tĩnh một hồi lâu, lúc này mới thở dài, không nói đến Ninh Vân Thành mà cầm quải trượng trên tay gõ gõ xuống đất: “Nếu đã cùng nó kết hôn, cũng đừng nói thẳng họ tên, miễn cho người ta nói Ninh gia chúng ta không có gia giáo.” Ba Ninh dạy dỗ con gái một câu xong mới miễn cưỡng vẫy tay với mẹ Ninh đang cười ở bên cạnh: “Tôi thấy biệt thự bên Lam Sơn hiện tại cũng để trống không có ai ở, Hoan Hoan cầm lấy đi, con lập gia đình, coi như đây là của hồi môn chúng ta cho con.”

Lúc này trong lòng ba Ninh hết sức thất vọng về Ninh Vân Thành, nhưng không hoàn toàn hết hy vọng với đứa con trai này, bởi vậy vẫn giữ lại một chút, không có nói muốn đem nhà ở và toàn bộ tài sản trên danh nghĩa của mình cho con gái, nhưng mà vẫn đem biệt thự Lam Sơn cho Ninh Vân Hoan, chứng minh trong lòng ông vẫn không tỉnh táo giống như biểu hiện bên ngoài.

Ninh Vân Hoan cũng không biết khuyên ông như thế nào, đây vẫn chỉ là mới bắt đầu mà thôi, Ninh Vân Thành và Cố Doanh Tích dây dưa càng ngày càng sâu thì về sau còn có nhiều chuyện có thể xảy ra!

Chỉ là đời này Cố Doanh Tích đã không còn thuận buồm xuôi gió như đời trước, ngược lại bỏi vì quan hệ của Lan Lăng Yến mà còn bị người làm ô nhục. Nghĩ được như vậy, Ninh Vân Hoan lại nhớ đến một sự kiện trong lúc đó.

Bây giờ Lan Lăng Yến dạy dỗ Cố Doanh Tích chủ yếu là vì cô, có thể treo ngược mồi ở đó nhưng còn đám người Lưu Tấn Quân, căn bản mấy ngày này cô không có đem đám người kia để ở trong lòng, cũng không biết bọn họ đi đến nơi nào. Ninh Vân Hoan nghĩ đến chuyện như vậy, vừa ra khỏi nhà liền gọi điện cho Lan Lăng Yến: “Lúc ấy Cố Doanh Tích bị người cứu đi, vậy đám người Lưu Tấn Quân đi đâu vậy?”

Hôm nay Cố Doanh Tích còn sống, cũng gọi điện thoại tới, biểu hiện lúc đó có vẻ là che giấu, càng làm cho trong lòng Ninh Vân Hoan chắc chắn Cố Doanh Tích là được người cứu.

“Làm sao em biết được ả được cứu?” Âm thanh của Lan Lăng Yến xuyên qua điện thoại truyền vào tai Ninh Vân Hoan, mang theo một tia lười biếng và ôn nhu, tiếng hít thở thổi tới ống nghe, hình thành một loại không khí mờ ám, lỗ tai Ninh Vân Hoan có chút nóng lên, cũng quên mất mình mới vừa hỏi cái gì.

Cảm giác được đầu bên kia im lặng, Lan Lăng Yến dám khẳng định bộ dáng hiện tại của cô có chút đáng yêu, tay chân luống cuống, nhịn không được lại cười khẽ hai tiếng, chạm vào di động hôn một cái, lúc này mới nói thẳng: “Ả là được người cứu, hơn nữa bây giờ còn đang ở bên đó.”

Ninh Vân Hoan vừa nghe câu này, lại càng cảm thấy suy đoán của mình đúng liền nói theo bản năng: “Cứu ả có phải là người họ Mộ không?”

Lời nói vừa ra khỏi miệng cô mới phát giác được có cái gì không đúng, nếu như mình đã đoán sai, có thể cô phải giải thích tại sao lại nói ra họ Mộ như vậy? Tại sao cô lại nghĩ Cố Doanh Tích sẽ có liên quan đến nhà họ Mộ? Mà nếu như cô đã đoán đúng, lại càng không giải thích tốt chuyện như vậy, trong tay cô có người của Lan Lăng Yến cho mượn, đương nhiên Lan Lăng Yến biết rõ ràng hiện tại cô không có tra động tĩnh của Cố Doanh Tích, huống chi coi như là cô tra động tĩnh của nhà họ Mộ, thì với địa vị cùa nhà họ Mộ lúc này, bản lãnh của cô cũng không thể tra ra rõ ràng, thì làm sao cô sẽ biết là nhà họ Mộ ra tay cứu Cố Doanh Tích mà giải thích cho tốt.

Vẻ mặt Lan Lăng Yến ngưng tụ, cầm di động, trong mắt lộ ra vẻ đăm chiêu, cũng không tiếp tục đề tài này, anh là một thợ săn lão luyện, đối với chuyện gì có hứng thú luôn luôn không đem biểu hiện chân thật nói ra, anh có rất nhiều kiên nhẫn, từ từ có thể biết rõ ràng chuyện gì xảy ra. Nếu lúc này anh hỏi tới, Lan Lăng Yến khẳng định mình sẽ không biết được đáp án, ngược lại còn làm cho Ninh Vân Hoan bị dọa mà chạy mất.

Thật vất vả mới đem người mang vào trong ngực có chút hơi ấm, anh sẽ không làm loại chuyện đem người dọa trở về lại chỗ cũ, bởi vì liền giả bộ như không có nghe câu vừa rồi của Ninh Vân Hoanh, trên mặt vui vẻ lại càng thêm chút ít u ám: “Là tên ngốc nhà họ Mộ cứu ả, Mộ Cẩn Ngôn.”

Lấy được cái đáp án khẳng định, tảng đá trong lòng Ninh Vân Hoan rơi xuống dưới đất, lập tức nghĩ tới vừa rồi mình lỡ lời, trong lòng có chút lo sợ bất an, cô cũng không viết vừa rồi Lan Lăng Yến có nghe thấy hay không. Nếu như anh nghe được, khẳng định là giả bộ như không nghe thấy. Mặc kệ như thế nào, anh không hỏi tiếp tục, ngược lại làm cho hành vi của cô đủ thể diện, trong lòng Ninh Vân hoan hiện ra vài tia cảm kích.

“Anh thấy tên nhóc họ Mộ kia còn có chút tâm tư, chuyện của họ Cố, em không cần lo, giao cho anh là được rồi!” Mặc dù Lan Lăng Yến thích bộ dáng sinh động của Ninh Vân Hoan lúc đùa giỡn Cố Doanh Tích, nhưng nghĩ đến lai lịch của Mộ Cẩn Ngôn mà mấy ngày nay anh tra ra được, lại cảm thấy người này quá nguy hiểm với Ninh Vân Hoan, không nên giao cho cô chơi.

Nói đến ảnh hưởng của Cố Doanh Tích đến Ninh Vân Hoan, vậy thì đó là một tâm ma, trong sách cô trốn không thoát loại dây dưa với Cố Doanh Tích. Đời trước cô lại chết ở trên tay Cố Doanh Tích, cả đời này cô nghĩ muốn cách ly quan hệ với những người này, cũng không ngờ quay đi quay lại, cô vẫn bởi vì Lan Lăng Yến mà đụng tới Cố Doanh Tích.

“Chuyện của Mộ Cẩn Ngôn em biết anh sẽ giúp em, nhưng Cố Doanh Tích thì không được.” Tâm kết của cô, cần chính cô đến mở ra, ít nhất coi như là cô không cần Cố Doanh Tích tìm đến cái chết, nhưng tức giận của mình thì cần phải giải tỏa.

Lan Lăng Yến khẽ nhíu chân mày, vừa muốn mở miệng nói chuyện, âm thanh mềm mại của Ninh Vân Hoan từ đầu bên kia điện thoại truyền tới: “Anh nhất định sẽ bảo vệ em, em biết rõ, có đúng không ông xã?”

Vừa nghe đến những lời này, nghe đến cô gọi mình là cái gì, thoáng cái Lan Lăng Yến liền hết giận, thậm chí thời điểm đó anh không chú ý, trên mặt anh còn lộ ra vẻ vui vẻ mà nhu hòa, không vui trong lòng lập tức tản ra ngoài, toàn bộ chỉ còn là tràn đầy khoái trá, chính anh cũng không thể khống chế khóe miệng vểnh lên, lời muốn nói ra đầy sự nịnh nọt và sủng ái:

“Mộ Cẩn Ngôn là kẻ giả ngu của nhà họ Mộ, tâm cơ hắn rất sâu, hơn nữa hắn còn có chút thế lực, có điều bảo vệ tốt cho Hoan Hoan chính là trách nhiệm của ông xã, em yên tâm chơi đi, trước khi em chơi đủ, chắc chắn ả ta sẽ không chết!” Về phần chơi đủ rồi Cố Doanh Tích có thể chết hay không, Lan Lăng Yến cũng không có nói rõ, đương nhiên Ninh Vân Hoan không có hiểu được.

Cô không ngờ chính là mình chỉ là nghe lời ba Ninh nói mà thuận miệng gọi anh một tiếng ông xã mà thôi, biểu hiện của anh lập tức ngoài dự liệu của Ninh Vân Hoan, không có ngờ tới Lan Lăng Yến lòng dạ độc ác không ai bì kịp trong con mắt cô cũng sẽ có một ngày dùng giọng nói như vậy để dụ dỗ cô. Cô biết mình có chút đặc biệt đối với Lan Lăng Yến, cô cũng có thể cảm giác được, mặc dù những ngày này cô vẫn luôn nhàn nhạt với Lan Lăng Yến, trong lòng còn cho là mình sợ anh. Đúng là nếu như không phải là ỷ lại vào sự dung túng của anh, cô sẽ không thể nào ở trước mặt anh mà tự tại như vậy. Thậm chí, thời điểm có cảm giác nguy hiểm khi gặp Tần Dật, phản ứng đầu tiên chính là gọi điện cho anh!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play