Bên trong cấm địa hàn băng, Trần Lam chỉ mặc duy nhất một quần đùi, lưng đứng thẳng tắp kiêng nghị trước mặt Mộ Ly.
" Tiểu Lam tử, trước tiên vi sư sẽ làm tê liệt cảm giác cho ngươi, mặc dù vậy cảm giác đau đớn chỉ giảm đi một phần rất nhỏ, ngươi nên chuẩn bị tâm lí." Mộ Ly lo lắng cho an nguy của Trần Lam rất nhiều, nếu đổi lại là nàng cũng không nắm chắc có nên lựa chọn cách này.
" Sư phụ người cứ việc làm, đệ tử sẽ cố gắng vượt qua." Trần Lam hít sâu một hơi cố gắng lấy lại tinh thần, gật đầu quyết định.
" Lam nhi cẩn thận." Nguyệt Nhi một bên lo lắng không dấu đi vẻ lo âu trên khuôn mặt.
" Mẫu thân yên tâm." Trần Lam mĩm cười động viên mẫu thân mình, nhưng cũng chính là an ủi bản thân hắn.
" Ngồi xuống bắt đầu tĩnh tâm." Nhìn Trần Lam đã ổn định và quyết tâm, Mộ Ly lên tiếng nhắc nhở.
Trần Lam nghe theo chỉ lệnh của Mộ Ly, hai chân xếp bằng ngồi xuống và bắt đầu thả lỏng tinh thần.
Mộ Ly một tay lấy ra một bình màu vàng bột phấn, một bên đã dùng thần thức khống chế một thuỷ cầu lớn bằng một quả đấm.
Bình phấn bật nắp, một mùi đặc trưng xông ra khiến người hít vào có cảm giác cay nồng. Thuỷ cầu cùng tê liệt phấn được Mộ Ly khống chế rồi từ từ dung nhập lẫn nhau, tạo ra một hỗn hợp màu vàng thuỷ cầu.
Mộ Ly áp thuỷ cầu lên trên lưng Trần Lam, rất nhanh những giọt nước sẻ len lõi vào những nan lông, rồi từ từ chảy đều khắp kinh mạch và huyết dịch.
Trần Lam bắt đầu mất đi cảm giác, cho dù không có nhiệt viêm quả hắn vẫn không thể cảm nhận được cái lạnh từ bên ngoài mang tới.
" Tiểu Lam, vi sư sẽ bắt đầu." Mộ Ly đứng từ phía sau nhắc nhở.
" Đệ tử đã sẳn sàn." Trần Lam hai tay bấu chặt vào đầu gối, cố nén hoảng sợ gật đầu.
" Bắt đầu thôi." Mộ Ly nhìn sang Nguyệt Nhi nói.
Mộ Ly móng vuốt đưa ra, bén nhọn mang theo một tia sáng lạnh lẽo.
Thuỷ linh lực ngưng tụ rồi bao quanh lấy móng vuốt, khiến cho nho nhỏ móng vướt trở nên dài hơn và có hình thù như một lưỡi dao phẩu thuật.
Mộ Ly hít lấy một hơi, hai mắt nhắm chuẩn đâm móng vuốt vào da thịt sau ót Trần Lam.
Đau đớn khiến da mặt Trần Lam tê gần mặc dù đã thông qua tê liệt phấn giảm bớt đi một phần.
Mộ Ly bắt đầu di chuyển móng vuốt xuống sống lưng, Trần Lam cố cắn chặt răng khiến máu chảy ra từ vết thương ở miệng.
" Aaaaaaaaaaaa."
Mộ Ly kéo móng vuốt vượt qua cổ, Trần Lam đau đớn kêu rên, nhìn thấy tình cảnh này khiến Mộ Ly và Nguyệt Nhi đau lòng không dứt. Mộ Ly biết thời điểm này không thể dừng lại, móng vuốt sắc bén cứ tiếp tục kéo xuống một đường dài, một bên Nguyệt Nhi đa dùng linh hồn lực kết băng hai bên vết hở, khiến cho máu tạm thời ngừng trào ra.
Khi Mộ Ly kéo đến nữa sống lưng, Trần Lam hai mắt đã mờ dần do đau đớn lẫn nước mắt ứ đọng.
" Tiểu Lam cố vượt qua." Mộ Ly cổ động Trần Lam, khi nhìn lại vết cắt, Mộ Ly cùng Nguyệt Nhi có thể nhìn thấy rõ xương sống lưng của Trần Lam, khiến cho Nguyệt Nhi hai mắt khóc sưng, thậm chí tâm cứng rắn như Mộ Ly cũng muốn mềm nhũn.
" Aaaaaaaaaaaaaaa."
Trần Lam ngửa mặt lên trời rống to, gân xanh trên mặt nổi hằn lên, hai tay bấu chặt đầu gối đã phá nát quần đùi, móng tay đâm xuyên máu thịt của mình.
" Lam nhi." Nhìn Trần Lam thất thanh đau đớn, Nguyệt Nhi cũng hoảng hốt gọi hắn.
Trần Lam ý thức muốn mất dần, nhưng rốt cuộc hắn cũng đã qua cửa ai khó khăn.
Mộ Ly móng vuốt đã tới điểm dừng, cũng chính là nơi mà tiếp điểm của đan điền.
" Nguyệt tiên tử, cố gắng giữ hắn bình tĩnh." Mộ Ly lên tiếng nhắc nhở.
Mộ Ly từ trong không gian lấy ra một bình thuỷ tinh to lớn, bên trong có một vật nhìn giống như gân người nhưng to lớn hơn rất nhiều.
Đây chính là Cải Mệnh thảo, nghe tên cứ tưởng nó sẽ giúp cải tử hồi sinh, nhưng thật ra tác dụng chủ yếu của nó là tạo ra một nguỵ linh căn.
Nguỵ linh căn không có thuộc tính linh căn, cũng bởi vì điều này mà mọi người dần bị lãng quên công dụng nghịch thiên của nó.
Mộ Ly bên trong không gian có vài cây Cải Mệnh thảo, trong thời gian một tháng này nàng phải ngâm Cải Mệnh thảo trong một chất dịch được tìm thấy trong sách cổ, sau khi ngâm đủ mười bảy ngày, những cành lá trên linh thảo sẽ từ từ rơi xuống và cuối cùng có hình thái như bây giờ.
Mộ Ly khống chế Cải Mệnh thảo bay vào vết thương dài của Trần Lam, sau khi tiếp xúc với xương sống, cải mệnh thảo như có ý thức từ từ dung nhập vào sống lưng, nhưng điều này lại tạo ra một cổ nhiệt lượng nóng bức như thiêu cháy.
" Khôngggggggg." Trần Lam đau đớn đến tột cùng, lúc này đây chính là xương tuỷ bị thiếu đốt trực tiếp, khiến cho hắn sống không bằng chết, tựa như cực hình tự sâu trong cửu u địa ngục.
" Cố gắng lên tiểu Lam, chỉ cần vượt qua thử thách lần này ngươi sẽ thay đổi tương lai, thay đổi được vận mệnh hèn yếu của mình." Mộ Ly lớn tiếng động viên Trần Lam, Nguyệt Nhi một bên đã đau lòng không giám quay đầu lại nhìn, nàng sợ rằng nếu quay đầu lại sẽ ngăn cản lại việc này.
Trần Lam vốn ý buôn xui, khi linh hồn bên trong không ngừng thúc dục hắn bỏ cuộc, lời động viên của Mộ Ly lúc này lại khiến hắn vụt dậy.
Cải mệnh thảo như hoà tan đi xương tuỷ, nhiệt lượng cứ thế không ngừng tăng lên, và theo đó linh thảo từ từ biến mất trong xương tuỷ.
" Nguyệt tiên tử nhanh chóng làm lành vết thương cho hắn." Mộ Ly lên tiếng nhắc nhở, Mộ Ly cảm thấy lúc này cần Sinh liên hơn bất cứ lúc nào, từ lúc mất đi Sinh liên Mộ Ly như mất đi một phần sinh mệnh, thậm chí những vết thương do phong bạo cũng khó lành lại nhanh như trước.
Nhưng điều đó không có nghĩ Mộ Ly hối tiếc, Sinh liên mặc dù đối với nàng rất quan trọng, nhưng sinh mệnh của sư huynh nàng thì càng quan trọng hơn.
Mộ Ly dùng mộc linh lực nhanh chóng kéo lại vết thương, một bên Nguyệt Nhi cũng phụ một tay.
Cảm giác nóng chảy tận xương tuỷ vẫn không giảm, Trần Lam rốt cuộc đã đến giới hạn ngã xuống hôn mê bất tĩnh.
" Nhanh đưa hắn vào bồn nước." Mộ Ly thúc dục khi nhìn thấy Trần Lam ngất tỉnh.
Bên cạnh bồn nước là Mộ Ly pha sẳn và làm từ những dược liệu quý hiếm bên trong không gian, có tác dụng chữa lành vết thương nhanh chóng và ổn định lại tổn thương sâu bên trong cho Trần Lam.
Mộ Ly đặt Trần Lam vào trong bồn thuốc, vốn bất tĩnh Trần Lam nhưng khuôn mặt vẫn còn vẻ đau đớn lúc này đã hoà hoãn đi rất nhiều.
Mộ Ly cùng Nguyệt Nhi âm thầm thở dài, Nguỵ linh căn từ từ đã hình thành cấu trúc cơ bản, nối dài tận sống lưng và liên thông đến đan điền của Trần Lam.
Trần Lam cứ thế hôn mê ba ngày ba đêm, một bên hai người chờ đợi cũng sốt ruột không dứt.
Đến tận ngày thứ tư, Trần Lam dần dần tỉnh táo lại, việc trước tiên đương là hắn cảm thấy vui mừng khi còn sống, một màn vừa qua quả thật khiến hắn khắc cốt ghi tâm, cho dù mấy trăm vạn năm sau chưa chắc hắn đã quên lần tra tấn địa ngục này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT