Từ sáng tới trưa con đường dài mấy trăm km, sự dũng mãnh của Ốc Kim gần như chịu đựng không nỗi, thế là Hàn Phi dừng lại ở một con sông nhỏ nghĩ ngơi.
Con sông nhỏ này uốn khúc dọc theo thảo nguyên, nước sông rất trong veo, vừa nhìn thì có thể thấy được cát đá dưới đáy sông, không ít cá đang bơi lội dưới lớp rong che phủ mặt nước, Hàn Phi ngồi xổm xuống dùng hai tay hất nước sông vun lên mặt, tinh thần nhất thời cảm thấy phấn chấn lên.
Ốc Kim chạy đến nỗi đổ mồ hôi khắp cả thân liền lao thẳng vào dòng nước, tắm rửa thoải mái dưới dòng nước lạnh, hành động thô bạo của nó làm cho đàn cá dưới sông hoảng sợ bơi tản đi khắp nơi, kết quả ngược với chủ ý của Ốc Kim, xuống sông bắt cá.
Hàn Phi cười ha hả, đứng dậy nhìn xung quanh thảo nguyên, nhìn ánh thái dương sắp xuống núi, đến Cuồng Lan Yếu Tắc không biết bao nhiêu đường, hay cắm trại ở đây trước đợi mai hãy đi.
Đang nghĩ ngợi, Hàn Phi đột nhiên thu ánh mắt lại, hắn phát hiện phía Tây Bắc xa xa xuất hiện mấy thân ảnh, đang đi nhanh về phía mình.
Ốc Kim đang chơi đùa vui vẻ dưới dòng sông cảnh giác được, lập tức lẻn đến bên cạnh Hàn Phi, run mình cho nước trên bộ lông rớt xuống, cảnh giác nhìn chăm chú về phía xa xa đó.
Khoảng cách giữa hai bên đang dần rút ngắn, Hàn Phi nhìn rõ được dáng dấp của người đi tới, là năm tên võ sĩ man tộc đang cưỡi ngựa, từ giáp da và hành trang lộn xộn trên người bọn chúng có thể nhận ra những người này không phải là võ sĩ trong quân đội, phải là võ sĩ bộ lạc hoặc võ sĩ lưu lãng của man tộc
Man tộc là một chủng tộc du mục, tuy bọn họ thành lập đế quốc riêng của chính mình, cũng có nền văn minh phồn thịnh, thế nhưng đại đa số người man tộc vẫn theo hình thức bộ lạc, thảo nguyên phương Bắc diện tích rất lớn nhưng đồng cỏ và nguồn nước lại ít, cuộc sống cũng không ổn định
Cũng chính là sinh sống như vậy, tạo thành tính cách người man tộc cứng cõi dũng mãnh và rất thích xâm lược, giữa bộ lạc và bộ lạc thường xuyên tranh giành nguồn nước và đồng cỏ, và một khi trên thảo nguyên xuất hiện nạn đói, bọn họ quen thói tụ tập thành từng nhóm đội đánh cướp đoàn quân Nam Hạ, kể cả rất nhiều quốc gia nhân tộc trong đế quốc Quang Huy cũng bị hại.
Những võ sĩ lưu lãng đó và võ sĩ bộ lạc nhận được mộ binh của đế quốc, bọn họ sẽ không do dự gia nhập vào đội quân trở thành những chiến sĩ kỵ sĩ hung hãn, bây giờ Hàn Phi đã biết được võ sĩ lưu lãng là loại người như vậy.
Móng ngựa nổ vang trời, năm võ sĩ man tộc đang quất dây cương thúc ngựa chạy cách Hàn Phi hơn mười thước, trong đó một võ sĩ thủ lĩnh vun roi cương trong tay lên, lớn tiếng hỏi:
- Vị huynh đệ này, có phải huynh đệ muốn tới Cuồng Lan Yếu Tắc?
- Phải thì làm sao? Không thì làm sao? Hàn Phi hừ một tiếng, điệu bộ nghênh ngang liếc nhìn đối phương nói:
- Lão tử đi đâu liên quan gì tới người chứ?
Võ sĩ man tộc trời sinh bản tính hung hãn, vừa nghe không lọt tay thì vun tay đánh, Hàn Phi biết được đó là bản tính tự nhiên của chúng, bằng không rất dễ bị bọn họ nhìn ra khe hở, những tư liêu dày cộp về man tộc Hàn Phi đều đã nhớ kỹ trong đầu.
Mấy tên võ sĩ bên cạnh giận tím mặt, đều lần lượt rất chiến đao ra, nhưng tên thủ lĩnh lại cười ha hả nói:
- Nếu huynh đài cũng đi Cuồng Lan Yếu Tắc, chúng ta cùng đi, nhiều người có thể chăm sóc lẫn nhau, sẽ không bị kẻ khác ức hiếp, huynh đài thấy sau?
- Chúng tôi đều là từ Cổ Nạp Cát tới, ta là Tố Trát Khố Lạp, nhã cách của bộ lạc Hôi Ưng.
Nhã cách là cách xưng hô anh dũng của bộ lạc, cũng là tượng trưng cho sức mạnh, tên man tộc gọi là Tố Trát Khố Lạp thân phận có chút không bình thường, thảo nào là thủ lĩnh của những người này.
- Mọi người đều gọi ta là A Đức Tư... Hàn Phi vỗ vỗ lên đầu Ốc Kim nói
- Đại thảo nguyên này là nhà của ta, ta muốn đi Cuồng Lan Yếu Tắc, nhưng không muốn gia nhập quân đội, hùng ưng chỉ có trên bầu trời mới có thể bay lượn tự do.
A Đức Tư là tên giả của Hàn Phi, trong ngôn ngữ của Thái Thản ý nghĩa là lưu lạc cô lang, rất phù hợp với thân phận võ sĩ lưu lãng.
Trong tia mắt của Trát Khố Lạp có chút thất vọng, nhưng lập tức cười nói:
- Không có gì, trời sắp tối rồi, chúng ta cắm trại ở đây sáng sớm mai hãy đi, xung quanh đây mã tặc cướp bóc rất nhiều, cùng lên đường sẽ an toàn hơn.
- Chiến sủng của huynh đài rất tốt, trong ánh mắt của y có định trêu chọc Ốc Kim.
Tuy chỉ là một cái liếc nhìn rất nhanh, nhưng từ trong ánh mắt của y Hàn Phi có thể nhìn thấy được sự thèm thuồng của y, trong lòng bất giác cười nhạt một tiếng, nhẹ nhàng lắc đầu.
Trời cuối cùng cũng tối sầm lại, bầu trời đầy sao thoáng hiện trong không gian của màu lam đậm, gió lạnh từ thảo nguyên rít tới, mang theo tiếng hú của bầy sói rừng.
Bên bờ sông nhỏ nổi lên một đống lửa, Trát Khố Lạp dẫn theo hai võ sĩ bộ lạc đi ra ngoài dạo một vòng, cư nhiên mang về một con dê béo bở, y rất niềm nở mời Hàn Phi cùng ăn, Hàn Phi vui vẻ nhận lời.
Sáu người ngồi xung quanh đống lửa, vừa uống rượu đàm tiếu vừa dùng dao sắc cắt thịt dê vàng rực, không khí khá náo nhiệt.
Trát Khố Lạp hình như rất có hứng thú với Lý Dương, trời nam biển bắc hỏi không ngừng, y nói bóng gió hỏi thăm đương nhiên Hàn Phi bắt đầu cảnh giác, thế là chỉ ậm ừ ứng phó vài câu, nhiều lúc giả như không nghe thấy.
Nói nhiều sai nhiều, tuy rằng đã nằm lòng tài liệu, nhưng Hàn Phi dù sao cũng không sống ở man tộc ngày nào, một lúc sơ sẩy thì bị lộ ngay.
- A Đức Tư, đến thử rượu thanh mạch tốt nhất của bộ lạc chúng tôi đi, Trát Khố vừa cười vừa cầm bình rượu đưa cho Hàn Phi, khuôn mặt tươi cười che dấu một chút nghi ngờ.
Tên cách nhã của bộ lạc Hôi Ưng dẫn người qua chỗ này, thấy Hàn phi đi một mình, vốn muốn chiêu mộ thêm một võ sĩ để cùng nhau tới Cuồng Lan Yếu Tắc, sau khi gia nhập đội quân hắn có tư cách như một tiểu đội trưởng, cho nên mới khách sáo hỏi chuyện với Hàn Phi.
Chỉ một lần nói chuyện, y phát hiện Hàn Phi giống như không bình thường, tuy không nghi ngờ liền Hàn Phi là thám báo mật thám của nhân tộc, nhưng trong lòng có chút hoài nghi.
Tập tục sinh hoạt của nhân tộc và man tộc không giống nhau, cho dù Hàn Phi đã rất cẩn thận, nhưng có những hành động theo thói quen hoàn toàn không có cách nào che dấu được.
Trát Khố Lạp bắt đầu nghi ngờ, Hàn Phi cũng cảm giác được sự bất thường của đối phương, hắn không giữ bình tĩnh nhận lấy bình rượu uống một ngụm lớn.
Thứ rượu thanh mạch gọi là ngon nhất của bộ tộc rất nóng, vừa thấm xuống cổ họng thì rát bỏng, hơi rượu xông thẳng vào trong, làm cho mặt Hàn Phi có chút đỏ, gật đầu nói:
- Quả là rượu ngon!
Vừa nói, hắn vừa cầm bình rượu trả cho đối phương.
Thế nhưng Trát Khố Lạp lại không đón lấy bình rượu Hàn Phi đưa, con mắt của y ngoắc ngoắc nhìn thẳng vào Hàn Phi
- A Đức Tư huynh đệ, mặt của huynh đệ...
Không cần nhắc nhở, Hàn Phi cảm nhận được sự khác thường trên gương mặt mình, giống như có một bàn tay lớn vô hình dùng sức bóp nhẹ mấy cái lên mặt mình.
Hỏng rồi! Hàn Phi kêu thầm trong lòng, chẳng lẽ vì uống rượu thuật cải dung gặp vấn đề? Pháp sư Khả Linh đã từng nói không có cấm kỵ thứ này mà!
Hắn không nhịn được sờ lên mặt, nhưng lập tức hội phục lại bình thường.
Nhưng mặt Trác Khố Lạp lại biến sắc, bỗng nhiên nhảy lùi về phía sau mấy bước, mấy người bên cạnh còn không hiểu đã xảy ra chuyện gì, y lấy tay rút một cái ống bỗng nhiên tháo mạnh ra.
Một vòng sáng màu lục tỏa ra xung quanh Trát Khố Lạp, trong nháy mắt bao quanh tất cả mọi người.
Hàn Phi cũng bị ánh sáng lan tới, trên người liền cảm thấy ngứa ngái, trên mặt lại xuất hiện tình trạng biến dạng méo mó.
- Khach khách
Một âm thanh vang vọng lên, thân thể Hàn Phi vô cùng to lớn như là khí cầu bị đâm phá nhanh chóng trở nên khổng lồ, thân cao hơn hai thước bỗng giảm xuống như lúc ban đầu.
Ngụy trang bị vạch trần rồi!, trong lòng Hàn Phi sáng như tuyết, Trác Khố Lạp phát hiện được sự khác thường trên mặt mình, cho nên sử dụng quyền trực của thuật khu tán, đây chính là pháp sư Quân Bộ ban đầu đã cảnh cáo, pháp thuật khu tán có thể bài trừ được hiệu quả của thuốc cải dung.
Nhưng cho dù thân phận bị vạch trần, Hàn Phi cũng không khẩn trương, chậm rãi đứng lên.
Nhưng bốn tên võ sĩ man tộc đang ngồi quanh bên cạnh, võ sĩ giống như độc hạt nhất tề nhảy dựng lên, không khí đột nhiên trở nên vô cùng khẩn trương
Trác Khố Lạp cầm đao nhắm vào Hàn Phi, đấu khí trên người y đang tụ lại, lửa rừng rực chiếu xuống, hé ra một khuôn mặt vô cùng hung tợn:
- Ngươi quả nhiên là thám tử của nhân tộc, nếu như ta không có pháp thuật quyển trục cũa trưởng lão vu sư, đã bị ngươi che mất rồi!
- Các huynh đệ bắt hắn, chúng ta sẽ lập đại công, ha ha ha!
Năm tên võ sĩ man tộc vây quanh Hàn Phi, trên mặt của chúng là nụ cười hung hãn, dường như nhìn thấy được tình cảnh tuyệt vời Hàn Phi bị chặt thành từng vụn thịt.
- Thật là không may, đang bị vây chặt, Hàn Phi hồi phục nguyên hình lắc đầu cười:
- Trát Khố Lạp, ngươi rất thông minh, nhưng lại không đủ thông minh.
- Ngươi cũng không suy nghĩ chút đi, trong tình huống như vậy, ta sẽ tha các ngươi sống sót rời khỏi không?
Trên mặt Trát Khố Lạp vẫn còn đang cười nhạt, Hàn Phi ung dùng bình tĩnh để y nghĩ tới một vấn đề, thám tử nhân tộc dám đơn thân tới Cuồng Lan Yếu Tắc sẽ là một tên võ sĩ bình thường sao?
Vấn đề này rất quan trọng, cũng có thể chết người, thực lực của hắn bất quá là một võ sĩ mặt đất cấp cao, bốn tên võ sĩ đi cùng chỉ có một là có thể phóng ra đấu giáp, mà tên thám tử nhân tộc này có kém hơn so với thực lực của y không?
Y không dám nghĩ ngợi thêm, mồ hôi sau lưng toát ra gần như ướt sủng cả giáp da.
- Nếu ta là ngươi... Hàn Phi dùng ánh mắt thương hại nhìn Trát Khố Lạp, giống như nhìn một người chết,
- Ta sẽ tới Cuồng Lan Yếu Tắc quấy phá, như vậy có thể không có nguy hiểm thu được công lao, càng sẽ không liên lụy đến bạn của mình.
Ánh mắt châm biếm Hàn Phi giống như cây đao đâm vào ngực Trát Khố Lạp, xấu hổ và giận dữ, sự hung hăng trong huyết mạch của hắn trong nháy mắt hoàn toàn kích phát, chiến đao lộ màu máu.
- Ngươi đi chết đi, nhã cách của bộ lạc Hôi Ưng phẫn nộ thét lên, chém thẳng trường đao trong tay về cổ Hàn Phi.
-o0o-
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT