Dương Văn Nghi thẳng thừng từ chối ý kiến của Mộ Ly, điều này cũng nằm trong tầm kiểm soát của nàng, Mộ Ly mặc dù tiếp xúc với đồ đệ của mình thời gian không lâu, nhưng ít ra nàng hiểu tiểu nha đầu này là một nữ cường nhân, thậm chí là một kẻ bạo lực cuồng giống mình. Việc yêu cầu nàng học huyễn thuật là một việc nan giải, lấy tính cách của Dương Văn Nghi, nàng sẽ tự cho rằng huyễn thuật là một loại bàng môn tà đạo, cái gì mê huyễn địch nhân bất quá chỉ là cầm cự trong chút ít, với nàng chân chính thực lực chính là nghiền ép địch nhân, chứ không phải cầm cự rồi giãy dụa trong tuyệt vọng.
Mộ Ly hiểu suy nghĩ của đồ đệ nàng, nói chính xác hơn nàng nhận ra bản thân mình lúc trước. Đứng giữa nguy cơ bao vây lấy mình, đó là lúc con sâu muốn tạo ra một lớp kén mạnh mẽ để bảo vệ bản thân, sự truy cầu lực lượng mạnh mẽ đó là động lực để thúc đẩy từ một con sâu trở thành một con bướm tự do bay lượn, một con cá chép bị vây trong ao đầm hóa long đằng vân, tất cả là vì tự vệ bản thân. Mộ Ly lúc trước cho rằng, bản thân lực lượng mới là chân chính thực lực, chỉ có mạnh mẽ thần thông mới có thể khuấy đảo phong vân, nhưng hiện tại nàng không cho rằng như vậy là đúng. Một môn thần thông mạnh hay yếu phán định ở tại tu sĩ, tu sĩ lý giải càng sâu, thần thông sẽ phát huy ra chân chính thực lực, một môn nhỏ yếu mị thuật có thể mê hoặc nhân tâm nhưng một tu sĩ có thể nắm rõ mị thuật một cách cao thâm có thể câu hồn đoạt phách, hay thậm chí là khuấy đảo phong vân, mị hoặc chúng sinh.
Mộ Ly muốn đệ tử của mình đi con đường thích hợp, chỉ có con đường thích hợp mới khiến bọn họ gần hơn với cánh cửa đại đạo, không vì truy cầu nhất thời mà bỏ đi thời gian cùng cơ hội.
" Văn Nghi, ngươi cho rằng thế nào là huyễn thuật." Mộ Ly tiếu dung nhìn thấp hơn nàng đồ đệ, Dương Văn Nghi lúc nàng chưa kịp trả lời, dị biến lại phát sinh.
Dương Văn Nghi thấy trời đất quay cuồng, trước mắt nàng Mộ Ly đã hóa thành một giọt nước rơi xuống.
" toảng"
Tiếng nước rơi trong trẻo bên tai, khi giọt nước tiếp xúc với mặt đất, bổng ào ạt hóa thành trường giang, Dương Văn Nghi kinh hoảng một màng, nàng vốn cho rằng đây chỉ là một loại huyễn thuật, nhưng khi chân chính tiếp xúc nàng lại phát hiện nữa thân dưới mình đã bị ước sũng.
" Đây là thật hay là ảo" Dương Văn Nghi trong đầu suy nghĩ, lúc này nàng không còn phân tâm cho việc này, vì nàng đã thấy nước đã dâng lên đến cổ mình, từng cơn sóng nước vồ đến khiến thân thể nàng như muốn sụp đổ.
"Cứ tiếp tục như vậy không phải là cách." mặc dù biết đây là Mộ Ly tác phẩm, nhưng Dương Văn Nghi không muốn trói tay chịu trận, ngay khi nàng muốn động thân di chuyển, phía dưới chân giường như đóng băng không thể di chuyển.
" a" Dương Văn Nghi kinh hoảng hô thành tiếng, ngay khi nàng bị nhấn chìm trong nước, mọi động thái bổng nhiên dừng hẳng lại, xung quanh náo động bổng yên tỉnh lạ thường,nước bắt đầu rút đi, xung quanh sương mù kéo đến không đến một chung trà.
Bầu trời bắt đầu u ám, sương kéo đến mang theo hơi lạnh, Dương Văn Nghi cảm thấy nhiệt độ đang dần hạ thấp, cơ thể máu huyết đang chậm chạp như muốn đình chỉ.
Cuồng phong nổi lên, mây đen đầy trời, khung cảnh nơi đây như sắp ập đến một trận thiên tai mạnh mẽ. Một hạt bông tuyết rơi trên dung nhan thất sắc, bảo tuyết nổi lên, vạn vật ngập chìm trong tuyết trắng, một màu trắng xóa như muốn xóa tan tất cả, hóa tan mọi thứ thành tuyết trắng mông lung, duy chỉ còn sự lạnh lẽo thấu xương.
Dương Văn Nghi đầu óc không còn minh mẫn, mọi thứ xung quanh nàng chỉ còn sự lạnh lẽo của sương giá, nổi tuyệt vọng lại ùa về, đây không phải là lần đầu nàng cảm thấy tuyệt vọng trước nguy cơ sinh tử, nhưng đây lại là lần nàng cảm thấy tuyệt vọng nhất, tuyệt vọng hoảng sợ khiến nàng không thể khán cự, chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân đang dần mất đi sinh cơ.
Tuyết trắng che đi mắt nàng, các giác quan đình chỉ hoạt động, cho đến khi Dương Văn Nghi muốn chìm vào thiên thu mộng cảnh, một tiếng tiên linh như trời ban ân phúc, tiếng chuông vang lên kéo nàng ra khỏi mộng cảnh tận thế, trở về với thực tại.
Nằm dưới ấm áp bãi cỏ Dương Văn Nghi hai mắt đờ đẫn, nàng không cảm giác được gì từ xung quanh, dù cho mộng cảnh đã kéo đi, nhưng các giác quan và tứ chi dường như không thể tự chủ.
" Cảm giác thế nào." Mộ Ly xuất hiện bên cạnh nàng, mặt tiếu dung không giảm.
Dương Văn Nghi không nói, nàng nhìn Mộ Ly, trong mắt tràn ngập hoảng sợ, nàng không ngờ sự phụ mình lại đáng sợ đến vậy, nếu như thật sự khiến cho sư phụ nàng nổi giận, thì chuyện đáng sợ gì sẽ tiếp tục xãy ra đây.
Mộ Ly hài lòng nhìn Dương Văn Nghi, tiểu đồ đệ này, cần nàng phải ra tay dạy bài học nhiều lắm. Mộ Ly ngọc thủ phất lên, một luồng linh lực chạy vào trong cơ thể cứng đờ của Dương Văn Nghi, thân thể nằm trên bãi cỏ lúc này đã dần cảm thấy ấm áp, nhu hòa linh lực xoa dịu cơ thể nàng, khiến cho giác quan dần cảm giác như được như trước.
" Huyễn Thuật không đơn thuần là đưa ngươi khác vào huyễn cảnh vây khốn, chân chính huyễn thuật chính là lợi dụng thời cơ, tê liệt giác quan, khiến mỗi giác quan dần mất đi sự chủ động. Cái mà ngươi vừa nhìn thấy chính là mê hoặc thị giác, đây cũng là huyễn thuật căn bản nhất. Vừa rồi huyễn cảnh vi sư đã khiến ngươi mất đi tất cả cảm giác, ngươi nghĩ nếu như vi sư lúc đó thừa cơ ra tay, ngươi có năng lực hoàn thủ." Mộ Ly giải thích.
" Cái đáng sợ của huyễn thuật không chỉ nằm ở đó, giữa ranh giới hư thực mong manh, sự tối cường chính là biến hư thành thật, biến thật thành hư, khi ngươi nắm giữ được cảnh giới đó, toàn bộ tu chân giới này không ai mà không kiêng kị ngươi."
" Huyễn thuật thật sự mạnh mẽ như vậy, theo như lời sự phụ nói, người chắc đã đạt đến cảnh giới đó." Dương Văn Nghi tròn mắt, kích động đứng dậy nói.
"Vi sư chỉ là thô thiển huyễn thuật, vừa rồi bất quá chỉ là mượn nhờ ngoại vật mới có thể đạt đến cảnh giới phong bế ngũ thức mà thôi." Mộ Ly không hề che dấu, lắc đầu nói.
" Ngoại vật, là kỳ trân dị bảo gì có uy lực đến như vậy." Dương Văn Nghi tò mò nghi hoặc.
" Mặc dù là ngoại vật, nhưng nó cũng là một phần thực lực của vi sư, nếu như ngươi thành công vượt qua kiếp nạn của mình, vi sư sẽ ban tặng ngươi xem như một phần lễ vật." Mộ Ly nói đến đây, sau lưng xuất hiện hai đóa hoa màu sắc khác nhau, một đỏ thẳm tiên diễm, một đóa khác thuần trắng tinh sương.
" Đây là Địa Ngục Mân Côi, hương có thể mê hoặc địch nhân phong bế khứu giác, sắc có thể câu dẫn nhân tâm, câu hồn đoạt phách. Còn đây là vừa rồi vi sư thi triển, Mê Huyễn Phù Dung, là thần vật đối với tu sĩ tu luyện huyễn thuật." Mộ Ly phất tay đưa ra, hoa đóa hoa trôi nổi trước mắt Dương Văn Nghi.
Nhìn đến hai đóa hoa. Dương Văn Nghi bị sư xinh đẹp của chúng là cho thần hồn mê đão, tay không tự chủ muốn bắt lấy.
" aaa" Bàn tay cảm giác đau buốt, Dương Văn Nghi phồi phục tinh thần rút tay lại, một đầu ngón tay lúc này bị rĩ máu.
" Đây là hai loại kỳ hoa, vi sư đã luyện hóa và sinh ra một phần linh tính, bản thân chúng đã có thể tự chủ được, nếu ngươi mạnh mẽ bắt lấy, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng." Mộ Ly nhìn chịu thiệt Dương Văn Nghi, thích ý mĩm cười.
" Nếu đã bị sư phụ luyện hóa, làm sao đệ tử có thể nhận được chứ." mặc dù Dương Văn Nghi rất khao khát, nhưng vừa rồi một màng khiến tâm lý nàng sinh ra một tia hoảng sợ, vật này nếu đã sinh ra linh trí, tất chúng đã xem Mộ Ly là chủ, cho dù kẻ khác có thể đạt được đến, nhưng chưa chắc có thể luyện hóa chúng.
" Giảo hoạt nha đầu, ngươi yên tâm, mặc dù chúng bị ta luyện hóa, nhưng vi sư có thể cấy ra một phần hạt giống, về sau chỉ cần ngươi nuôi dưỡng sẽ chân chính thành hình như hiện tại." Mộ Ly thu hồi song hoa, thản nhiên nói.
" Thật sự, nếu vậy đệ tử sẽ cố gắng tu luyện huyễn thuật, để không phụ công lao của sự phụ ngài." Dương Văn Nghi hai mắt tỏa sáng, Mộ Ly lại không ngờ nàng lại có một mặt nịnh hót như vậy.
" Chớ xàm ngôn, tư lo bản thân mình trước đi." Mộ Ly đau đầu nhìn nịnh hót Dương Văn Nghi, tay phất ra ngọc giản sau đó không lời quay lưng rời đi.
" hì hì." cầm trong tay ngọc giản, Dương Văn Nghi thích ý cười.
" Tu luyện cho tốt, nếu lờ là đừng trách vì sao nắm đấm lại cứng" xa xa lúc này truyền đến giọng Mộ Ly.