Ca hát, nhảy múa miên man khiến cho không khí của ban đêm tại Hồng Ma phường trở nên náo nhiệt vô cùng.
Tiếng cười nói xôn xao, trong lò sưởi chất đầy củi đốt, làm cho ngọn lửa cháy lên hừng hực. Trong đêm đông lạnh giá này không thể tìm được nơi nào có thể ấm áp hơn ở đây. Những nữ nhân mặc áo ngực quần dài đua nhau mang những chén rượi mạch tới cho khách hàng. Những chiến sĩ hào sảng thì đang thoải mái chè chén.
“Chúng ta là những người lính dũng cảm nhất, chúng ta chinh phục thảo nguyên rộng lớn cùng núi cao vút trời.”
“Những người lính dũng cảm không chút sợ hãi, chiến đấu vì vinh quang anh dũng, đánh cho địch nhân sợ chết khiếp!”
“Tiến lên, tiến lên, tiến lên dưới ánh sáng của chiến thần!”
Tiếng ca hào hùng của những chiến sĩ quanh quẩn trong quán rượu. Đầu tiên chỉ một hai người hát, sau đó rất nhanh mọi người cùng nhau hợp xướng. Tuy rằng hành khúc hợp xướng của bọn họ không đúng giai điệu. Nhưng nó bao hàm nhiệt huyết sục sôi của quân nhân, cho nên người nghe cảm thấy dâng trào, tất cả đều hét lên thật lớn!
-Vì chiến thắng, vì đế quốc, cạn chén!
Hát mỏi cả quai hàm, mọi người mới giơ chén rượu trong tay lên, tiếng cười của nam nhi xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh, truyền tới tận đầu cùng của đường cái. Bầu không khí trong quán rượu cũng lên tới cực đỉnh.
Hàn Phi không biết bị chúc bao nhiêu chén rượu. Những võ sĩ này triển khai đại chiến bên trong quán rượu, những loại rượu mạnh uống cùng với nhau, làm cho Hàn Phi không thể bỏ qua được.
Mãnh hổ cũng không chịu nổi đàn lang, tuy rằng Huyền Môn Sinh Tử Quyết cảnh giới Ngũ Trọng Thiên có thể làm cho Hàn Phi hoàn toàn nghìn chén không say, thế nhưng dùng chân khí để uống rượu trong bầu không khí này là điều hắn không muốn làm chút nào. Cho nên Hàn Phi rất nhanh đã say, say bết rồi.
Nhưng mà người trong quán rượu cũng trả giá rất nhiều, ít nhất cho hơn hai người thành viên trong tiểu đội Chủy Thủ Màu Bạc cũng ngã xuống trong trận đại chiến này. Thiết Hán được xưng tụng là ma men đệ nhất của Hồng Hà Yếu Tắc cũng mắt nhắm mắt mở được dẫn lên trên lầu, tiếng cười vẫn vang lên không dứt.
Trong thế giới nguy cơ bốn phía này, có thể uống say một trận lớn cũng là một loại hạnh phúc. Hàn Phi say tới thất điên bát đảo mơ mơ màng màng được người đưa lên một phòng trên lầu.
Đôi phương ôn nhu hầu hạ hắn cởi hết y phục dính đầy rượu, đưa vào trong phòng tắm.
Cảm giác thoải mái khi được ngâm toàn thân trong nước nóng làm Hàn Phi thở ra một ngụm rượu. Trong lúc mơ màng, hắn phảng phất như được về Cuồng Lan yếu tắc, mơ hồ ở bên cạnh nữ nhân Na Lệ Á. Hắn không khỏi vươn tay kéo vào trong lòng mình.
Nữ nhân “Ưm” một tiếng, mang theo kiều mị không nói nên lời, thế nhưng cảm xúc ấm áp cùng thanh âm làm cho Hàn Phi thanh tỉnh hơn vài phần. Hai tròng mắt hắn liền nửa khép nửa mở, cảm giác say nhất thời biến mất không ít.
Khuôn mặt quyến rũ động lòng người đập vào mi mắt hắn, đây là khuôn mặt phi thường xa lạ, đôi mắt to ngập nước, trong hoàn cảnh xấu hổ rất động lòng người.
-Cô là?
Hàn Phi hỏi.
Đối phương hơi cúi đầu, hàm răng trắng khẽ cắn vào đôi môi đỏ mọng, đôi mắt xinh đẹp hiện lên một chút ai oán:
-Ta là muội muội của Lynda, Ái Ny.
Muội muội của Lynda, Hàn Phi nhất thời hiểu ra, Lynda phu nhân là chủ nhân của Hồng Ma Phường. Lần trước hắn uống say ở nơi này, người cùng hắn đêm xuân chính là người trước mắt.
Lúc uống rượu, Thiết Hán có nói cho hắn, nói muội muội Ái Ny của Lynda vẫn nhớ hắn. Nhưng mà Hàn Phi mơ mơ màng màng, cũng không nhớ cái tên này, cho nên cũng không lưu ý lắm.
-Ta nhớ ra rồi.
Hàn Phi cười cười, cũng không có buông tay, ngược lại còn kéo nàng vào trong lòng mình, hứng thú hôn lên thân thể mềm mại đang kề cận mình.
Hàn Phi không phải thánh nhân, cũng không ức chế quá nhiều dục vọng của mình. Có lẽ do lang thang nhiều nơi trong chốn loạn thế giang hồ kiếp trước, hắn cũng không có lãng phí cơ duyên với nữ nhân của mình, nhưng khi thôi thì thôi cũng không quấn quýt lấy.
Nhẹ nhàng đứng lên khỏi bồn tắm, hơi nước lượn lờ cùng tiếng rên rỉ vui sướng tràn ngập khắp phòng. Một buổi tối tốt đẹp vừa mới bắt đầu.
Một đêm hoang đường, sáng sớm hôm say, tiếng đập cửa gấp gáp làm cho Hàn Phi có chút giật mình tỉnh giấc.
-Khụ khụ! Hàn Phi, ngươi rời giường đi, Phượng tướng quân phái phó quân tới tìm ngươi.
Ngoài cửa là thanh âm ầm ĩ của Thiết Hán:
-Cô nàng kia rất điêu ngoa, không gặp được ngươi không chịu đi, cho nên…
-Biết rồi, ta lập tức tới đây.
Hàn Phi hít một hơi rồi nói.
Tiếng đập cửa cùng tiếng người đối thoại làm cho Ái Ny nằm bên cạnh Hàn Phi giật mình tỉnh giấc. Nàng xoay người chuẩn bị đứng dậy hầu hạ mặc quần áo cho Hàn Phi, nhưng bị Hàn Phi nhẹ nhàng đẩy lại giường:
-Nàng ngủ thêm một chút nữa đi, ta tự mình làm được.
Từ trong nhẫn nạp vật lấy ra một bộ võ phục mới, Hàn Phi vừa thay vừa suy nghĩ một chút rồi lấy ra một túi tiền. Hắn đang muốn đặt lên trên bàn thì lại bị Ái Ny ôm lấy từ phía sau.
-Ta không cần tiền của chàng, chỉ cần lúc rảnh rỗi chàng tới đây với ta là được rồi.
Thanh âm của nữ nhân mang theo một chút u oán.
Hàn Phi thở dài một hơi trong lòng, gật đầu xoay người hôn nàng một cái, sau đó rời khỏi phòng.
Tại cửa của Hồng Ma Phường, hắn gặp được người phó quan theo miệng của Thiết Hán.
Đối phương hiển nhiên chờ tới bực cả mình rồi, hung hăng liếc mắt nhìn hắn. Nhưng mà cũng không nói gì thêm, đưa Hàn Phi lên xe ngựa trở về doanh trại của Hỏa Phương quân đoàn.
Trong thư phòng của Phượng Khinh Âm, Hàn Phi lần nữa gặp mặt vị tướng quân mỹ lệ vô cùng này.
Lúc nhìn thấy Hàn Phi, Phượng Khinh Âm hỏi câu đầu tiên là:
-Ngươi có thể kể lại cho ta xem thời gian ngụy trang thuật mất hiệu lực không?
Hàn Phi trong lòng khẽ động, ngồi xuống miêu tả lại tình hình thời gian lúc ngụy trang thuật xuất hiện kẽ hở. Chẳng qua thời gian chênh lệch nhau hơn một tháng.
-Quả nhiên là như thế.
Phượng Khinh Âm nghe xong trong mắt hiện lên vẻ phẫn nộ. Nàng chậm rãi nói rằng:
-Lúc ngươi rời khỏi yếu tắc rồi, trong một ngõ nhỏ trong thành, phát hiện ra thi thể của một linh luật học đồ.
Hàn Phi hơi sửng sốt, có chút không hiểu ý tứ của Phượng Khinh Âm. Nhưng mà hắn tin đối phương đột nhiên nhắc tới việc này không phải là nói chơi.
-Mà tên linh luật học đồ này chính là học đồ của pháp sư đã ngụy trang cho ngươi. Bình thường hắn phụ trách quản lý thuốc. Tuy rằng từ biểu hiện bên ngoài là bị đạo tặc cướp đoạt mà giết chết, thế nhưng một cái học đồ làm sao lại tự nhiên chạy tới cái hẻm nhỏ hoang vắng đó chứ?
Phượng khinh Âm tiếp tục nói rằng:
-Bởi vậy ta đang âm thầm tiến hành điều tra một chút, phát hiện cái chết của hắn có liên quan tới nghĩ tử Vân Ngạo Thiên của Vân Vạn Khai.
Vân Ngạo Thiên! Hàn Phi nhất thời trong lòng hiểu rõ, không thể nghi ngờ Vân Ngạo Thiên kia đã mua chuộc tên học đồ kia động tay chân vào thuốc. Đây chính là nguyên nhân mà ngụy trang thuật lộ ra kẽ hở. Nếu như không phải bị người phát giác ở thảo nguyên, mà tới Cuồng Lan yếu tắc mới lộ ra chân tướng, chỉ sợ hắn có mọc cánh cũng khó có thể trốn ra được.
Nghĩ tới đây, trong mắt Hàn Phi xẹt qua một tia hung quang. Vân Ngạo Thiên đúng là âm hồn bất tán, ba bốn lần muốn ám toán mình. Người như vậy phải nghĩ biện pháp diệt trừ.
-Ta vốn muốn tìm ra chứng cứ chính xác, nhưng mà người đã chết rồi, cho nên cũng không thể tìm ra được chứng cứ xác thực hành vi của Vân Ngạo Thiên.
Phượng Khinh Âm thở ra một hơi thật dài nói rằng:
-May mà ngươi trở về bình an, không bởi vì vậy mà phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn.
-Cám ơn!
Hàn Phi nói lời cám ơn từ tận đáy lòng. Kỳ thực hắn không thân không quen với Phượng Khinh Âm, địa vị lại càng kém xa. Việc nàng chiếu cố tới mình sợ rằng cũng không chỉ là lời nhờ vả của Lôi lão thái gia.
-Không cần cảm tạ ta, ngươi là một thành viên của Hỏa Phượng quân đoàn. Ta không thể để thuộc hạ của mình bị ám hại không minh bạch.
Phượng Khinh Âm lắc đầu nói rằng:
-Tuy rằng không có chứng cứ gì cả, nhưng mà Vân Ngạo Thiên cũng không thể sống khá giả. La Tạp Tư Nhĩ thượng tướng đã âm thầm hạ lệnh cách chức của hắn. Trọng yếu nhất là thượng tướng đã trình báo công lao của ngươi tới đế đô rồi!
-Kỳ thực tới bây giờ, tình báo của ngươi mang về vẫn chưa chứng thực xong. Thượng tướng đại nhân làm như vậy là gánh chịu phiêu lưu rất lớn rồi.
La Tạp Tư Nhĩ tướng quân vì sao chịu mạo hiểm vì mình? Hàn Phi đột nhiên nhớ tới nhi tử Đa Đức của thượng tướng hình như có quan hệ không tồi với Vân Ngạo Thiên. Chẳng lẽ nói Đa Đức cũng có liên lụy tới chuyện này. Bởi vì Phượng Khinh Âm điều tra, cho nên La Tạp Tư Nhĩ thượng tướng mới làm ra hành động như vậy?
-Ta nghĩ ngươi hẳn đã hiểu rồi, ta rất muốn thay ngươi lấy lại công đạo, trừng phạt âm mưu. Thế nhưng không có chứng cứ là không được. Hiện giờ đã là kết quả tốt nhất rồi!
Phượng Khinh Âm nhàn nhạt nói rằng:
-Hơn nữa ta tin tưởng có ngày, có người sẽ bị báo ứng.
-Ta hiểu rồi, cảm tạ ngài đã làm tất cả cho ta.
Hàn Phi trịnh trọng nói, trong lòng sát ý với Vân Ngạo Thiên càng lớn.
-Ngươi có thể hiểu được là tốt rồi, đại chiến sắp tới, chuyện này chỉ có thể tạm thời bỏ qua.
Phượng Khinh Âm vui vẻ nói rằng:
-Trở về chuẩn bị tốt đi, ngươi hiện tại có thể trở về tiểu đội Chủy Thủ Màu Bạc chờ đợi mệnh lệnh đi.
-Tuân mệnh!
Hàn Phi đứng lên, xoay người rời đi, hắn suy nghĩ một chút nói rằng:
-Được rồi, đại nhân, ta có một lễ vật muốn tặng cho ngài, mong ngài có thể nhận lấy.
-Một lễ vật, cho ta?
Phượng Khinh Âm rất là kinh ngạc.
Đây là ý nghĩ đột nhiên xuất hiện của Hàn Phi. Vân Ngạo Thiên cùng Vân thị chắc chắn hắn chuẩn bị đấu rồi. Nhưng mà lực lượng một người hay Hàn thị ở đế đô thực sự không đáng nhắc tới. Nếu muốn đấu với Vân thị không thể nghi ngờ là trứng chọi đá, cho nên cần nhiều hơn trợ lực mạnh mẽ.
Lúc ở đế đô hắn đã thành công tạo dựng mối quan hệ tốt với Lôi thị, còn vị Phượng tướng quân này đại biểu cho Phượng thị. Phượng thị được hoàng tộc ủng hộ, nếu như có trợ lực từ đối phương, như vậy Thánh Kinh Hàn thị có thể đứng vững gót chân lần nữa ở tại đế đô này.
Trọng yếu nhất là, Phượng Khinh Âm giúp đỡ Hàn Phi rất nhiều. Mà Hàn Phi tuyệt đối là người ân oán phân minh.
Tâm niệm thay đổi thật nhanh, hắn đưa tay chạm nhẹ lên nhẫn nạp vật. Ánh sáng chợt lóe lên, một chiếc nhân xanh biếc xuất hiện trong lòng bàn tay. Sau đó đưa tới trước mặt của Phượng Khinh Âm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT