*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tu chân năm tháng qua nhanh, năm năm sau.

Một góc hẻo lánh tại sương mù đầm lầy, nơi đây sương khí thập phần dày đặc khác thường, sương khí nơi đây dày đặc đến nổi có thể cảm nhận một loại vật chất quấn chặt quanh thân.

Một tháng trở lại đây, nơi đây bổng xuất hiện tuyết rơi, càng lỳ lạ là những bông tuyết này không biết từ đâu xuất hiện, chỉ biết rằng những bông tuyết này không phải từ bầu trời rơi xuống như những bông tuyết bình thường khác.

Đằng xa một góc đại thụ phủ đầy sương tuyết vì cái thời tiết thất thường này, một thiếu nữ thân mặc áo choàng che kín dung mạo, lưng tựa trên lạnh lẽo đại thụ phía sau, ngọc thủ khinh nâng trên cổ cầm khảy ra những mê âm quỷ mị.

Theo tiếng đàn vang xa, xung quanh bầy thú trở nên im lặng phủ phục quỳ rạp, tiếng đàn như ma âm trấn an hung bạo tính cách của chúng thú, khiến chúng trỡ nên an tĩnh lạ thường.

Tiếng đàn bổng dưng dừng lại, theo sóng âm phát ra cuối cùng càn quét đi sương tuyết xung quanh, để lộ ra cảnh sắc vốn có của khung cảnh thiên nhiên nơi đây, bầy thú đang an tĩnh bổng cũng từ trong mị mộng tỉnh giấc lại.

" Thứ tư ma âm Trấn Hồn Ma Âm rốt cuộc cũng nhập môn." Thiếu nữ thoã mãn gật đầu đứng lên, người này không ai khác chính là Mộ Ly.

Lúc này nhìn lại, nàng thân mặc một bộ tử y đạo bào, bên ngoài là một bộ màu đen áo choàng thần bí, phía trên áo choàng đường viền là một kim sắc hoa văn cao quý lại không dung tục, ở giữa ngực chỗ nút thắt được đính lên một đoá hoa hồng xinh đẹp diễm lệ tiên thiên.

Mộ Ly như ngọc ngón tay thon dài sờ trên cánh hoa ở trước ngực, bất giác tự giễu cười.

" Tiểu tử, lại đói khát, ta biết ngươi chỉ là làm việc theo bản tính nhưng cũng nên biết kiềm nén nha."

Mộ Ly trấn an đoá hoa trước ngực của mình, nếu để người khác nhìn thấy được chắc chắn sẽ nói nàng là bệnh thần kinh, nhưng bọn họ lại không ngờ một đoá hoa hồng bình thường lại chính là một con quái vật khát máu. Địa Ngục Mân Côi không hổ là ma đạo chí bảo, một loại tính cách hung lệ cũng khiến cho chủ nhân của chúng khổ sở không thôi, vì để áp chế được nó, Mộ Ly đã phải vất vã trong suốt thời gian qua.

" Đã đến lúc về tông môn."

Mộ Ly nhẫm tính thời gian, cũng đã đến hạn phải về tông môn tham gia Long Phượng Bảng, Mộ Ly cảm giác được rằng, càng gần đến sự kiện này nàng có trực giác bất an khó tả.

Một cái chớp mắt lấy lại tinh thần, Mộ Ly một chân tiến về phía trước một bước, một cổ sinh khí dồi dào bổng bộc phát ra, khiến xung quanh cây cỏ đang chết vì lạnh trở nên sinh cơ xanh tươi, vốn ẩm mốc không khí bổng chốc trở nên tươi mát tân sinh.

Một đường bay đến Thái Nhất tông, như có như không uy áp khiến yêu thú không giám đến gần, Mộ Ly mặc dù chỉ là trúc cơ sơ kỳ đỉnh phong tu vi nhưng một thân uy áp đã tiếp cận kim đan trung kỳ, đây cũng đồng nghĩa với việc Đại Diễn Thiên Cơ Quyết của nàng đã đột phá sau tám năm.

Mộ Ly tu vi không đột phá cũng bởi vì công pháp nguyên nhân, mặc dù hiện giờ nàng có thể mượn nhờ công đức lực khai thông khiếu huyệt để giảm nhiều thời gian nhưng Quy Nguyên quyết quả thật rất cần rất nhiều linh khí để tích trữ. Bên trong đan điền của nàng lúc này, linh khí đã trở thành linh dịch trong suốt hai màu lục lam, linh dịch trầm lặng chứng tỏ căn cơ của nàng rất vững chắc, nếu so sánh với bình thường tu sĩ, linh dịch nàng tích trữ so với họ gấp hai mươi lần hơn, nhưng điều này vẫn không thể khiến nàng đột phá trúc cơ trung kỳ được, Mộ Ly cần phải hấp thu linh khí nhiều hơn nữa.

Đan điền lúc này đã không thấy bóng dáng của Tịnh Đế Song Liên cùng Địa Ngục Mân Côi đâu, mà lúc này chỉ thấy một khối ngọc bội, chính xác mà nói chính là Thiên Cơ Ngọc bội. Tu sĩ một khi trúc cơ đã có thể thu lấy pháp khí vào trong đan điền để ôn dưỡng, điều kiện chính là pháp khí chỉ nhận chủ bằng huyết tế mới có thể tiến nhập vào trong đan điền được. Tịnh Đế Song Liên lúc này đã không còn ở trong đan điền mà được Mộ Ly dời đến Can ( gan) bên trong ngũ tạng. Ngũ tạng con người là khu vực dễ bị tổn thương nhất, nhưng đây cũng là khu vực có sức mạnh thần kì, khi con người vừa mới sinh ra, tiên thiên linh khí chảy dọc trong cơ thể sẽ bắt đầu tan biến và hư thoát ra bên ngoài cơ thể, mặt khác trong số đó sẽ tiến nhập ẩn núp bên trong ngũ tạng, nhưng tiên thiên linh khí ở đây không thể sử dụng được như thiên địa linh khí khác, chúng chỉ còn chức năng là duy trì hoạt động của ngũ tạng trở nên khoẻ mạnh. Vì để tận dụng tiên thiên linh khí, Mộ Ly đã khắc lên ngũ tạng Tiên Thiên Ngũ Hành trận, loại này trận pháp sẽ hấp thu thiên địa linh khí và chuyển hoá chúng làm tiên thiên linh khí, điều kiện chính là dùng tiên thiên linh khí vốn có làm mồi dẫn mới có thể vận chuyển.

Tịnh Đế Song Liên là kỳ hoa thuộc Mộc hệ, vì muốn ôn dưỡng kỳ hoa trở nên lớn mạnh, Mộ Ly đã dời đến bên trong gan, tương ứng với Mộc tiên thiên linh khí để Tịnh Đế Song Liên càng thêm lớn mạnh. Cũng giống như Tịnh Đế Song Liên, Địa Ngục Mân Côi là Mộc Thổ song hệ nên Mộ Ly đã dời đến Tỳ để chúng có thể mượn nhờ Thổ tiên thiên linh khí trở nên lớn mạnh theo thời gian.

Bỏ qua tu vi một bên, Mộ Ly lúc này đã bay đến Thái Nhất tông phía trên, trên đường đi đến sự vụ đường, làm nàng ngạc nhiên chính là Thái Nhất tông khác lạ hơn mọi khi, đèn đỏ kết hoa, mặc dù không giống thế tục hôn lễ nhưng cũng không khác là mấy.

Mặc dù nghi hoặc nhưng Mộ Ly vẫn không quan tâm, dù sao chuyện của bọn họ không liên quan đến nàng, huống chi nàng đối với Thái Nhất tông cũng không mặn nồng gì.

Mộ Ly khi rời đi chỉ là luyện khí kỳ đệ tử, lần này trở về cũng nên đến sự vụ đường chứng nhận trúc cơ đệ tử, đây cũng xem như báo danh Long Phượng bảng sắp tới.

Sau khi xác nhận xong, Mộ Ly trở lại tàng kinh các, trên đường đi khiến không ít người tò mò nhìn nàng, mặc dù tu sĩ trí nhớ rất cao, nhưng đối với một người ít xuất hiện như nàng vẫn khiến không ít người nhận không ra.

Tàng kinh các đến nơi, nhìn hoa đào trắng hồng một mảnh khiến tâm tình của nàng buông lỏng không ít, vẫn còn nhớ ngày đầu đến đây, nàng vẫn là một nghé con mới sơ nhập tu chân giới, lúc này đây đã trở thành một trúc cơ tu sĩ người người mong ước, nhân sinh, thấp thoáng đi qua quá nhanh.

 Tàng kinh các đến nơi, nhìn hoa đào trắng hồng một mảnh khiến tâm tình của nàng buông lỏng không ít, vẫn còn nhớ ngày đầu đến đây, nàng vẫn là một nghé con mới sơ nhập tu chân giới, lúc này đây đã trở thành một trúc cơ tu sĩ người người mong ư...

" Mới đây đã hơn hai mươi năm rồi." Mộ Ly thất thần tưởng nhớ quá khứ, chân theo thói quen đã đến phía sau sân trống, lúc này nhìn lại, không thấy ai thân ảnh, không còn thấy thân thuộc bóng người, vốn náo nhiệt cãi vã âm thanh chỉ còn nghe được tiếng gió thổi qua, nhẹ nhàng nhưng lại đáng sợ.

" Đã trở về." Tang thương giọng nói quen thuộc lại lần nữa lọt vào trong tai nàng, Mộ Ly xoay người nhìn lại, ánh mắt bình tĩnh như hàn đàm rốt cuộc xuất hiện hiếm có ý cười.

" Sư tôn." Mộ Ly đi đến Mục Sinh bên này hành lễ, nhìn sư tôn của mình lúc này, Mộ Ly cảm thấy người có rất nhiều tâm sự nặng nề.

" Sư tôn, sư huynh bọn họ sao không thấy." Mộ Ly quay đầu nhìn xung quanh, sau đó lên tiếng hỏi.

" Haiz..." Mục Sinh nhìn nàng, sau đó quay sang phương hướng Mục Dạ động phủ, ánh mắt lo lắng không thể che dấu được.

" Tinh Vân cùng Lưu Nhiên vừa mới xuất quan, có lẽ bọn họ chưa nhận được tin ngươi hồi tông, còn về phần sư huynh ngươi, ba tháng nay hắn vẫn đóng môn không chịu ra."

" Đóng môn, không phải bế quan sao, tại sao lại như vậy." Mộ Ly biết có chuyện không hay, nhíu mày lo lắng hỏi.

" Không biết vì lý do gì, Bạch gia đột ngột cầu thân Huyền Tôn, Lăng Tiêu tên kia cũng đã lên tiếng đồng ý, sư huynh ngươi sau khi biết tin liền đóng môn không ra." Mục Sinh mày cau lại, không biết tiếp theo nên làm gì cho phải.

" Bạch gia, chẳng lẽ là Bạch Liên Hoa." Mộ Ly bật thốt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play