Người không kỵ của quân đoàn cảnh vệ hoàng gia này chừng 25, 26 tuổi. Hắn có hàng lông mày rậm khuôn mặt chữ điền, tướng mạo có vài phần giống với đệ đệ kiêu ngạo kia. Nhưng mà ánh mắt ngưng thực, khuôn mặt trầm tĩnh mang theo một cỗ khí thế nghiêm nghị, làm cho người ta không dám xem thường.
Hàn Phi chú ý tới huy chương hắn đeo trước ngực, ngoại trừ có đồ án vương miện bụi gai duy nhất của quân đoàn cận vệ hoàng gia, còn có hai huy chương màu vàng nữa, đó chính là đánh dấu của quân hàm giáo quân.
Ánh mắt Hàn Phi nhìn qua, đối phương lập tức phát hiện ra. Hắn nhìn về phía Hàn Phi mỉm cười gật đầu hỏi thăm, rất có phong độ của đệ tử gia đình quyền quý.
Người này không đơn giản! Hàn Phi thầm nghĩ trong lòng, Lam thị cũng là một trong mười hai đại gia tộc Đông Hoa. Mặc dù trong đế quốc tương đối điệu thấp, thế nhưng chỉ cần là gia tộc nghìn năm đều có nội tình thâm hậu, nhân tài tinh anh không thể đếm được.
Thiện ý của đối phương như vậy, Hàn Phi cũng gật đầu đáp lại.
-Hắn là Lam Dương Dược của Thánh Kinh Lam thị, là võ sĩ Hải Dương đỉnh cấp, cũng là quan chỉ huy của doanh một quân đoàn cận vệ hoàng gia.
Chờ khi Hàn Phi thu hồi ánh mắt lại, A Lạc Đặc ngồi bên cạnh nhẹ giọng nói rằng:
-Có người nói đạo sư của hắn là một truyền kỳ võ sĩ thất giai. Hắn rất có thể kế thừa vị trí tộc trưởng Lam thị gia tộc trong tương lai, cũng là một trong những người theo đuổi cửu công chúa.
-Thì ra là như vậy, thân phận của hắn thật không đơn giản, nói không chừng rất có hi vọng trở thành con rể của hoàng đế bệ hạ chúng ta.
Hàn Phi khẽ cười nói.
Vô luận là đế quốc hay vương quốc, hoàng tộc cùng các đại gia tộc làm đám hỏi với nhau cũng là chuyện rất bình thường. Đây cũng là một loại phương thức để hoàng tộc củng cố hoàng quyền. Thân phận của Lam Dương Dược cũng có đủ tư cách truy cầu công chúa đế quốc.
-Hắn nghĩ hay quá nha.
A Lặc Đặc có chút phẫn nộ thản nhiên nói rằng:
-Băng Hồng công chúa sẽ không coi trọng hắn đâu!
-Ngươi sao lại khẳng định được như thế?
Hàn Phi có chút hứng thú hỏi thăm, thân phận của Lam Dương Dược không đơn giản, nhưng giờ xem ra thân phận của A Lặc Đặc cũng tuyệt không đơn giản nha. Chính là nhân vật thâm tàng bất lộ rồi.
Hàn Phi đứng ở trong tiểu đội Chủy Thủ Màu Bạc cũng không lâu lắm, duy nhất có người hắn nhìn không thấu là A Lạc Đặc. Tính cách A Lạc Đặc có chút ngại ngùng hướng nội, bình thường không ăn nói lớn, thế nhưng khi giết địch cũng không thua kém bất kỳ một đội viên nào cả, đến bây giờ đã là một ngân tinh thám báo rồi.
Mà hiện tại người này nói chuyện với Hàn Phi rất có chút khác với lẽ thường, Hàn Phi trong lòng khẽ động cười nói:
-Băng Hồng công chúa? Gọi rất thân thuộc nha, ngươi hẳn là quen biết cửu công chúa điện hạ đi? Lẽ nào cũng là người theo đuổi điện hạ?
Hắn cũng có ít nhiều trêu đùa ở trong đó, A Lạc Đặc mặt đỏ lên, liên tục xua tay nói:
-Không phải, không phải! ta không có truy cầu cửu công chúa điện hạ.
-Nếu như nói có ai xứng đôi với điện hạ, ta e rằng chỉ có Hàn đại ca là người thích hợp nhất đi!
-Ngươi không nên quá khích lệ ta!
Hàn Phi không nhịn được cười ha hả, nhu nhu mũi cười nói rằng:
-Đáng tiếc ta có người yêu rồi!
-Hàn đại ca, ngươi có người yêu rồi hả?
A Lạc Đặc không nhịn được mà hỏi.
Thanh âm của hắn có chút lớn, bị Thiết Hán ở bên cạnh nghe được, Thiết Hán vỗ vỗ bờ vai hắn nói rằng:
-A Lạc Đặc, Hàn đại ca của người rất khó lường, người yêu cũng có tới hai người rồi! Ngươi có phải là ngứa ngáy trong lòng không? không có vấn đề gì, ta tìm quân đoàn trưởng giới thiệu cho ngươi một đối tượng tốt thế nào?
-Không cần, không cần…
A lạc Đặc nhất thời đỏ mặt, liên tục xua tay cự tuyệt.
Mọi người tiếp tục uống rượu, chỉ là vừa trải qua một trận phong ba nho nhỏ, thành viên tiểu đội nói chuyện cũng giảm cả hăng hái đi, bởi vậy Hàn Phi kiến nghị mọi người đi nghỉ sớm.
Lúc trở lại nơi ở, Hàn Phi đầu tiên là tắm rửa bằng nước nóng cho thật thoải mái, sau đó thay một bộ trường bào rộng thùng thình, ngồi xếp bằng tu luyện bên trong tĩnh thất.
Tay trái vung lên, chiếc hộp gỗ đựng thiên niên hỏa long quả đổi được ở chỗ Áo Đan Ni Nhĩ thình lình hiện ra trước mắt, nhiệt độ ở tĩnh thất lập tức tăng lên.
Ngưng khí tĩnh thần, Hàn Phi chậm rãi mở hộp gỗ, hỏa long quả tản mát ra ánh sáng màu đỏ chiếu sáng bừng cả tĩnh thất u ám. Sóng nhiệt từ quả cuồn cuộn tản ra bên ngoài, làm cho người ta có cảm giác như đang đối mặt với dung nham vậy.
Thiên niên hỏa long quả này tuyệt đối là báu vật vô giá, nhưng mà cũng bị Dạ Võ Đế lấy đi, thực sự trong lòng Hàn Phi cũng có chút luyến tiếc.
-Có phải là đang luyến tiếc không?
Dạ Võ Đế khẽ cười, phảng phất như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Hàn Phi.
-Có một chút, nhưng mà ta đang nghĩ dùng linh dược đề thăng thực lực không vững chắc bằng chính mình tu luyện.
Hàn Phi thản nhiên nói rằng:
-Cho nên có thể nói là không cũng được.
-Đó là linh dược bình thường,
Dạ Võ Đế thản nhiên nói rằng:
-Nếu như là thiên niên hỏa long quả thì thiên địa linh lực tinh thuần trong nó có hiệu quả mà các loại linh dược khác tuyệt đối không thể bằng được.
-Dạ đại tỷ, ngài sẽ không chơi ta chứ, ta đã đáp ứng ngài tất sẽ không đổi ý rồi.
Hàn Phi cười khổ nói:
-Thiên niên hỏa long quả này dùng thế nào, không phải một ngụm nuốt trực tiếp vào chứ?
Nếu như quả thật là vậy, hắn rất hoài nghi hỏa lực cường đại bên trong quả này liệu có đốt mình thành than không nữa.
-Đương nhiên không phải như thế.
Dạ võ Đế trả lời:
-Ngươi phá lớp vỏ ngoài của nó, chậm rãi hút thịt quả bên trong tới khi khô kiệt thì thôi. Yên tâm đi, với thực lực của ngươi, hoàn toàn có thể không chế được dược lực phát huy ra ngoài.
Hàn Phi gật đầu đưa tay phá lớp vỏ ngoài của thiên niên hỏa long quả. Mặc dù có chân khí nhưng cảm giác rực nóng vẫn không giảm bớt.
Ăn quả như vậy giống như ăn một khối dung nham nóng bỏng vậy. Hàn Phi cẩn thận dùng chân khí bảo vệ toàn bộ khoang miệng, đảm bảo vạn vô nhất thất rồi mới đưa quả lên trên mép cắn một miếng. Nước trái cây trong quả lập tức chảy vào trong miệng.
Hoàn toàn ngoài dự liệu của hắn chính là, nước trái cây thiên niên hỏa long quả lại rất lạnh lẽo sướng miệng. Nhưng là lúc nuốt xuống bụng chợt biến thành một đạo hỏa lưu, như là uống xong một chén rượu mạnh vậy.
Theo nước trái cây không ngừng chảy vào, dược lực bắt đầu mãnh liệt phát ra. Trong ngực bụng Hàn Phi có thể cảm thấy được nhiệt lực kinh người, nhưng cũng không có bao nhiêu thống khổ.
Đoàn đấu khí chiến thần quang huy bên trong khí hải của hắn chợt sáng lên rực rỡ lấy tốc độ cực nhanh mà hấp thu dược lực của hỏa long quả. Đây cũng chính là nguyên nhân mà nó không thể mang tới phiền phức lớn cho Hàn Phi.
Dược lực không ngừng bị hấp thu, đoàn đấu khí cấp tốc bành trướng thành nắm tay trẻ con, kim mang trong đó đột nhiên bay ra ngoài, hướng theo kinh mạch đấu khí xông thẳng tới nguyệt khí hải của Hàn Phi.
Trong khoảnh khắc kim mang bay ra, đoàn đấu khí chiến thần quang huy chợt héo rút lại biến thành hình dang ban đầu. Nó cũng không tiếp tục thu nạp dược lực của hỏa long quả. Hàn Phi cũng bất chấp không vội vã kiểm tra biến hóa của nguyêt khí hải, vội vã thôi động võ thai nguyên thần hấp thụ.
Tiên thiên chân khí thuộc về ngũ hành kim mộc thủy hỏa thổ. Cho nên vô luận là loại linh lực nào cũng có thể cấp cho hắn dùng được. Dược lực còn lại tuy rằng không nhiều lắm thế nhưng tác dụng đối với Hàn Phi cũng không nhỏ chút nào. Linh lực ẩn chứa trong thiên niên hỏa long quả cực kỳ tinh thuần hồn hậu, chân khi lúc thu nạp được dược lực cấp tốc lưu chuyển toàn thân tẩy rửa gân cốt huyết mạch, làm cho hắn cảm thấy thư sướng dị thường.
Thịt quả lúc bị hút khô, Hàn Phi kinh hỉ phát hiện ra chân khí cường đại hơn vài phần, huyền công có dấu hiệu tiến cảnh. Phải biến rằng, huyền môn sinh tử quyết lúc tiến nhập cảnh giới ngũ trọng thiên, mỗi một chút tiến bộ là phi thường trắc trở.
Hắn không dám chậm trễ, thôi động chân khí liên tục vận chuyển mấy cái chu thiên. Dược lực của hỏa long quả triệt để biến thành của hắn, đảm bảo không chút lãng phí.
Trong quá trình này, Hàn Phi có phát hiện kinh ngạc, Dạ Võ Đế đã không ở trong chiến thần quang huy nữa. Đoàn đấu khí này hắn hoàn toàn có thể khống chế được rồi, tuy rằng chưa phát huy được toàn bộ uy lực của nó, thế nhưng chính xác là hắn đã nắm giữ được rồi.
Hắn lập tức nghĩ tới một điểm kim mang vừa mới thoát ra khỏi đoàn đấu khí, lập tức tiến vào trong nguyệt khí hải tra xét. Tuy rằng Dạ Võ Đế tuyệt đối không hại chính mình, nhưng nguyệt khí hải là ở chỗ thần hồn thức hải, không thể có nửa điểm qua loa được.
Nhưng thần thức Hàn Phi vừa tiến vào trong nguyệt khí hải, thế giới chung quanh đột nhiên biến đổi!
Đó là một thế giới băng thiên tuyết địa, bầu trời trắng xóa nhìn không thấy mặt trời cùng đám mây, một chút băng sương từ trong không trung trút xuống cuồn cuộn, mang theo cảm giác mát lạnh thẩm thấu cả ruột gan. Một vùng bình nguyên trống trải vô ngần, không mang theo một chút dơ bẩn của trần thế, xa xa còn nhìn thấy những dãy núi tuyết phủ liên miên không dứt, phong cảnh nguy nga tráng lệ.
Thế giới mỹ lệ như vậy, trong khoảnh khắc Hàn Phi không khỏi cảm thấy mê mang một chút. Chẳng lẽ mình lại xuyên qua một lần nữa sao?
Không! không phải như thế! Ngơ ngẩn chỉ là hoảng hốt trong nháy mắt. Hàn Phi biết được thức hải của mình đã có cải biến vô cùng lớn, mà tạo thành việc này chắc chắn chỉ có một người.
Trong lòng hắn đã hiểu, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên băng nguyên cách đó không xa có một gốc cây đứng sừng sững, hoàn toàn che chắn toàn bộ băng sương buông xuống. Mà ngồi dưới tán cây thật lớn này là một nữ nhân mặc ngân bào.
Dạ Võ Đế! Hàn Phi vẻ mặt sợ hãi cả kinh, không tự chủ được mà cất bước hướng tới phía nàng.
Khi hắn tới gần trước người ngân bào nữ tử đang ngồi, đối phương ngẩng đầu lên thản nhiên cười:
-Hàn Phi, hoan nghênh đi tới Băng Sương Thần Quốc của ta!
Thần quốc! không ngờ là thần quốc! Hàn Phi hít sâu một ngụm trường khí, làm cho mình tỉnh táo lại, ngồi xếp bằng trên mặt đất trước đối phương.
Tiến nhập vào thần chi cảnh giới võ sĩ hay pháp sư có thế xây dựng được thần chi lĩnh vực đặc biệt của mình, được xưng là thần quốc. Mà ở trong thần quốc, bản thân có thể tùy tâm sở dục sáng tạo hoặc hủy diệt tất cả. Thần hồn của người đẳng cấp thấp hơn nếu bị thần quốc lĩnh vực nhốt vào, như vậy sinh tồn hay hủy diệt đều chỉ trong một ý niệm của người sở hữu thần quốc đó.
Mà hắn không ngờ đã tiến nhập vào bên trong thần quốc của Dạ Võ Đế.
Đây cũng là lần đầu tiên hắn nhìn thấy dung mạo của Dạ Võ Đế, có rất nhiều điểm khác so với pho tượng cao vút ở quảng trường.
Mái tóc dài đen thui trải dài trên mặt đất, dung nhan hoàn mỹ, mỹ lệ khó có thể dùng ngôn từ mà miêu tả được. Hai tròng mắt đen kịt phát ra ánh sáng như ngọc, làm cho người ta nhìn thấy không khỏi mê đắm trong đó! Thân thể của nàng bị một tầng hoa tuyết nhàn nhạt bao lấy, phảng phất như tùy lúc có thể dung nhập vào trong băng tuyết, giống như thiên sứ tinh linh xuống thế gian vậy!
Đây là Dạ Võ Đế? Vị Dạ Võ Đế tay cầm Sương Chi Ai Thương thống suất bốn tộc đánh đuổi Ma tộc ra khỏi Cửu Thiên đại lục sao? Là cường giả đệ nhất dưới vòm trời này của một nghìn năm trước? là người sáng lập ra đế quốc – Tuyệt thế đế vương Dạ Võ Đế sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT