Hoàng hôn buông xuống, mặt trời chiều phủ lên rừng rậm vô biên vô hạn một tầng áo khoác màu vàng. Trong tiếng cạc cạc rất nhiều loài động vật ban ngày đã trở về tổ của mình, bởi vì đêm tối sắp tới rồi, đây là thiên đường của những loài ăn thịt.
Hàn Phi cùng Vi nhi trên một sơn lĩnh vội vã dừng chân, hai người bôn ba trong rừng rậm đã tròn một ngày đêm rồi. Hàn Phi cũng không biết bản thân mình đang ở nơi nào nữa, biển rừng phảng phất như kéo dài vô tận đi mãi cũng không tới được tận cùng.
Dọc theo đường đi, hai người chỉ nghỉ ngơi một chút ở giữa trưa, tuyệt đại đa số thời gian đều là chạy đi cả. Y Bố trưởng lão miêu tả năng lực của Vi nhi tuyệt đối không có nửa phần khoác lác. Nàng tuy không phải là võ sĩ, thế nhưng tốc độ nhảy trong rừng rậm có thể nói là cực nhanh, hơn nữa phi thường giỏi lợi dụng hoàn cảnh chung quanh để tiết kiệm thể lực, ví dụ như từ trên cây cao nhảy xuống dây leo mượn lực thiên nhiên như một loại công cụ di chuyển vậy.
Không biết cố ý hay vô ý, thiếu nữ cả ngày đều trầm mặc mà chạy đi, không chút quan tâm tới Hàn Phi có thể theo được cước bộ của nàng hay không. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên " Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Hàn Phi ít nhiều có chút minh bạch tâm tư thiếu nữ, đột nhiên mình bị thân nhân giao phó cho một người hoàn toàn xa lạ, sợ rằng bất kỳ người nào cũng có tâm tình như vậy. Nhưng là trông cậy vào loại thủ đoạn này mà bỏ rơi lại hắn hoặc làm cho hắn kinh ngạc là không có khả năng rồi.
Lúc huyền môn sinh tử quyết tấn chức tới tam trọng thiên, Hàn Phi vận dụng thân pháp so với tốc độ bình thường không khác là bao nhiêu, không cần phải tiêu hao quá nhiều tiên thiên chân khí tích súc trong đan điền. Nếu như không lo lắng thể lực tiêu hao bao nhiêu, cho dù đi liên tục mấy ngày mấy đêm cũng hoàn toàn không vấn đề, làm sao Vi nhi có thể bỏ rơi hắn lại đằng sau được.
-Buổi tối nay cắm trại ở đây đi, trưa ngày mai là có thể tới được ao đầm nước đen rồi.
Thiếu nữ nhàn nhạt nói rằng.
Nàng nhìn Hàn Phi hai mắt có chút biến hóa, cho tới bây giờ không ai có thể theo nàng mà không bị rơi vào thế hạ phong cả. Phải biết rằng nàng có thiên phú năng lực cực kỳ hiếm thấy, có thể mượn lực lượng của gió để đi lại trong rừng rậm.
Vi nhi tuyển chọn cắm trại tại một nơi cả gió trên ngọn nói, bởi vì quan hệ vị trí cho nên tầm nhìn ở đây vô cùng tốt, mà mãng thú đi săn cũng không thể leo lên được nơi cao thế này. Thêm vào đó là vài khối nham thạch cung cấp địa phương ẩn thân vô cùng tốt.
Hàn Phi gật đầu, tay trái hơi nhoáng lên, hai trướng bồng dùng để cắm trại đột nhiên xuất hiện trên bãi đất trống trước mặt hai người.
-Chúng ta mỗi người một cái, ngươi có biết dùng không? nếu không ta giúp người dựng lên.
Hàn Phi hỏi.
Bởi vì có nhẫn nập vật, cho nên Hàn Phi tới công hội người mạo hiểm mua rất nhiều trướng bồng dự bị, hiện giờ có công dụng rồi.
Vi nhi thời gian rời khỏi Cuồng Hùng bộ lạc chỉ mang theo một bọc hành lý nho nhỏ, ngoại trừ đó ra còn một có cung đi săn cùng một loan đao phòng thân bên hông, giản đơn tới không thể giản đơn hơn.
Hàn Phi một chiêu tay không biến ra đồ vật làm cho Vi nhi ngây người ra một lúc, nàng nhìn hai cái trướng bồng trên mặt đất rồi lại nhìn Hàn Phi một chút, không nhịn được mà mở miệng hỏi nói:
-Ngươi, ngươi làm thế nào biến ra được vậy?
Hàn Phi không nhịn được nở nụ cười, lúc này thiếu nữ mới lộ ra vẻ hiếu kỳ ngây thơ hợp với tuổi tác của nàng, còn đáng yêu khả ái hơn hình dạng nghiêm trang lúc trước. Việc này không uổng công hắn cố ý chơi một chiêu nho nhỏ trước mặt nàng --- dù sao đối phương sớm muộn gì cũng biết trong tay hắn có chiếc nhẫn nạp vật huyền bí.
Nhưng mà Vi nhi quả thực thông tuệ dị thường, nàng lập tức nhận ra ý đồ của Hàn Phi, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức nhẹ nhàng “hừ” một tiếng, dáng dấp xinh đẹp động lòng người.
-Ta mang theo một chiếc nhẫn nạp vật bên người, bên trong có thể để được rất nhiều đồ vật.
Hàn Phi cười cười tháo chiếc nhẫn nạp vật ở ngón áp út tay trái xuống đưa cho đối phương nói rằng:
-Rất thú vị đó, cho ngươi mượn chơi.
Tuy rằng lời nói của Hàn Phi rất giống con sói ác độc đang mê hoặc cừu non, thế nhưng trong tay sói lại cầm thứ đồ quả thực làm cho cừu non vô cùng hiếu kỳ. Vi nhi chưa từng nhìn qua thậm chí là nghe qua chiếc nhẫn nạp vật, rốt cuộc không nhịn được lòng hiếu kỳ mà nhận lấy.
Nhưng là chỉ một lúc là nàng học xong phương pháp sử dụng chiếc nhẫn nạp vật này. Thủ đoạn điều khiển linh lực trong cơ thể để mở ra chiếc nhẫn nạp vật Hàn Phi chỉ nói một lần, sau một giây nàng liền thành công mở ra chiếc nhẫn, lấy đồ bên trong đó ra rồi lại gửi vào, chơi đến cực kỳ dễ dàng, thiên phú này có thể nói là cực kỳ kinh người.
Mà chính nhờ vào cái nhẫn nạp vật này mà Hàn Phi thành công kéo gần lại cự ly giữa hai người. Hắn phát hiện Vi nhi tuy rằng phi thường thông minh, thế nhưng tính tình tương đối đơn thuần, đây là vì nàng từ nhỏ đã lớn lên trong bộ lạc Cuồng Hùng.
Chơi một lúc sau, Vi nhi mới lưu luyến trả chiếc nhẫn nạp vật lại cho Hàn Phi, mà Hàn Phi ở bên này cũng đã dựng được hai trướng bồng rồi, hắn đang bắt tay vào chuẩn bị làm cơm.
Sắc trời hoàn toàn tối sầm xuống, hai người ngồi vây quanh lửa trại hưởng dụng bữa cơm. Vi nhi tuy rằng lớn lên dáng dấp rất là mảnh mai, nhưng mà sức ăn cũng không ít chút nào. Điều này làm cho Hàn Phi phải nhìn nàng thêm vài lần, nghiên cứu một chút xem vì sao nàng ăn nhiều như vậy mà cũng không béo lên chút nào.
Dưới ánh mắt lấp lánh nhìn chăm chú của Hàn Phi, thiếu nữ đầu tiên là đỏ mắt cúi đầu, nhưng ngay lập tức ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Hàn Phi nói rằng:
-Hàn Phi, ta không biết gì sao gia gia nhất định phải bảo ta đi theo ngươi đồng thời cái gì cũng phải nghe lời ngươi, thế nhưng nếu gia gia đã giao phó ta cho ngươi như vậy ta nguyện ý đi theo cạnh ngươi.
-Nhưng mà ta có ba yêu cầu, mong rằng ngươi có thể đáp ứng, bằng không ta tình nguyện để gia gia mắng cũng phải quay về bộ lạc.
-Yêu cầu gì?
Hàn Phi nhìn nàng có chút hứng thú mà hỏi thăm. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
-Thứ nhất, ngươi không được bắt ta làm chuyện gì ta không thích, cũng không thể can thiệt vào tự do của ta…
Tiểu hồ nữ rất chăm chú bắt đầu nói rằng:
-Thứ hai, sau này ta muốn tự mình nuôi sống mình, ta sẽ không dựa vào ngươi mà sống.
Có cá tính! Hàn Phi cười hỏi:
-Như vậy còn điều thứ ba thì sao?
-Điều thứ ba ta còn chưa nghĩ ra, chờ nghĩ ra rồi thì nói với ngươi sau!
Nàng suy nghĩ một chút rồi nói.
Không một chút do dự Hàn Phi gật đầu nói:
-Có thể, mấy điều này ta đều đáp ứng ngươi, nhưng mà ngươi cũng phải đáp ứng ta một điều kiện!
-Điều kiện gì? ~ Trong mắt thiếu nữ toát ra vẻ cảnh giác.
Hàn Phi nghiêm trang nói rằng:
-Điều kiện của ta là, sau này ngươi phải kêu ta là ca ca!
-Là việc này sao? ~ Vi nhi kinh ngạc nói rằng:
-Ta có thể đáp ứng ngươi!
Hàn Phi cười nói:
-Đương nhiên, ngươi cho là cái gì? Nếu đã đồng ý thì kêu một tiếng ca ca nghe đi.
Tiểu hồ nữ chu cái miệng, nhưng một tiếng “ca ca” cũng không lập tức hô lên, khuôn mặt nàng đỏ ửng, dưới ánh lửa trại chiếu vào có vẻ kiều diễm không gì sánh được.
-Hàn Phi ca ca…
Thanh âm nghe nhỏ vô cùng hầu như không thấy gì, hơn nữa còn thêm tên mình vào nữa, nhưng Hàn Phi cũng thỏa mãn rồi, mọi việc luôn phải tới từ từ.
Vi nhi muội muội, ta nếu đã đáp ứng gia gia của muội chiếu cố tới muội. Như vậy ta nhất định sẽ tuân thủ lời hứa này, từ nay về sau muội theo ta thì đổi họ được rồi. Ta nghĩ phụ thân cùng di nương rất vui vẻ nếu có một nữ nhi khả ái mỹ lệ như muội đó.
Vi nhi mở đôi mắt to chớp chớp nhìn Hàn Phi, rốt cuộc cũng cố sức gật được cái đầu nhỏ của mình
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT