Hai ngày sau, đoàn quân cận vệ hoàng gia đế quốc Thái Thản tiến vào Cuồng Lan Yếu Tắc.
Đoàn quân Hỏa Liệt từ vạn lí xa xôi đến Yếu Tắc thực lực vô cùng hùng hậu, có ba vạn kỵ binh trọng giáp và năm vạn kỵ binh nhẹ giáp, trong đó số lượng kỵ sĩ chiếm một phần mười,
Tuy trải qua chặn đường xa xôi, nhưng đoàn quân này đang tiến vào Yếu Tắc với phong thái hùng mạnh, ý chí dâng trào, qua cách bố trí của đoàn quân này cho thấy năng lực của công tước A Tư Khoa Đặc.
Bên ngoài đồn đại, đoàn quân Hỏa Liệt lấy danh nghĩa tiếp viện Yếu Tắc để tiến thủ, chỉ có một số người mới rõ được chân tướng, lần đến đây của đoàn quân, Yếu Tắc thủ tiêu trạng thái giới nghiêm quân quan, trên tháp vu sư con mắt của vu sư mất đi không còn thấy nữa, số lượng vệ binh tuần tra những con phố lớn ngõ nhỏ tăng đáng kể, tình hình trị an của Yếu Tắc đã tốt không thể nào tốt hơn.
Đều này làm cho rất nhiều cư dân trong Yếu Tắc kỳ vọng đoàn quân Hỏa Liệt có thể lưu trú ở đây.
Chỉ là dưới biểu hiện của sự bình yên, thông thường là một mạch nước ngầm đang khởi động, quân phòng thủ Yếu Tắc và các đội quân tinh nhuệ trong các đại gia tộc đều được triệu tập lại, chờ khi thời cơ đến sẽ phát lệnh phái binh, một trận cuồng phong vô hình đang sắp sửa nổi dậy.
Sáng sớm, phủ hầu tước gia tộc La Lạc.
Vừa ăn xong buổi sáng Hàn Phi buông dao nĩa trong tay xuống, dùng khăn lau tay, Na Lệ Á đi đến chuẩn bị dọn bàn ăn, nhưng bị Hàn Phi kéo vào lòng.
- Đại nhân... nàng vẫn cho rằng Hàn Phi ăn sáng xong lại muốn tiếp tục ăn mình, gương mặt nhất thời đỏ ửng, đôi mắt to trở nên ngập nước.
Nhưng Hàn Phi không có hành động vô lễ, chỉ ôm đầu gối nàng nói:
- Na Lệ Á, ta nhớ lần trước nàng nói với ta, quê nàng ở Đa Ca?
Đa Ca là tên gọi của khu man tộc tập trung sinh sống, ngoài trăm dặm phía đông Cuồng Lan Yếu Tắc, khu này thông thường đều là thôn xóm, trấn nhỏ hoa viên.
- Đúng vậy, đại nhân, Na Lệ Á gật đầu, đối với câu hỏi của Hàn Phi nàng tỏ ra hơi kinh ngạc.
- Ba năm trước thiếp rời khỏi quê nhà tới Cuồng Lan Yếu Tắc.
Trầm ngâm một hồi, Hàn Phi nói:
- Na Lệ Á, khoảng thời gian tới ta phải đi làm nhiệm vụ vô cùng quang trọng, rất có thể đi rất lâu thậm chí không về được, cho nên khoảng thời gian này hay là nàng trở về quê của nàng trước, đi thăm cha mẹ huynh đệ tỷ muội của mình, nếu ta không về được, cũng không cần đợi ta.
- Đại nhân, ngài không cần thiếp nữa sao? Vành mắt Na Lệ Á đỏ lên, trong mí mắt tức thời đầy nước
- Không... Hàn Phi mỉm cười, lấy tay lau đi nước mắt đọng lại trên gương mặt nàng và hôn lên một cái nói:
- Ta là vì tốt cho nàng, một khi ta đi rồi thì sẽ không có ai chăm sóc về bảo vệ nàng, như vậy chính ta cũng không yên tâm, vả lại nàng cũng nên quay về thăm người thân của mình.
- Hơn nữa, một khi ta quay về, nhất định sẽ phái người đi đón nàng!
Câu nói cuối cùng là lời nối dối thiện ý, bất kể sự việc phát triển như thế nào, thành công hai thất bại, Hàn Phi cuối cùng cũng rời khỏi chỗ này trở về quốc gia của mình, hắn không thê mang theo Na Lệ Á nữ lang man tộc như thế này quay về đế quốc Quang Huy.
Hai người sớm chiều ở cùng nhau được một tháng, Hàn Phi cũng thích sự diệu dàng săn sóc lại nhiệt tình của nữ lang này, hắn sắp xếp như vậy cũng tuyệt đối là lo nghĩ cho đối phương.
Nếu có một ngày thân phận thật của hắn bị bại lộ, Na Lệ Á nhất định sẽ bị luyên lụy, bây giờ đi sớm tất nhiên cũng có thể tránh được vạ lây.
Nghe thấy lời hứa của Hàn Phi, tâm tình Na Lệ Á từ từ trấn tĩnh lại, nàng lao nước mắt miễn cưỡng nói:
- Thiếp nghe theo ngài, đại nhân.
Hàn Phi gật đầu lấy tờ khế ước đã chuẩn bị trước đưa cho đối phương,
- Tờ khế ước này là khế ước phục vụ của nàng, để bên cạnh ta cũng vô dụng, cầm lấy đi thì nàng sẽ biết, còn có tiền lần trước ta cho nàng đều để ở đây, quay về Đa Ca để người nhà có được những ngày tháng vui vẻ, nhưng nhớ nhất định không được quá khoe khoang.
- Ta đã sắp xếp một người hộ tống rồi, sáng sớm mai sẽ đi, cho nên hôm nay chuẩn bị một chút, có thể đi mua một chút lễ vật.
Na Lệ Á cầm khế ước bán mình trong tay, nước mắt lại lần nữa làm nhòa mí mắt, bất kể trong lòng rất không nỡ, nhưng cuối cùng lại gật đầu.
Hàn Phi dỗ dành an ủi vài câu, đợi sau khi tâm tình Na Lệ Á bình phục mới phân phó hai câu rồi quay người bỏ đi.
Hắn rời khỏi phủ hầu tước, triệu hồi Ốc Kim ra Yếu Tắc, sau đó một người một ngựa lặng lẽ đi vào chiến thần sơn mạch, trèo đèo lội suối lao nhanh vào nơi hoang vu không một bóng người rồi dừng lại cước bộ.
Sau khi Hàn Phi dùng thần thức tra xét kĩ lưỡng xung quanh một lượt, mới từ trong chiếc nhẫn nạp vật lấy tinh thần chi tức ra phát tình báo mới cho quân bộ, chỉ là tới giờ, Hàn Phi vẫn không biết đoàn quân Hỏa Liệt dùng phương thức gì để tấn công Hồng Hà Yếu Tắc, vấn đề này chỉ có thể để quân bộ bọn họ tham mưu tìm ra ngọn ngành mà thôi.
Sau khi truyền tin xong, hắn lại mở chiếc nhẫn nạp vật ra lần nữa, ánh sáng lóe lên, võ sĩ Khôi Lỗi đột nhiên hiện ra trước mặt hắn.
Cao gần ba thước, một sự sầu não rõ ràng đang bao trùm lớp áo giáp dày đặc, hai tay cằm thanh trọng kiếm đen, kiệt tác của vu sư thời cổ đại này là một chiếc khôi lỗi chiến đấu cường đại, nhưng thần hồn của nó không ai chỉ huy, do đó chỉ có thể ngơ ngác đứng một chỗ không nhúc nhích.
Hàn Phi hít thở một hơi thật sâu, giơ tay đặt lên ngực võ sĩ Khôi Lỗi, tiếng Dạ Võ Đế chợt vang lên trong đầu hắn:
- Chuẩn bị xong chưa?
Hàn Phi nhắm mắt gật đầu, luồng đấu khí chiến thần quang huy trong tinh khí hải bỗng nhiên phát sáng lên, ngũ hành đấu khí dồn nén trong tinh khí hải rất nhanh được thu nạp vào, trong nháy mắt đã bị hút hết.
Vẫn chưa xong, đấu khí trong tinh khí hải sau khi bị hút cạn, ngũ hành đấu khí trong kinh mạch toàn thân và minh khí hải cũng giống vậy đều không tránh khỏi, Hàn Phi không ngừng hấp thụ linh lực thiên địa bên ngoài, tiên thiên chân khí thôi động trong đan điền để bổ sung đấu khí.
Nhưng tốc độ bổ sung của hắn nhanh đi nữa cũng không theo kịp tốc độ hấp thụ của luồng đấu khí chiến thần quang huy, trong khoảng thời gian ngắn không tới một phút, tất cả linh lực đều bị hấp thụ hết, làm cho hai chân hắn mền nhũng ra xém chút nữa té lăn ra đất.
Từ lúc trở thành võ sĩ, Hàn Phi vẫn chưa từng tiêu hao nhiều lực lượng của mình như thế này.
Sau khi hấp thụ một lượng lớn đấu khí, luồng chiến thần quang huy bành trướng thêm gấp hai lần, và nhanh chóng phá tan tinh khí hải truyền vào cánh tay phải.
Hàn Phi cảm nhận được giống như bị người dùng dao rất sắc bén cắt vào một cái, nhức nhói đến chóng cả mặt, cũng không thể này chống đỡ nổi cơ thể của mình mà nặng nề té nhào xuống đât.
- Thực lực của ngươi thất là quá kém, một âm tanh kim thạch leng keng chợt vang lên:
- Ta rất lo lắng ngươi có thể sống sót trở về không.
Hàn Phi ngẩng đầu, chỉ thấy võ sĩ Khôi Lỗi đang đứng trước mặt khẽ động đậy, ban đầu con mắt màu đen lộ ra quang mang màu vàng kim, tất cả giống như bỗng nhiên trở lại bình thường, giọng nói thật là từ trong yết hầu hắn truyền ra.
Thành công rồi, Hàn Phi nhất thời thở dài một hơi, thẳng thắng ngồi xuống đất tiếp tục hấp thụ linh lực thiên địa, hơi thở lưu chuyển xuống dưới, lực lượng lại trở vào trong cơ thể hắn.
Võ sĩ Khôi Lỗi có chút hưng phấn múa mái chân tay, quơ trọng kiếm trong tay để lại trên mặt đất những vết tích rất sâu, vô cùng cảm thán nói:
- Một ngàn năm rồi, cảm giác có thể tự do hoạt động thật là hay, thật hy vọng có thể nhanh hồi phục trở lại.
Dạ Võ Đế ẩn náo trong cơ thể Hàn Phi khống chế võ sĩ Khối Lỗi, thông qua sự tiến nhập của nguồn đấu khí chiến thần quan huy, nàng thành công có được một thể xác tạm thời.
Cái chủ kiến này là Dạ Võ Đế chủ động đề xuất, từ sau khi đoàn quân Hỏa Liệt tiến thủ Yếu Tắc, Hàn Phi luôn có một cảm giác bị dò ngó rình mò, giống như có một sự sống vô cùng lớn mạnh đang lạnh lùng nhìn chăm chú vào hắn.
Dạ Võ Đế thần hồn tương liên với hắn một lần nữa thức tỉnh, nàng cũng cảm thấy sự sống gặp nguy hiểm, đề nghị muốn mượn võ sĩ Khối Lỗi trong chiếc nhẫn nạp vật của Hàn Phi để tạm thời giữ linh hồn của mình, để trong thời khắc mấu chốt có thể trợ giúp Hàn Phi một tay.
Phần phật!
Một đôi cánh màu vàng cực lớn, bắt đầu mọc lên sau lưng võ sĩ Khôi Lỗi, cố sức vùng vẫy để đưa cơ thể lên không trung, sau khi hạ xuống nhanh chóng thu lại đôi cánh, một bộ áp giáp đấu khí cực kỳ xinh đẹp tụ lại xung quanh cơ thể, màu vàng lộng lẫy đến cực điểm.
Một lúc sau, áo giáp đấu khí lại bị mất đi, Võ Đế Dạ khống chế võ sĩ Khôi Lỗi bỗng nhiên hạ thanh kiếm trong tay xuống, một đường ánh sáng màu vàng nhất thời bắn nhanh qua, cự ly khoảng một trăm thước, nặng nề chém vào tảng đá cách đó không xa.
Rắc!
Ầm!
Tiếng rạn nức xương cốt bắt đầu vang lên, liền theo sao đó là âm thanh ầm ầm bạo phát, tảng đá cứng bị khí kiếm chém vỡ ra thành một khối lớn, đá văng khắp bầu trời, nơi kiếm khí xẹt qua, liền mười mấy cây đại thụ mang theo những tán lá sum sê ngã ầm xuống đất.
Lợi hại! Hàn Phi từ mặt mặt đất nhảy dựng lên, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy biểu thị thật sự của đấu kỹ chiến thần quang huy, đấu khí biến thành kiếm, đấu khí biến thành giáp, đấu khí biến thành cánh, giống như ba trong một, có thể nói là tài nghệ tuyệt đỉnh.
Hàn Phi có chiến thần quang huy rất lâu rồi, và Dạ Võ Đế sớm đã nhận lời đem những điều học được dạy cho hắn, chỉ là chưa tới lúc dùng tới, bây giờ mới tận mắt nhìn thấy đúng là tuyệt kỹ.
- Võ sĩ Khôi Lỗi chỉ là vậtt cấu tạo pháp thuật, ta chỉ có thể dựa vào lực lượng ban đầu của mình tiến hành chiến đấu, Dạ Võ Đế thu hồi trọng kiếm chậm rãi nói, cho nên vạn bất đắc dĩ ngươi cũng đừng trong chờ vào sự trợ giúp của ta, lực lượng của ta nhiều nhất cũng chỉ có thể chống đỡ được một trận đấu.
Ta hiểu... Hàn Phi gật đầu hỏi, vậy ta mạo muội hỏi một câu, thực lực của ngươi bây giờ có thể chiến thắng được đối thủ dạng nào?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT