*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bên ngoài đầm lầy, một góc khuất bên này bổng loé sáng ra trận pháp, khi ánh sáng chói mắt tan biến đi, Mộ Ly cùng Tĩnh Trí hoà thượng xuất hiện tại đó.
" Thật không ngờ tiên tử lại biết tiểu hình truyền tống trận pháp." Tĩnh Trí đang trong lúc khó khăn suy nghĩ để thoát ra, thật không ngờ Mộ Ly chỉ một cái chớp mắt đã mang hai người ra bên ngoài.
Mộ Ly nghe vậy liền cười không giải thích, trước khi nàng tiến vào đầm lầy đã bày ra một điểm truyền tống, nếu bên trong có gặp khó khăn gì nàng có thể sử dụng Di Tinh Hoán Nguyệt trận để trở ra bên ngoài.
Đây cũng không phải là lần đầu nàng sữ dụng Di Tinh Hoán Nguyệt Trận, trong khoản thời gian trước nàng cũng đã sử dụng mấy lần để thăm do dị thuỷ bên trong Băng Huyền Đàm của Thái Nhất tông, bất quá vẫn chưa có cơ hội để ra tay mà thôi.
" Tiên tử thật để cho tiểu tăng mở rộng tầm mắt, nếu không có tiên tử ta sợ chỉ mãi là ếch ngồi đáy giếng." Tĩnh Trí tay đã cầm kim trượng lúc trước, hai mắt sáng ngời nhìn Mộ Ly.
" Tiểu nữ tử vẫn chỉ là hạt cát nhỏ giữa chốn xa mạc mà thôi, bên ngoài đông vực, thậm chí là mặt khác vị diện vẫn có người hơn xa tiểu nữ." Mộ Ly lắc đầu khiêm tốn nói, nhưng đây cũng là sự thật, bên ngoài kia còn không ít người có thể vượt qua nàng, nếu như nàng vẫn mãi dậm chân tại chỗ.
" Bảo vật đã đạt được xem ra ta cùng đại sư cáo biệt tại đây, đây là ta tặng ngài lễ vật xem như đền bù huyền minh thạch lúc nãy." Mộ Ly vừa nói vừa từ trong túi trữ vật lấy ra một trận mâm cở nhỏ.
" Đây là tiểu nữ rãnh rỗi làm ra, bên trên trận pháp có thể xác định phương hướng, thậm chí có thể báo hiệu nguy hiểm khi tiến nhập gần đến yêu thú lãnh thổ." Mộ Ly giải thích.
" Đa tạ tiên tử bảo vật." Tĩnh Trí vốn định từ trối, nhưng nghe đến công dụng của trận mâm này khiến hắn không khỏi đỏ mặt, loại trận pháp này mặc dù ở phường thị không thiếu, hắn lại không phải là không có nhưng bất quá lần này bị lão hoà thượng sư tôn hắn giữ lại không cho mang theo.
" Nếu đã vậy chúng ta tách ra tại đây, khoản thời gian này chúng ta đã trì hoãn quá nhiều." Mộ Ly vẫn chưa thu được một khối long phượng lệnh nào, nên nàng phải gấp rút thu lấy ba khối còn lại, đặc biệt nàng chỉ còn bảy ngày để hoàng thành, nhưng cho dù không thông qua nàng cũng không quan tâm, dù sao mục địch tham gia của nàng cũng đã hoàn thành.
Mộ Ly cùng Tĩnh Trí tách ra nhau sau, Mộ Ly một mình trở ra vòng ngoài, dù sao ở trung tâm vẫn có rất ít tu sĩ để nàng kiếm lấy long phượng lệnh.
Trong lúc gấp rút thời gian để thông qua khảo hạch, Mộ Ly chợt cảm nhận một tia khí tức quen thuộc.
" Gầm."
Từ trong chen chút đại thụ lao ra, một quyền mạnh mẽ từ hắc bào nhân đấm xuống Mộ Ly bên này.
Kịp thời tránh né trong gang tác, một quyền vừa rồi của hắc bào nhân tạo thành một hố to bên dưới đại địa, đất đá bị dư trấn bắn bay ra tàn phá cây cối xung quanh trở nên điêu tàn. " Ngươi là." Mộ Ly đưa mắt nhìn bên dưới hố hắc bào nhân, thân ảnh này rõ ràng nàng chưa gặp qua bao giờ, nhưng khí tức trên thân hắn lại rất quen thuộc, bằng vào trí nhớ của tu sĩ cho biết, khí tức này là của Mộ Phong tên kia.
" Là người sẽ lấy đi thủ cấp của ngươi." Khàn khàn nam nhân giọng nói bên dưới áo choàng phát ra, một loại lắc cắc thanh âm như máy móc chuẩn bị hoạt động.
Hắc bào nhân dưới chân như rắn thêm tên lửa, lấy tốc độ lao nhanh về phía Mộ Ly, một quyền vung lên đánh ra một tầng sóng âm rít chói tai.
Mộ Ly khi bế hai tai không bị ảnh hưởng, hai tay nhanh như chớp cản chỡ lấy quyền thế từ đối phương.
" Vù."
Không ai ở thế hạ phong, quyền chưởng giao nhau phát ra thanh phong càn quét xung quanh tất cả.
" Mạnh như vậy." Mộ Ly nhíu mày đánh giá, nàng tu luyện chính là yêu tộc chí tôn luyện thể quyết, mặc dù vừa rồi không phát ra đến năm thành lực lượng nhưng cũng khiến cho Mộ Ly ngạc nhiên không ngờ.
" Chết cho ta." Khàn khàn thanh âm bên dưới áo choàng lại lên tiếng, trong lúc quyền chưởng chưa tách ra, liên tục tiếng xì xì từ dưới cánh tay áo hắn như tiếng khí bị thoát hơi, theo một loạt kì lạ âm thanh đó, song quyền của hắn bổng da tăng thêm lực khiến Mộ Ly phải lui về một bước.
" Chớ ở trước mặt ta giả thần giả quỷ." Mộ Ly mắt loé hàn quang, song chưởng giữ chặt song quyền, lực lượng bộc phát như yêu thú thức tỉnh khiến đối phương muốn rút lui, nhưng Mộ Ly không cho đối phương có bất kì di động nhỏ.
Hai chưởng đang giữ chặt song quyền đánh bật ra, theo động tác nhanh trong chớp mắt, song thủ đã bắt lấy hai bắp tay của đối phương, thân thể nhảy phốc lên, Mộ Ly lên gối nhắm thẳng ngay đan điền, lức chấn xé gió khiến thân thể to lớn của hắn bào nhân bay xa hơn trăm mét.
Bị lực lượng bộc phát vừa rồi của Mộ Ly khiến cho hắc bào nhân không có lực chống lại. Hạ bộ dùng lực nhảy bậc lên, bởi vì thân thể cồng kềnh của hắn khiến cho mặt đất lại bị tàn phá.
Bởi vì một kích vừa rồi mà khiến cho một đường dài trở nên trống rỗng đất trống, không còn tiếng đánh nhau, hắc bào nhân chỉ còn nghe được tiếng thở hỗn hễn của bản thân. Bất chợt thần sắc hắn căng thẳng, hai quyền thủ thể, tiếng bước chân xa xa mỗi lúc một gần, hắn có thể cảm thấy nhịp tim đang nhảy lên khi đối phương tiếng gần hơn một bước.
" Quả nhiên ta đánh giá thấp ngươi rồi, Mộ Ly." Cố gắng lấy lại bình tĩnh của mình, hắc bào nhân nói với thân ảnh đang từ từ xa đi đến.
" Là do ngươi tự phụ về sức mạnh của mình mà thôi, Mộ Phong gia chủ." Mộ Ly chậm từng bước đi đến.
Mộ Ly lời mới nói nữa câu thì áo choàng của hắc bào nhân đã hoá thành cát bụi bay đi mất, để lộ ra thân thể không còn là người của Mộ Phong khiến cho Mộ Ly cũng không lấy làm ngạc nhiên.
" Xem ra nữ nhi của ngươi đối với ngươi ra tay độc ác không khá gì ta." Mộ Ly nhếch mép, tay đùa nghịch tóc như đang trêu tức Mộ Phong.
" Chớ có ly gián chúng ta." Mộ Phong sắc mặt thâm trầm khó hiểu, nhưng hắn là một con cáo già, cách hắn nghĩ không giống những bốc đồng tu sĩ trẻ tuổi.
" Ngươi xem ngươi, ngươi bây giờ chẳng khác gì một con rối, chỉ khác con rối ở trỗ ngươi có bộ óc của một con cáo già, nếu như nàng chịu giúp người, thì đã giúp ngươi bắt đến một viên Sinh Cốt đan chứ không phải để ngươi sống nữa người nữa vật như vậy." Mộ Ly nhìn hắn muốn ngắt lời liền lên tiếng tiếp: " thân là phụ thân của luyện đan sư cao cấp, lại thành ra nông nổi này, chậc chậc, hay là ta giúp ngươi phá hỏng tứ chi này, thay ngươi thoát khỏi thống khổ."
" Ngươi." Mộ Phong chừng mắt nhìn, hắn lúc này quả thật chẳng khác gì một quái nhân, còn nhớ lúc trước bị Mộ Ly cắt đi tứ chi, vì oán hận nhất thời mà làm ra quyết định này, để giờ đây, thân thể hắn bảy thành đã cùng khôi lỗi đồng hoá, nhìn qua chẳng khác gì một con khôi lỗi hình người vô tri, điều này cũng khiến cho mấy năm qua hắn phải sống trong bóng tối tĩnh mịch.
" Còn nữa, ngươi ma công nếu càng tu luyện sẽ mất đi ý thức tự chủ, về sau chỉ là con chó cho nàng sai khiến." Mộ Ly mặc dù nói bình tĩnh như vậy nhưng trong lòng lại rét lạnh thủ đoạn của Mộ Tình Tình, vì chế tạo ra một con khôi lỗi có tiềm lực phát triển đến nguyên anh mà có thể ra tay đến chính cha ruột của mình, nếu đổi lại là nàng, ở trong tay Mộ Tình Tình không biết thành ra vật gì.
" Ngươi làm sao biết được." Mộ Phong không tin nhìn Mộ Ly, điều này quả thật hắn rất mê mang, môn ma công kia rõ ràng khiến hắn tiến bộ tu vi rất nhanh, nhưng gần đây hắn lại cảm thấy mình như vào mộng ảo, đầu óc có lúc mông lung khó tả.
" Điều này ngươi nên xuống địa ngục để hỏi thì tốt hơn." Mộ Ly cười lạnh, mặt đất dưới chân Mộ Phong bổng lao ra gai nhọn dây leo quấn lấy phần eo không bị khôi giáp che đi.