Trở về tàng kinh các, Mộ Ly liền bắt gặp Tinh Vân cùng Lưu Nhiên đang luận bàn quyền cước.
" Các ngươi xem đây là tỉ võ trường, hay là sân luyện tập, nhốn nha nhốn nháo không đã ta yên tĩnh sao." Ngay lúc bọn họ đang hăng say, một giọng nói hung thần sát khí trấn động cả tàng kinh các xung quanh.
Cả hai giật thót người như bị nắm đuôi, Mộ Ly vừa nghe đến sư tôn quái khiếu thanh âm liền hả hê nhìn người gặp nạn.
" Hai người các ngươi đúng là không yên phận, sư tôn đang bên trong đánh cờ các ngươi lại phá gầy lão nhân gia hắn, thật sự cho rằng hắn không thể lột lông các ngươi." Mục Dạ hối hả chạy ra hai người bọn họ, một bên trách mắng bọn họ, một mặt lại liếc nhìn xem lão nhân gia ngài thế nào.
Mộ Ly nhìn thấy tình cảnh này, vừa buồn cười lại cảm thấy có một loại vui vẻ hạnh phúc khó diễn tả.
" Đây là gia đình sao, lần đầu tiên ta cảm thấy trong lòng ấm áp đến vậy, gia đình này, thật loạn thất bát tao." Dưới lớp mặt nạ nàng mĩm cười mà không hay biết, những hình ảnh trước mắt mang đến cho nàng một loại cảm giác, mà cả hai đời người nàng chưa từng cảm nhận qua.
" Sư huynh." Mộ Ly vui vẻ đi đến bên họ.
" Tiểu sư phụ."
" Ly nhi."
" Sư muội ngươi về rồi." Cả ba đồng thanh lên tiếng quay lại nhìn.
" Đã bảo hai người các ngươi, ta vẫn chưa chính thức làm trưởng lão, không xem như là ngươi sư phụ." Mộ Ly sâu hằm liếc nhìn Lưu Nhiên." Còn ngươi nữa, ta cùng ngươi thân lắm sao, Ly nhi Ly nhi, nghe thật giống nhuyễn muội tử xưng hô."
" Sư phụ ngươi không cần để ý đến xưng hô a." Tinh Vân hề hề vô tư như mọi lần.
" Phải đấy, ngươi nên nghe tiểu tử này nói, xưng hô vốn chỉ là hình thức, tình cảm mới là quan trọng a." Lưu Nhiên câu cổ tiểu Tinh Vân, nhìn hai ngươi cứ như là thân thiết lâu năm, lại kẻ tung người hứng.
" Ngươi đây là nói đi đâu, Lưu Nhiên ta cảm thấy ngươi dạy hư tiểu tử này rồi." Mộ Ly thật không nói nên lời hai kẻ này, tiểu tử không học thứ tốt, chỉ học giống hắn một cái miệng lưỡi điên đảo trắng đen.
" Tiểu tử kia, ngươi đúng thật là không kính lão, lão nhân gia làm sao phá trận này đây." Một bên loạn thất bát tao, bên này lại truyền đến Mục Sinh âm dương quái khiếu kêu rống.
" Mục sư bá, chỉ tại ngươi quá chủ quan." Tiếp theo đó một giọng nói bất đắc dĩ đáp lời hắn, nhìn lại người này không ai xa lạ chính là Huyền Tôn.
" Tiểu tử chớ khinh người, ta chỉ là phân tâm mà thôi, các ngươi trật tự trật tự cho ta." Mục Sinh lúc này chẳng khác gì lão ngoan đồng, một bên nước bọt bắn ra như mưa, lại trừng mắt chỉ tay về hai tên tiểu tư gây họ.
" Sư tôn, ngươi đây lại phát bệnh, có cần ta kiểm tra sao." Mộ Ly thật hết thuốc chữa với vị sư tôn này, chỉ cần hắn nhập tâm vào đánh cờ, là y như rằng trở thành trẻ con mười tuổi quái quái.
" Di, tiểu mèo lười đã về, lại đây lại đây, thay mặt sư tôn trừng trị hắn." Không hề trả lời vấn đề Mộ Ly hỏi, Mục Sinh chạy đến lôi kéo nàng đến bên cạnh.
" Sư tôn, ngươi vẫn còn chưa khỏi bệnh, lại gây khó dễ cho người khác." Bạo lực nữ nắm lấy râu trắng của Mục Sinh, kéo kéo như đang đùa nghịch.
" Ấy ấy, rối hết râu của ta, ngươi không giúp thì tự ta ra tay." Tránh thoát độc thủ của nàng, lão ngoan đồng trang một mặt nghiêm túc, lưng thẳng nhìn phía dưới ván cờ.
Nhìn hắn như vậy Mộ Ly bất đắc dĩ thời dài, xoay người nhìn Mục Dạ phản ứng, thấy hắn nhúng vai liền bỏ mắt cả hai loạn loạn.
" Sư huynh, ta nghĩ đường tình của ngươi gặp nhiều trắc trở nha." Mộ Ly lườm sư huynh bên cạnh, nhỏ giọng châm trọc hắn.
" Chớ có nói lung tung, hắn vẫn chưa biết chuyện." Mục Dạ rõ đầu nàng cảnh cáo, nhưng mặt đã hiện lên một tầng hồng hồng.
" Ta đây là.." Mộ Ly vừa định nói gì liền bị tiểu Tinh Vân chen ngang.
" Sư phụ, đường tình là gì vậy, tại sao người lại nhìn Huyền sư bá bằng ánh mắt quái lạ." Tiểu tử này, người đã đến tuổi trưởng thành, nhưng một mực theo Mộ Ly tu luyện nên một số chuyện tình cảm vẫn mơ mơ hồ hồ.
" Ngươi tiểu tử này hỏi vấn đề này làm gì, còn không mau đi về tu luyện, còn ngươi nữa, chớ có nói linh tinh với hắn." Mục Dạ nhảy dựng lên, bộ dạng trưởng bối dạy dỗ bọn trẻ.
" Sư phụ." Tinh Vân biễu môi, hướng về Mộ Ly cầu tình.
" Còn không mau trở về, ngươi cùng Lưu Nhiên trở về trước đi." Mộ Ly cũng không ngờ tiểu tử này trực tiếp hỏi thẳng vậy, nếu lọt vào tai hai người kia, nhất định sẽ đại loạn.
" Ta không đi, ta chỉ mới tới thôi a" Lưu Nhiên cứng đầu kiên quyết không đi, hắn một mực chờ nàng trở về, lại không ngờ bị đuổi về nhanh vậy.
" Ta cũng vậy, ta cũng vậy."
Lại cùng nhau tung hứng, lâu ngày chưa ăn đòn, tưởng lão nương lục nghề.
" Còn không đi." Mộ Ly tay áo đã xắn lên như kiểu sắp bạo hành gia đình.
" Đi đương nhiên là đi a." Lưu Nhiên hề hề kéo tiểu tử kia chạy đi, hắn thường xuyên bị nàng cho làm bao cát, biết chắc một khi ra tay cả hai sẽ nằm liệt dường mấy ngày.
" Nhiên ca, ngươi thật là không có tiền đồ." Tiểu tử không phục trách Lưu Nhiên nhát gan, cả người lúc này đã bị lôi đi rất xa.
" Tiểu tử ngươi thì hiểu gì, lão công sợ vợ mới là tiền đồ chính đáng." Thật may lời này không lọt vào tai Mộ Ly, nếu không Lưu Nhiên sẽ bị một trận nhừ xương.
" Thật vậy sao, ta cảm thấy có gì đó sai sai." Mân mê môi dày, Tinh Vân nữa mê nữa tỉnh suy nghĩ.
Bên này, Mục Sinh bắt đầu vò đầu bứt tóc, thấy hắn cùng Huyền Tôn một mực đấu khẩu, Mộ Ly chen ngang bọn họ.
" Sư tôn ta có chuyện quan trọng nói với ngươi."
" Để khi khác đi, ta đây phải giáo huấn tiểu tử này." Phũi tay không quan tâm lời nói của nàng, Mộ Ly thấy vậy lại đành nghiêm mặt nói tiếp.
" Sư tôn, ngươi không phải có chuyện quan trọng để kể cho ta nghe sao, hôm nay lại nuốt lời."
" Sư tôn, Tôn sư huynh đã ở đây thật lâu, chưởng môn sư bá chắc đang tìm hắn nha." Mục Dạ một bên nói giúp.
" Hừ, hôm nay ta tha cho ngươi." Mục Sinh cảnh cáo mặt than Huyền Tôn, người ta không nói hắn thì thôi, hắn làm trưởng bối lại khi dễ hậu bối, nhưng lại không hiểu sao lần nào cũng như vậy mà Huyền Tôn vẫn đến tìm bọn họ.
P/s: đổi khẩu vị nhé, thanh nhàn quên đi một chút căng thẳng sắp tới.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT