Tử Tây Đảo, khi ánh sáng xuyên qua những tán cây màu tím, một loại sắc thái huyền bí cao quý hiện hữu trong không gian hoang giả nơi này.

Mộ Ly yên lặng tĩnh toạ dưới một cổ thụ lớn, quanh thân nàng có thể thấy rõ linh khí đang xoay tròn như một chiếc kén bảo vệ chủ nhân bên trong. Có thể thấy rõ, những thực vật xung quanh đang lay động một cách quy luật, không chỉ còn là một loại vô tri không ý thức, mà nay nó như một loại sinh mạng thể có một ý thức động lập, đang hô ứng chủ nhân bên trong chiếc kén linh khí.

Dưới con mắt nhìn của Trần Lam có thể kì quái khó hiểu hiện tượng này, nhưng đối với một Nguyên Anh tu sĩ như Diệp Vũ thì khác, Diệp lão có thể thấy rõ những sinh vật này đang phát ra một loại sinh mệnh lực dồi giàu, mà những sinh mệnh lực này đang cấp lấy cho Mộ Ly.

Phải, là cấp lấy chứ không phải đoạt lấy, điều này khiến Diệp lão vô cùng ngạc nhiên, hắn có thể cảm giác được Mộ Ly như là một phần thể của bọn chúng, và chúng đang bồi dưỡng cho Mộ Ly một cách " tình nguyện" mà không " cưỡng ép".

" Thật không ngờ nha đầu này lại tiến xa như vậy, lại có thể cùng tự nhiên câu thông, chẳng lẽ là do Pháp Môn ban phúc." Diệp lão càng nhìn Mộ Ly càng hiếu kỳ, sự hiếu kỳ càng đậm dần mà không lẫn tạp một tia đố kị.

" Diệp lão sư tôn sẽ không sao chứ." Trần Lam cố gắng thoát ra khỏi tầm nhìn về phía Mộ Ly, bởi vì hắn phát hiện, khi càng nhìn sâu vào khuôn mặt của sư tôn mình, hắn càng chìm đắm trong đó mà không có lối thoát, nó như có một loại ma lực cuốn lấy thần chí của hắn, nếu không phải tu luyện thần hồn công pháp khiến cho tâm cảnh cao hơn thường nhân, thì giờ đây chỉ bằng một luyện khí kỳ tiểu sĩ như hắn sẽ đi vào một loại mê cung không thể thoát ra.

" Không sao không sao, nha đầu này có thể chống đở một kích của Hoá Thần tu sĩ, thì sẽ không dễ dàng gì mà ngã xuống." Diệp lão liếc mắt nhìn khuôn mặt đầy mồ hôi lạnh Trần Lam, lại liếc nhìn Mộ Ly đăm chiêu đánh giá.

" hô." Trần Lam vốn còn lo lắng muốn truy hỏi, bên này Mộ Ly đã thu công, một trọc khí từ miệng thả ra, đôi mắt hữu thần đánh thức như khiến vạn vật sinh động hẵn ra.

" Đạ tạ Diệp lão ân cứu mạng." Mộ Ly đi đến chấp tay báo đáp Diệp Lão, khiêm nhường cung kính một bên.

" Chớ có một câu đa tạ rồi cho qua chuyện, vì cứu mạng người ma ta đã bỏ ra không ích vốn liếng, ngươi nghĩ Bán Hoá Thần khôi lỗi là hàng rau hàng cãi sao?!" Diệp lão trừng mắt nhìn Mộ Ly, thật sự trong lòng hắn vẫn còn một tia tiếc hận, Bán Hoá Thần khôi lỗi dù sao cũng là một khối gia tài nhiều năm tích luỹ, chế tác lại yêu cầu cao, hắn không tiếc chính là đang lừa dối bản thân mình.

" Tiểu bối cũng cho rằng không thể một lời là có thể tạ lễ, nhưng lại nghĩ bảo vật của ta sẽ chướng mắt tuệ nhãn của ngài, chi bằng thật tâm tạ lễ có phải tốt hơn sao." Mộ Ly khoé miệng một tia mĩm cười, trong đôi mắt loé lên một tia giao hoạt khó đề phòng.

Nhìn đến tia mĩm cười cùng đôi mắt này khiến Diệp lão không khỏi rùng mình, một bóng dạng mơ hồ hiện lên trong mắt lão, khiến Diệp lão không thể không nhớ đến Mục Sinh, kẻ " lòng muôn dạ thú" luôn chưng bày khuôn mặt này trước mặt lão.

" Ngươi, ngươi tốt nhất không nên ta bắt gặp khuôn mặt này lần nữa, nếu không, hừ." Diệp lão nói nữa chừng liền quay mặt sang nơi khác, hừ lạnh nhanh chóng rời đi như mèo bị nắm đuôi.

" Là sao." Mộ Ly khó hiểu nhìn theo, nhưng nàng có thể tinh ý nhận ra, lão già này đang hoảng sợ, cứ như thể khuôn mặt nàng khiến hắn khơi gợi sự hoảng sợ trong bóng tối.

" Sư tôn người không sao chứ." Bởi vì tiền bối đang nói chuyện Trần Lam không thể chen vào, khi Diệp lão rời đi một góc, Trần Lam quan tâm hỏi Mộ Ly.

" Không sao tiểu tử, không ngờ còn biết lo lắng cho sư tôn đấy." Mộ Ly trêu ghẹo tiểu đồ đệ của mình, mặc dù nói vậy nhưng nội thương của nàng không hề nhẹ, kết cấu lục phủ ngũ tạng mặc dù ổn định lại, như để hoàn toàn bình phục như thường cần một thời gian tĩnh dưỡng.

" Ta... ta...." Trần Lam ấp a ấp úng không biết phải nói sao khi Mộ Ly ghẹo, bởi khi hắn nhìn về phía Mộ Ly, hắn không thể đối diện với khuôn mặt nàng, cái cảm giác bị mất thần trí khiến hắn hoảng sợ từ trong tiềm thức.

" Hửm." Mộ Ly ngạc nhiên nhìn Trần Lam, linh cơ khẽ động nàng liền hiểu ra vấn đề, trên người một loại đặc biệt khí chất bổng hoá mất tăm hơi, lúc này nàng bày cho người ta nhìn thấy một loại mờ ảo, khiến người đối diện không nhận rõ khuôn mặt nàng.

" Thế nào, đã tĩnh táo." Mộ Ly nhìn Trần Lam khẽ cười nói, từ khi thu phục đượng Mê Huyễn Phù Dung đến nay, trên người nàng luôn toát ra một loại khí chất như vực thẫm không đáy, khiến người khác phải trầm mê bên trong bóng tối, đây cũng là một loại năng lực kì lạ từ loại kỳ hoa này.

" Vâng." Trần Lam thở phào gật đầu, khuôn mặt không hề che dấu cảm xúc như vừa thoát nạn.

" Tốt rồi, kế tiếp ta cho ngươi gặp sư muội của mình." Mộ Ly nói với Trần Lam, từ trong không gian mang ra đang ngủ say Dương Văn Nghi.

" Nha đầu này là." Diệp lão một bên quan sát hai người khi nhìn thấy Dương Văn Nghi xuất hiện liền ngạc nhiên đi tới.

" Chắc tiền bối cũng biết vấn đề của nha đầu này." Mộ Ly quay sang Diệp lão hỏi.

" Ừm, Thiên Hương Mị Cốt, rất hiếm thấy thể chất, nhưng tu luyện thiên phú lại hạ đẳng." Diệp lão đánh giá vẫn đang ngủ say Dương Văn Nghi, thầm than trong lòng tiếc một hảo mầm non.

" Ngươi mới nói nàng là đồ đệ của ngươi, ngươi chắc cũng biết loại thể chết này không thể tu luyện đường dài, ngươi cho rằng ngươi có thể giải quyết được vấn đề của nàng sao." Diệp lão nhíu mày hỏi Mộ Ly, sự tò lẫn nghi hoặc, thậm chí hắn cho rằng Mộ Ly có một chút tự đại về bản thân mình.

" Vấn đề của nàng là ở thể chất, cái ta cần giúp nàng chính là khắc phụ được nhược điểm cơ thể hư nhược này." Mộ Ly nói.

" Không, ngươi cho rằng suy nghĩ của ngươi những tiền bối đi trước không từng suy nghĩ qua sao. Ngươi nên biết Thiên Hương Mị khí trong cở thể nàng sẽ càng tăng cao khi tu vi gia tăng, nhưng các luyện thể thuật không đáp ứng được như cầu của sự kiểm soát những hương khí này, khiến chúng càng bạo động mãnh liệt, sự đau đớn càng tăng cao, đến lúc đó sống không bằng chết." Diệp lão nhắc nhở Mộ Ly, mặc dù ý kiến của nàng không hoàn toàn sai, nhưng lập luận vẫn là lập luận, sự thực tiễn mới đứa ra kết quả hoàn chỉnh.

" Ta cũng nghĩ ở vấn đề này, nhưng từ trong kinh các mà Tộc nhân để lại, từng có một người nắm giữ thể chất này, thậm chí đã khắc phục được nhược điểm, một bước phi thăng thành tiên." Mộ Ly cũng biết lập luận của mình chỉ là nói xuông, nhưng nàng lại biết một ít bí văn mà lịch sử trôn vùi.

" Bí văn." Diệp Lão ngạc nhiên nhìn Mộ Ly, hắn biết Thiên Cơ Miêu tộc là tộc quần cỗ lão tại Thiên Việt vị diện, có rất nhiều những ghi chép mà lịch sữ lưu trình đã bị lãng quên, điều này khiến hắn hiếu kỳ lắng nghe, thậm chí một bên nữa tỉnh nữa mê như Trần Lam cũng tò mò nhìn Mộ Ly.

" Chắc hẳn Diệp Lão biết đến Bắc Vực, Bắc Vực vỗn dĩ là một Tiên quốc khổng lồ, mà bí mật lại càng không ít." Mộ Ly nói tiếp " Với mấy vạn năm lịch sử huy hoàng, Bắc Quốc không thiếu những nhân tài nổi bật, mà trong đó có một người bị " xoá " tên trong lịch sử tu chân, Tuyết Mị Đại Đế, Ngọc Băng Cơ."

" Tuyết Mị Đại Đế, quả thật ta chưa từng nghe đến cái tên này." Diệp lão suy nghi một hồi vẫn không tìm ra tên này từ trong trí nhớ của mình, không khỏi nghi hoặc hỏi Mộ Ly.

" Tuyết Mị Đại Đế vốn là công chúa được sủng hạnh bậc nhất lúc bấy giờ, khi Bắc Đế biết đến thể chất vấn đề của nàng, người đã tìm đủ mọi cách chữa trị nhưng không thành, trong lúc chỉ mảnh treo chuông, Bắc Đế đã làm ra một quyết định bị cho là điên rồ." Mộ Ly giải thích " Bắc Đế đã dùng một đầu long mạch để tự sáng tạo ra một loại nghịch thiên bí pháp, khiến thay đổi mệnh cách của đối phương và đã thay đổi được vận mệnh của Tuyết Mị Đại Đế, bí pháp có tên Vận Mệnh Đế Vương Thuật."

" Vận Mệnh Đế Vương thuật." Diệp Lão bán tin bán nghi lầm bầm.

" Đúng vậy, đây là một loại nghịch chuyển thiên đạo vận mệnh, khiến đối phương thành một chân chính Đế Vương, không, phải là mệnh cách của Đế Vương." Mộ Ly giải thích.

" Bằng vào mệnh cách Đế Vương, khí vận của Tuyệt Mị Đại Đế như mặt trời giữa trưa, không những khắc phục được thể chất vấn đề, nàng còn đăng cơ làm nữ đế, thống trị không chỉ Bắc quốc mà toàn bộ tu chân giới." Mộ Ly nói đến đây không khỏi che dấu trong lòng nóng bỏng, nhiệt huyết cũng một chút sôi trào.

" Thống trị tu chân giới, vậy tại sao lại không nghe người nhắc đến, khoan đã, ý ngươi nói " xoá" tên là sao." Diệp lão tò mò hỏi.

" Tuyệt Mị Đại Đế trước khi phi thăng thành tiên, đã dùng đại thần thông của mình, xoá sạch kí ức toàn bộ tu chân giới, khiến người đời không nhớ đến nàng, đây là sự ngoan độc cũng như ích kĩ từ con người nàng, bởi vì nàng không muốn cho thế gian biết được sự thật đằng sau thể chất của nàng." Mộ Ly nói đến đây liền cười trừ lắc đầu.

" Nhưng nàng không biết, cũng có những con cá lọt lưới, mà Thánh chủ Thiên Cơ miêu tộc lúc bấy giờ chính là con cá lọt lưới ấy."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play