*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trường Sơn rừng rậm, sáng sớm tinh mơ khi những giọt sương vẫn còn đọng lại trên phiến lá.
Một đấu bồng màu trắng lướt qua những tán cây xum xuê, những bước đi nhanh nhẹn nhưng lại nhẹ nhàng tao nhã.
" Sư phụ, ngươi tại sao phải bắt ta giả trang thành nữ chứ." Trần Lam khuôn mặt nhỏ nhắn ửng lên một tầng đỏ hồng ngại ngùng, nhìn qua như một tiểu cô nương đang e thẹn dưới lớp đầu bồng che đầu.
" Tiểu tử ngươi không phải muốn tránh phiên phức sao, nếu giả nữ trang sẽ không ai nghĩ ngươi là Trần gia thiếu chủ đâu." Mộ Ly lười biếng từ trong lớp áo thò đầu ra trách móc.
" Nhưng, ta không quen trang phục của nữ nhi." Trần Lam xinh xắn khuôn mặt xụ xuống như đang làm nũng.
" Hừ, tiểu tử ngu ngốc, ngươi giả trang như vậy thì sẽ có khối công tử theo đuôi, đến lúc đó tha hồ mà mượn lực." Mộ Ly vẫn cho quyết định của mình là sáng suốt, nghênh mặt tự đắc.
" Sự phụ, nhưng mà." Trần Lam vừa đi vừa nói, khi nghe có tiếng động thì dừng lại.
Mộ Ly hai mắt híp lại thành hình bán nguyệt, từ Trần gia đi đến đây Mộ Ly vẫn không lên tiếng nhắc nhở Trần Lam, bởi vì nàng muốn ngay lúc này phải cho hắn biết tu chân là như thế nào tàn khốc.
" Sự phụ, xung quanh có gì đó không ổn." Trần Lam lên tiếng nhỏ giọng nói với Mộ Ly, nhưng khi nhìn thấy nàng vẫn bình tĩnh xem như không có chuyện gì, Trần Lam lập tức đề cao cảnh giác.
Trần Lam im lặng đứng đó, bổng chốc rừng rậm chỡ nên im lặng lạ thường, chỉ còn tiếng gió nhẹ thổi qua đấu bồng cùng tiếng lá xào xạc.
" Vụt." Im lặng một chung trà, một tiếng xé gió vụt thẳng về phía Trần Lam.
Tinh thần lực là ưu điểm lớn nhất mà Trần Lam có được, khi ám khí chỉ còn cách nữa mét, Trần Lam một cái lắc mình né tránh, đấu bồn trắng tung bay như một đoá hoa ly trắng tinh khôi.
" Phụt."
Ám khí sắt bén đâm xuống mặt đất, khi Trần Lam vừa ổn định lại thân thể, hàng loạt ám kình xé gió bay thẳng về phía Trần Lam.
Như vũ bão đầy trời ám khí, liên tiếp dồn dập khiến Trần Lam chật vật né tránh.
Một số ám khí đã lướt qua đầu bồng trắng xoá, để lại những vết cắt đang nhuốm dần màu đỏ thẫm. Bởi vì lịch duyệt chưa có, tu vi hiện tại vẫn chưa có thần thông phòng ngự khiến Trần Lam chật vật không thôi, nhưng rất may chỉ là ngoại thương không đáng nghiêm trong.
Mưa bảo ám khí qua đi, dưới mặt đất là chằng chịt ám khí lẫn huyết dịch của Trần Lam.
Khi ám sát giả dừng lại công kích, Trần Lam hỗn hễn đứng thở, nhưng những cũng công kích vừa cũng lộ ra vị trí của bọn họ trong bóng tối.
Trần Lam linh lực chảy dọc kinh mạch, quanh thân xuất hiện trăm tên băng tiễn mang theo dày đặc hàn khí phóng ra những vị trí của kẻ địch.
Để làm được điều này, Trần Lam phải có thần thức mạnh mẽ để khống chế hơn trăm băng tiễn để có thể đánh tới vị trí chuẩn xác.
Băng tiễn vù vù xé qua không khí để lại những bông tuyết do nhiệt độ từ nó phát ra, năm nhóm băng tiễn được Trần Lam khống chế phản pháo lại kẻ địch.
" Phốc, phốc, phốc."
Tiếng đâm thủng phát ra từ những bụi rậm, năm bóng đen cũng từ đó phóng ra để lộ thân ảnh.
Năm hắc bào nhân, một tên luyện khí tầng bảy, bốn tên luyện khí tầng sáu, trên thân đấu bào không bị bất cứ tổn thương gì từ băng tiễn để lại.
Trần Lam nhìn đến công kích của mình thất bại, âm thầm thất vọng lại lo lắng bất an.
" Ngu ngốc tiểu tử, một công kích mạnh hay yếu không nhờ vào số lượng hay linh lực mạnh yếu, mà nó phụ thuộc vào sự khống chế của người thi triển." Mộ Ly từ trong đầu bồng nhảy lên vai Trần Lam, trong lúc chiến cũng là lúc thích hợp để nàng chỉ dạy những sai sót của Trần Lam.
Năm tên hắc bào nhân nhìn thấy Mộ Ly nói chuyện liền sửng sốt không thôi, nhưng một màn tiếp theo lại khiến bọn họ hoản sợ như gặp quỷ.
Mộ Ly nho nhỏ chân mèo đưa ra, một băng tiễn từ sắc nhọn móng vuốt hình thành, không hàn khí bức người như lúc Trần Lam thi triển, nó nội liễm nhưng ẩn chứa một lực phá huỷ nguy hiểm.
" Xoẹt."
Băng tiễn xé gió đã được Mộ Ly hạn chế để Trần Lam có thể bắt kịp tốc độ để quan sát. Cảm nhận được nguy hiểm ập đến, năm tên hắc bào nhân nhanh chóng né tránh, nhưng băng tiễn như có linh tính truy sát không buông.
" Phụp, phụp, phụp, phụp, phụp."
Năm tiếng xuyên thủng phát ra kèm theo tiếng đau đớn theo sau, năm tên hắc bào nhân ôm lấy chân trái của mình, trên đùi trái của cả năm để lại một lỗ hổng xuyên thấu qua đầu bên kia, vết máu bị hàn khí đông cứng lại khiến cả năm di chuyển trở nên khó khăn.
" Đến lượt ngươi đấy, tiểu tử." Mộ Ly lườm Trần Lam đang há hốc mồm, lên tiếng đánh thức hắn.
" Vâng." Trần Lam lấy lại tỉnh táo, hàn khí tụ tập từ hai tay, hai thanh băng tiễn phát ra lao vút đến hai người gần nhất.
Nhìn thấy người tấn công là Trần Lam nên hai người chịu đòn âm thầm thở ra, cả hai đồng loạt xuất ra hỏa cầu lao thẳng đến băng tiễn.
" Khống chế." Mộ Ly âm thầm nhắc nhở.
Làm theo những gì Mộ Ly chỉ dạy, Trần Lam sử dụng thần thức của mình, tập chung điều khiển hai thanh băng tiễn.
Nương theo Trần Lam khống chế, hai thanh băng tiễn khi gần tiếp cận đến hoả cầu liền lách qua tạo thành một đường cánh cung hoàn hảo, sau đó lao thẳng về phía hai tên hắc bào nhân, trực tiếp đâm thẳng vào hai cánh tay của cả hai.
Trần Lam chưa kịp vui mừng thì hai hoả cầu vừa rồi đã tiến đến trước mặt, không kịp đa tâm, Trần Lam hai tay đánh ra hai đạo băng cầu ngăn cản đi hoả cầu tiến đến.
" Ầm, ầm."
Băng hoả va vào nhao tạo thành hai vụ nổ nhỏ che kín tầm nhìn, nhưng lúc này nguy hiểm lại nhanh đến.
Tên luyện khí tầng bảy hai tay kết ấn, ngưng tụ ra một thổ giáo mạnh mẽ đâm phá đến Trần Lam.
Thần thức nhanh chóng bắt kịp, nhưng Trần Lam không thể duy triển khi phát hiện dưới chân bị hai căn thanh đằng khoá chặt không rời.
Hoảng sợ không còn đường lui, Trần Lam nhắm mắt chờ đợi kết cục.
Mộ Ly âm thầm thở dài, khi thổ giáo đến phía trước Trần Lam, Mộ Ly nhẹ nhàng một móng vuốt chạm vào thổ giáo.
Không một tiếng va chạm mạnh, Mộ Ly móng vuốt chỉ như chạm nhẹ lên đầu nhọn của thổ giáo, chỉ trong chớp mắt thổ giáo trở thành cát bụi rơi xuống mặt đất bên dưới.
Trần Lam mắt nhắm mắt mở âm thầm thở ra, rất may là có Mộ Ly bên cạnh, hắn còn tưởng mình sẽ bỏ mạng tại nơi này.
" Tại sao lúc nãy ngươi không giết hai người họ." Mộ Ly lạnh lùng giọng nói không chỉ khiến Trần Lam mà ngay cả năm tên hắc bào nhần đều giật mình ớn lạnh.
" Đệ, đệ tử không thể, để tử chưa từng giết người, huống hồ bọn họ là tộc nhân của đệ tử." Trần Lam hoảng sợ, nghĩ đến phải giết một mạng người khiến hai chân đang bị quấn chặt cũng phát run lên.
" Ngươi đã bước vào tu chân thì sớm hay muộn cũng phải giết người, nếu ngươi không giết họ thì họ sẽ giết chết ngươi." Mộ Ly âm trầm cảnh cáo.
" Nhưng mà." Trần Lam vẫn chần chờ không ra tay.
" Giết hoặc bị giết." Mộ Ly gằng giọng nói.
" Thiếu chủ tha mạng, nể tình chúng ta cùng là tộc nhận, chuyện lần này xin hãy lượng thứ bỏ qua cho chúng ta." Tên luyện khí kỳ tầng bảy hiểu rõ thực lực của Mộ Ly chỉ cần một cái tát liền có thể giết chết bọn họ, cũng chính vì thế mà hắn liền đổi chủ ý cầu xin tha.
" Điều này." Nghe những hắc bào nhân đang liên tiếp thỉnh cầu, Trần Lam do dự không yên.
" Những người này trở mặt rất nhanh, nếu ngươi quay lưng đi rất có thể sẽ bị họ đâm lén, ngươi nghĩ rằng dùng mạng ngươi xứng đáng để đổi lấy sự tin tưởng ở bọn họ sau." Mộ Ly lúc này vẫn bình thãn nói.
" Giết." Mộ Ly một lần nữa lại gằng giọng lạnh lùng.
Trần Lam nhìn năm tên hắc bào nhân đang lui bước dần, hai quyền nắm chặc khi đưa ra quyết định khó khăn.