Dưới ánh đèn mờ, phía trước linh pháp tháp của yếu tắc Hồng Hà. Hàn Phi đang chuẩn bị những thứ cuối cùng trước khi xuất phát. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "

Xuất phát từ việc cần thiết cho phòng ngự, trong yếu tắc có hơn mười toàn linh pháp tháp thật lớn đứng sừng sững. Tồn tại của chúng nó có thể làm cho thiên địa linh lực ở chung quanh trở nên loãng hơn. Nhưng mà cũng có thể dùng rất nhiều linh pháp sư trường kỳ thủ vững ở tuyến đầu đối chọi với Man tộc này.

-Trước tiên uống thuốc đi!

Một pháp sư áo trắng phất phất tay, học đồ ở bên cạnh cầm lấy một cái bàn bằng bạc đưa tới trước mặt Hàn Phi. Trên khay bạc này có đặt một chiếc bình thủy tinh.

Lúc này Hàn Phi gần như chỉ mặc một cái quần sooc rộng thùng thình mà thôi. Hắn cầm lấy dược bình trên khay, mở bình đưa lên miệng uống sạch một hơi. Thuốc này có vị hơi khổ sáp, rất khó uống. Dược lực vừa vào trong bụng lập tức phát tán, làm cho hắn cảm thấy toàn thân dường như được đặt trong lò lửa vậy.

Sức nóng tăng nhanh, xương cốt toàn thân Hàn Phi phát ra những tiếng lách cách, toàn bộ thân thể bành trướng lên. Thân hắn đột nhiên đề cao hai thước, những khối cơ bắp đột khởi trên cơ thể, huyết quản màu xanh lượn như giun dưới lớp da của hắn, lộ ra vài phần dữ tợn.

Hắn vừa được uống linh dược chính là loại linh dược được điều chế đặc thù bằng Cự Lực linh thảo. Loại linh dược này phi thường trân quý, có thể cải biến hiệu năng của lực lượng, phối hợp với sửa dung thuật đặc biệt. Có thể ngụy trang thành Man tộc để lẻn vào trong đế quốc Thái Thản dò xét tình báo.

Pháp sư áo bào trắng giơ lên cánh tay trong suốt như ngọc của mình, pháp trượng chỉ thẳng về phía Hàn Phi. Trong miệng hắn lẩm bẩm những chú ngữ tối nghĩa. Đầu trượng lập tức phát ra tinh quang sáng bùng, vây Hàn Phi ở bên trong. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "

Chỉ một lúc sau, quang mang tan biến hết, pháp sư áo bào trắng thu hồi quyền trượng, nhìn Hàn Phi thỏa mãn gật đầu:

-Được rồi, nhớ kỹ khi tới bên đó tận lực không được tiếp xúc với Vu sư của Man tộc. Một khi bị cao giai Vu sư dùng Chân Thực Chi Nhãn khám phá ra ngụy trang, thì ngươi nguy hiểm rồi!

Học đồ bên cạnh dựng khay bạc lên trước mặt Hàn Phi. Trải qua mặt khay trơn tuột Hàn Phi nhìn thấy được dáng vẻ hiện giờ của mình. Trải qua sửa dung thuật của pháp sư, dáng vẻ của hắn đã biến đổi rất lớn. Tuy rằng vẫn tóc đen mắt đen thế nhưng gò mũi nhô cao, đôi mắt thô to, hoàn toàn giống như của Man tộc.

Lấy tay sờ sờ, hoàn toàn là xúc cảm chân thật, cũng không phải là thủ thuật che mắt. Pháp thuật như vậy không thể nghi ngờ là cực kỳ cao minh đi.

Mà tóc của Hàn Phi đã được buộc lại thành bím rồi, đây cũng là kiểu tóc thông thường của Man tộc. Sau đó mặc mà bì giáp thô dày, trên lưng đeo loan đao cùng túi da, thì rất giống như võ sĩ Man tộc. Cho dù là người quen thuộc với hắn đứng trước mặt hắn cũng không thể nhận ra được.

Mà hiện tại Hàn Phi sắm vai một võ sĩ lưu lạc của Man tộc Thái Thản đế quốc. Hắn bằng thân phận này mà đi vào trong yếu tắc Cuồng Lan mà dò xét tình báo.

-Ngươi nhất định phải nhớ kỹ, Cự Lực Linh Dược này chỉ có hiệu quả tối đa là ba tháng, một khi dược lực mất đi thể trạng sẽ khôi phục lại bình thường. Sử dung thuật cũng không thể tiếp tục duy trì.

Linh pháp sư vẻ mặt nghiêm túc nói rằng:

-Còn có một số pháp thuật của Vu sư có ảnh hưởng nhất định tới sửa dung thuật. Ví dụ như xua tan thuật của họ có thể xua tan đi hiệu quả của pháp thuật. Cho nên chính là câu nói trước kia, cẩn thận Man tộc Vu sư, trước đây có không ít người bởi vì điều này mà mất đi tính mệnh đó!

Hàn Phi gật đầu, biểu thị mình đã nhớ kỹ trong lòng.

-Nguyện chiến thần tồn tại cùng ngươi.

Linh pháp sư phất quyền trượng trong tay, biểu đạt câu chúc phúc cuối cùng.

Để bảo mật, linh pháp sư này có thể nói là người duy nhất đưa tiễn Hàn Phi đi trên lữ trình mạo hiểm. Bên cạnh linh pháp tháp đã có một đầu Không Đà đứng chờ sẵn rồi, nó chính là sẽ trở Hàn Phi đi mấy trăm km tiến nhập vào trong cảnh nội của đế quốc Thái Thản. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "

Đợi khi Hàn Phi leo lên trên Không Đà, không kỵ đánh mạnh roi da trong tay, Không Đà lập tức dùng lực nhảy lên, vỗ cánh bay lên trên cao.

Nhìn theo Không Đà biến mất trong tầng mây, linh pháp sư mới xoay người trở lại linh pháp tháp. Hắn là một trong vài pháp sư có thể thi triển ra sửa dung thuật ở yếu tắc này. Mà một lần thi triển sửa dung thuật tiêu hao rất nhiều pháp lực, ít nhất cần phải mấy ngày minh tưởng mới có thể khôi phục lại được.

Lúc bóng lưng của linh pháp sư biến mất ở trong linh pháp tháp. Linh luật học đồ đứng bên cạnh ngẩng đầu nhanh chóng nhìn chung quanh một chút, phát hiện ra không có ai chú ý, hắn mới đứng dậy rời đi.

Đi ra cửa lớn đề phòng sâm nghiêm của quân bộ, học đồ leo lên một xe ngựa thuê ở ven đường. Xe chạy nửa giờ về phía năm cuối cùng dừng lại trên một con đường yên lặng.

Trả tiền xe xong, học đồ nhảy xuống xe ngựa chuyển vào một hẻm nhỏ ở bên cạnh. Hắn gõ cửa một phòng nhỏ.

Mở rộng cửa chính là một võ sĩ diện mạo dữ tợn vóc người khôi ngô. Hắn dùng ánh mắt cực kỳ hung lệ quét nhìn linh luật học đồ, lớn tiếng nói rằng:

-Đi theo ta!

Mặc dù bị ánh mắt của võ sĩ làm cho run sợ, thế nhưng nghĩ tới thù lao tới tay, học đồ trở nên nóng lòng vô cùng.

Hắn cống hiến sức lực cho pháp sư quân bộ đã tròn mười năm, tới bây giờ là một học đồ tam giai, tay cầm số tiền thù lao nhỏ bé không đáng kể chút nào. Mười năm tích góp số tiền còn chưa đủ mua được một bình linh dược tăng cường pháp lực. Trong lòng hắn thực ra không cam lòng chút nào.

Mà hết thảy đều sẽ cải biến trong ngày hôm nay. Học đồ trong lòng đầy mơ ước cùng mừng rỡ, hắn theo võ sĩ đi vào bên trong. Bên trong nhà có một danh quan quân đế quốc trẻ tuổi đang ngồi hưởng dụng bữa sáng.

Vừa nhìn thấy quan quân, học đồ lập tức đứng lên cung kính thi lễ:

-Đại nhân, ta đã hoàn thành giao phó của ngài rồi!

-Tốt! ~ Tên quan quân đế quốc kia buông dao nĩa xuống, trên khuôn mặt anh tuấn mang theo nụ cười thâm trầm:

-Không có người phát hiện ra chứ?

-Tuyệt đối không có!

Học đồ vội vàng nói:

-Cho dù là đạo sư của ta cũng không biết!

Ba! Một túi tiền nặng trịch rơi xuống mặt đất, quan quân đế quốc khoát khoát tay như đuổi một tên khất cái vậy:

-Đây là phần thưởng của ngươi, nhớ kỹ, chuyện này nghìn vạn lần không được tiết lộ ra bên ngoài.

-Đại nhân yên tâm, ta có thể đối với pháp thần mà thề, tuyệt đối không nói chuyện này ra có bất luận người nào khác:

Học đồ thề nói:

-Miệng của ta là kín nhất đó!

Vừa nói, hắn vừa xoay người kiểm tra túi tiền trên mặt đất.

Mở túi tiền ra, học đồ thấy được bên trong quang mang năm màu sáng rọi, tất cả đều là linh tinh tệ giá trị trăm đồng vàng à.

Học đồ không nhịn được mà bụng như nở hoa, mộng tưởng của hắn sắp thành hiện thực. Nhưng lúc hắn vừa đụng tới túi tiền, một bàn tay to lớn đột nhiên từ phía sau cầm lấy cổ hắn, dùng sức mà bóp chặt!

Răng rắc! nương theo một tiếng khớp xương gãy giòn hưởng. Đầu của học đồ bị bẻ nghiêng sang một bên, dáng cười trên mặt hắn đã bị cứng lại. Khí lực toàn thân chợt biến mất, ngã vật xuống đất.

Quan quân trên bàn ăn cầm lấy dao nĩa trong tay một lần nữa, thong dong cắt lấy một miếng thịt trâu cho vào trong miệng mình. Hắn nhấm nuốt vài cái rồi nuốt xuống, thở dài nói rằng:

-Trên thế giới này chỉ có người chết mới kín miệng nhất.

Nhưng mà học đồ lúc này đã không thể nghe thấy lời hắn nói, trong con ngươi hắn còn phản chiếu quang mang lóng lánh của linh tinh tệ…

Không Đà một mạch bay về hướng tây, lúc này đã cách yếu tắc Hồng Hà mấy trăm km rồi. Sơn mạch chiến thần đã biến thành một dãy núi nhỏ bé kéo dài, có thể thấy được sa mạc vô tận ở xa xa.

Còn chưa tới chạng vạng, bầu trời đã ầm trầm xuống rồi. Những đám mây đen hạ thấp xuống tới mức phảng phất như có thể chạm vào. Bên trong gió lớn còn có thể nhìn thấy một vài hạt tuyết bay hỗn loạn.

Mặc dù có chế độ bảo hộ an toàn đặc biệt, nhưng mà Không Đà cũng không nhịn được mà rút đầu lại. Độ cao của Không Đà đã giảm xuống tối đa, phi công quay đầu lại nói với Hàn Phi rằng:

-Đại nhân, một chút nữa có khả năng có bão tuyết lớn, chúng ta trước hết hạ xuống tránh né rồi trực tiếp bay sang bên Man tộc sau.

-Từ nơi này tới Man tộc cần bao nhiêu thời gian?.

Hàn Phi hỏi.

-Bay nhanh mà nói, tối đa là nửa giờ tới, bên kia tất cả đều là sa mạc, không có người của Man tộc, rất an toàn!

Phi công trả lời.

Lệ!

Hắn vừa dứt lời, từ bên phải đột nhiên truyền tới tiếng kêu sắc nhọn của phi cầm!

Một loại cảm giác nguy cơ mãnh liệt nổi lên trong lòng Hàn Phi. Hắn quay đầu lại nhìn về phương hướng thanh âm truyền tới. Chỉ thấy cách đó vài trăm mét, một đầu phi cầm to lớn từ trong mây chui ra, đang mạnh mẽ lao tới Không Đà.

Trên lưng con ưng khổng lồ này, có một kỵ sĩ cầm trường mâu màu đen!

-Nguy rồi! là Hắc Ưng không kỵ của Man tộc, làm sao lại chạy tới bên này chứ!

Phi công sợ hãi, luống cuống tay chân cũng không thể bảo trì trạng thái phi hành ổn định như vừa nãy, cong vẹo trên không trung mà chạy trốn.

-Không nên kinh hoảng, để cho ta đối phó!

Hàn Phi trầm giọng nói rằng, sau đó trở tay sau lưng rút loan đao ra, thân đao chợt xuất hiện lửa cháy mạnh hừng hực.

Để ngụy trang chính mình cho tốt, Hàn Phi cầm lấy một thanh loan đao mà Man tộc võ sĩ hay sử dụng làm vũ khí. Loại loan đao này là hắn thu được trên tay của Man tộc, chế tác hoàn mỹ, có thể chịu được cao giai đấu khí quán thâu vào. Tuy rằng bình thường hắn dùng trường kiếm làm vũ khí, thế nhưng kiếp trước trong giang hồ cũng từng sử dụng đao pháp. Cho nên dùng loan đao loại dài này cũng không có vấn đề gì lớn.

Hưu! Hưu!

Hơi mười phiến phong nhận màu xanh phá không phóng tới. Hắc ưng khổng lồ khi tới gần bỗng nhiên vỗ cách phát động công kích rồi.

Công kích như vậy đối với Hàn Phi tuyệt đối không đáng nhắc tới. Tả chưởng của hắn chuẩn bị đánh một cái phách không chưởng để phá phong nhận. Thế nhưng hắn thật không ngờ, đột nhiên lại xuất hiện ngoài ý muốn!

Thì ra thời gian phong nhận phóng tới, phi công trên không đà cũng nhìn thấy được. Dưới kinh hoàng hắn toàn lực điều khiển dây cương. Không Đà bị phi công túm lấy cổ, dưới cơn đau nhức liền ngẩng đầu bay lên phía trước.

Hàn Phi ngồi ở phía sau không có chuẩn bị, thân thể vừa nghiêng sang một bên. Một chưởng đánh ra nhất thời mất đi chính xác, chỉ đánh rơi được hai ba đạo phong nhận ở bên cạnh.

Ít nhất có bảy tám đạo phong nhận đồng thời bắn trúng. Mặt da ngoài cứng cỏi của Không Đà mở ra từng đạo vết thương, máu chảy đầm đìa, trong đó còn rơi ra một mảng thịt lớn!

Không Đà thụ thương lớn tiếng kêu lên thảm thiết, nó lộn vòng trong không trung, mất đi cân đối rơi nhanh xuống mặt đất. Phi công cùng Hàn Phi đồng thời bị rơi ra ngoài chỗ ngồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play