Thời gian nửa năm nhanh chóng qua đi. Nửa năm nay đối với Hàn Phi mà nói thật quá bình tĩnh, cũng có đủ loại hạnh phúc phong phú vô cùng. Đại bộ phận thời gian hắn đều ở trong võ hồn tháp cần tu khổ luyện. Dựa vào tác dụng đặc thù cũng tĩnh thất cùng với chỉ điểm của Dạ Võ Đế, thực lực của hắn đột nhiên tăng mạnh. Từ sơ cấp Hải Dương võ sĩ, đã tiến vào cánh cửa bước qua hải dương võ sĩ rồi, tiến cảnh có thể nói là thần tốc.

Trong quá trình tu luyện cùng học tập, hắn cũng thi thoảng đi ra Hàn ký võ phô, giúp cậu Hàn Thành Nghiệp mấy nan đề trên luyện chế linh vũ khí. Dưới chiếu cố của Lôi thị, hiện giờ đã mở thêm hai cửa hàng nữa ở bên cạnh, trải qua một thời gian đã có chút quy mô rồi.

Có võ phô này buôn bán chống đỡ, Thánh Kinh Hàn Thị tình huống nửa năm nay tốt hơn trước rất nhiều. Có thể bởi vì Hàn Võ Quốc không còn hùng tâm trọng chấn lại Hàn thị nữa, cùng Lôi thị cùng Đằng thị giúp đỡ, nửa năm qua Vân thị cũng không có cử động nhằm vào Hàn thị. Mọi người dường như từ nay về sau yên bình rồi.

Mà Hàn Phi cùng Đằng Thủy Tú tình cảm càng dày hơn, tuy nói bình thường chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều. Thế nhưng hai người rất quý trọng mỗi lúc ở chung. Tâm hồn mờ mờ ảo ảo có chút ăn ý rồi.

Nhưng thời gian tốt đẹp vĩnh viễn là ngăn ngủi, cái gì phải tới thủy chung cũng sẽ tới. Hàn Phi học tập võ sĩ thám báo ở Thánh Huy học viện đã tới thời gian cuối. Đồng thời hắn cũng nhận được yêu cầu mộ binh của đế quốc Tuyết Phong binh đoàn. Mười ngày nữa sẽ đi tới yếu tắc Hồng Hà báo cáo.

Trước đó, độc nhãn huấn luyện viên Ni Khắc đã an bài cho toàn bộ học viên thám báo tự do một bài thí luyện. Lần thí luyện này cũng không phải cưỡng chế, thuộc về tự nguyện tham gia. Nhưng là người thành tích ưu việt sẽ được thưởng học phần cho, cũng chính là một lần khảo hạch với nửa năm học tập này.

Cho nên Hàn Phi báo danh tham gia lần thí luyện này, hắn cũng không coi trọng phần thưởng cùng học phần thưởng cho. Nhưng trước khi đi yếu tắc Hồng Hà làm quen đối thủ một chút cũng có lợi… Bởi vì nội dung thí luyện này là săn giết thám báo Man tộc ở chiến thần sơn mạch.

Chiến thần sơn mạch ở phương bắc Thánh Kinh là một đường phân cách tuyến trọng yếu giữ Quang Huy đế quốc và Thái Thản đế quốc. Từ vị trí bắt đầu mà nói, đế đô của Quang Huy đế quốc nằm ngay bên cạnh đường phân tuyến giữa hai nước, trên chiến lược có thể nói là tương đối bị động.

Thế nhưng phân cách tuyến này rộng tới mấy nghìn dặm. Nói non trùng điệp toàn bộ rừng rậm nguyên thủy, linh thú bên trong rừng rậm lại đông đảo cùng nguy hiểm khó dò. Hơn nữa càng có nhiều bộ lạc thú tộc sống ở bên trong. Thánh Kinh lại thi thố phòng ngự hoàn thiện ở bên phía bắc sơn lĩnh, quân đội của Man tộc muốn thông qua con đường này tiến công đế đô thật không thể nghi ngờ là người mơ nói mộng.

Nhưng mà, Man tộc cũng không có buông tha phiến lãnh thổ này. Hàng năm đều có rất nhiều Man tộc võ sĩ tiến nhập vào trong chiến thần sơn mạch liệp sát linh thú cùng thú nhân, coi như đây là căn cứ bồi dưỡng thám báo võ sĩ.

Nhằm vào tình huống như vậy, đội ngũ thám báo của đế quốc cũng triển khai công kích đối chọi gay gắt với đối phương. Thứ nhất là ngăn chặn được Man tộc, thứ hai là bảo vệ được thú tộc minh hữu. Đồng thời có thể bồi dưỡng ra thám báo cho đế quốc. Mà việc này có liên quan tới thí luyện thám báo của Thánh Huy học viện.

Nội dung thí luyện phi thường đơn giản, tiếp vào chiến thần sơn mạch giết thám báo Man tộc. Bắt được hồn bài của đối phương làm chứng minh, giết chết một người thì hợp cách, vượt qua một người thì tính là chiến công!

Quanh năm giao chiến với Man tộc khiến Quang Huy đế quốc rất sùng vũ lực. Quân công rất nặng, những bình dân muốn trở thành quý tộc của đế quốc quả thực vô cùng gian nan. Thế nhưng lúc vào trong quân đội, chỉ cần lập đủ công lao là có thể phong tước cùng đất phong. Thế lực quý tộc mới phát triển của đế quốc đại bộ phận đều được dựng lên từ quân công. Đến bây giờ đối với những thế gia hào môn mơ hồ hình thành thế khiêu chiến.

Sau ba ngày báo danh, Hàn Phi đi tới luyện doanh không kỵ ở Thánh Huy học viện.

Là học viện quân sự đỉnh cấp của đế quốc, trong đó đương nhiên không thể thiếu việc bồi dưỡng ra những phi công thiên kiêu chi tử rồi. Kỵ sĩ phi công khảo hạch phi thường nghiêm ngặt. Yêu cầu tuổi tác phải dưới ba mươi, thực lực đã ngoài tứ cấp, lai lịch thân gia thuần khiết. Hơn nữa cho dù trải qua khảo hạch, tỉ lệ đào thải trong huấn luyện cũng cực cao. Cuối cùng có thể cưỡi sư thứu linh thú bay lên không trung chỉ có tối đa một phần ba mà thôi.

Trên sân huấn luyện doanh trống trải, hàng trăm không kỵ đang xếp hàng. Sư thứu triển khai hai cánh hầu như che đậy cả bầu trời. Một danh thám báo võ sĩ được một không kỵ đưa cấp tốc bay lên sơn mạch chiến thần.

“Sống trở về.” đây là một câu duy nhất mà Ni Khắc nói với Hàn Phi. Lập tức một không kỵ đáp xuống bên cạnh người Hàn Phi.

Cưỡi sư thứu cũng không phải chuyện mới mẻ gì với Hàn Phi cả. Nhưng mà không kỵ của Thánh Huy học viện không thể nghi ngờ còn cao cấp hơn nhiều. Nó triển khai hai cái cánh lớn hơn chục mét bỗng nhiên vỗ một cái, phi công cùng Hàn Phi đã bay lên trên cao hơn trăm mét.

Từ trên cao quan sát đế quốc, tuyệt đối là một tràng cảnh chấn động. Võ hồn tháp, linh pháp tháp cao tới hàng trăm mét đều ở bên dưới, cảm giác như có thể dẫm nát toàn bộ thế giới ở dưới chân mình vậy.

-Vị học đệ này, tay nắm chặt ngồi yên đi, tốt nhất là mở ra đấu giáp, gió trên không trung rất lớn.

Giữa lúc Hàn Phi đang thưởng thức phong cảnh của đế đô, phi công kỵ sĩ ở phía trước đột nhiên quay đầu nói với hắn rằng:

-Nếu như ngã xuống dưới ta chưa chắc có thể cứu được ngươi!

Thanh âm thanh thúy êm tai, lúc này Hàn Phi mới phát hiện ra đối phương không thể ngờ lại là một nữ kỵ sĩ tư thế oai hùng hiên ngang.

Không kỵ là nữ nhân tỉ lệ cũng không thấp, còn cao hơn cưỡi tọa kỵ dưới đất. Bởi vì các này có ưu thế điều khiển sư thứu rất tốt. Thân thủ phản ứng của các nàng lại linh hoạt, trên không trung có thể chiếm được ưu thế nhất định. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "

-Vâng, học tỷ!

Hàn Phi theo lời năm chặt tay nắm, nhưng mà cũng không có mở đấu giáp. Có tiên thiên chân khí hộ thể, gió có to hơn cũng không mảy may động tới hắn được.

Lúc bắt đầu còn có thể nhìn thấy tầm chục đầu sư thứu đang phi hành. Thế nhưng lúc đi tới chiến thần sơn mạch, thoáng cái đã không thấy đồng bạn khác đâu rồi.

Vạn dặm trên không trung, bầu trời xanh thẳm như ngọc, dưới chân là sơn lĩnh rừng rậm mênh mông vô bờ. Người trong trời đất lúc này có vẻ như rất nhỏ bé.

Khoảng chừng bay một giờ thì tới nới, phi công lớn tiếng nói rằng:

-Đi thêm nữa là tới khu vực Man tộc khống chế rồi. Dựa theo quy định chúng ta không thể phi hành tới trước được. Cho nên phải thả ngươi xuống chỗ này thôi!

-Được! Cảm tạ học tỷ!

Hàn Phi đáp.

Xoay vòng trên không trung một vòng, sư thứu đáp xuống đỉnh một ngọn núi nhỏ. Đợi khi Hàn Phi xuống, nữ phi công mới phất tay nói rằng:

-Học đệ, tiếp theo là tùy vào ngươi rồi, chúc may mắn!

-Cảm tạ học tỷ, gặp lại sau!

Hàn Phi mỉm cười từ biệt nàng.

Nữ phi công gật đầu, chân trái gót nhẹ lên sư thứu. Lập tức sư thứu bay lên trời, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng.

Hàn Phi nhìn hoàn cảnh chung quanh một chút. Xác định được phương vị, lúc này mới lấy một nhúm lông lớn trong túi linh thú ra hất lên trên mặt đất:

-Được rồi, tới phiên ngươi làm việc rồi!

Ngao!

Ốc Kim mở đôi mắt buồn ngủ mông lung của mình ra, vững vàng rơi xuống mặt đất. Thân thể của nó run lên, ngửa đầu phát ra tiếng tru, thân thể nhanh chóng phát trướng lên. Từ một sủng vật dễ thương biến thành một chiến sủng uy phong lẫm lẫm.

Nửa năm qua, Ốc Kim cùng Hàn Phi không ngừng tiến bộ. Nó ở cùng Hàn Phi trong tĩnh thất đầy đủ linh lực tu luyện, thực lực đồng thời cũng được đề thăng không nhỏ.

Cưỡi lên Ốc Kim, Hàn Phi chỉ về phương bắc lớn tiếng nói rằng:

-Đi, chúng ta đi săn thú!

Tiếng nói của hắn vừa dứt, Ốc Kim lập tức như cung tên rời khỏi dây chạy ra ngoài, thả người nhảy vào rừng.

Rừng rậm nguyên thủ của sơn mạch Chiến Thành cùng rừng rậm Hô khiếu phía nam có chút khác nhau. Ở đây có nhiều cây cao to trải rộng, toàn những cây đại thụ che trời mà mấy người ôm mới hết được. Đại thụ che trời cùng những táng cây rậm rạp che đi những tảng lớn bầu trời, nhưng có nhiều khe hở để cho ánh dương chiếu thẳng xuống đất. Có thể không có ẩm ướt oi bức như rừng rậm phía nam, ngay cả trùng muỗi đáng ghét cũng thiếu đi rất nhiều, làm cho có cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái.

Nhưng mà cây cỏ dại lại nhiều vô cùng, những dây leo, rễ cây thô to bằng cánh tay người cấu thành những lá chắn thiên nhiên, có thể làm cho Ốc Kim phải chậm lại tốc độ.

ở chỗ này, Hàn Phi phảng phất như tìm được cảm giác săn bắn trong rừng rậm. Nhưng mà lúc này cũng không phải là săn bắn linh thú, mà là Man tộc đối thủ nghìn năm của Nhân tộc.

Man tộc là tộc người lớn nhất, nguy hiểm nhất. Năm đó tứ đại chủng tộc liên thủ đánh đuổi Ma tộc, Man Tộc thành lập Thái Thản đế quốc hiếm cứ cả một vùng đất phương bắc của đại lục. Một mặt che chắn thông đạo đi Băng Phong đại lục, bên kia nhìn trung bộ đại lục phì nhiêu mầu mỡ ấm áp mà thèm thuồng. Cho nên chẳng bao giờ đình chỉ qua việc xâm nhập phía nam.

Trước khi thí luyện, độc nhãn huấn luyện viên Ni Khắc đã từng nhiều lần nhắc nhở học viên tham gia thí luyện. Ngàn vạn lần không được đánh giá thấp thám báo võ sĩ man tộc.

-Dừng!~ Hàn Phi quát khẽ một tiếng, Ốc Kim chợt ngừng chân.

Hắn hiện giờ đang ở trong một mảnh rừng cây trống trải, xuyên qua mấy tàng cây cối thưa thớt có thể nhìn thấy cách đó không xa có một hồ nhỏ đang lấp lánh dưới ánh nắng. Nhìn qua phi thường yên tĩnh.

Thế nhưng trong yên tĩnh này, Hàn Phi cảm thấy một khí tức khác lạ. Hắn nhìn chung quanh một vòng, ánh mắt cuối cùng rơi xuống một mảnh đất rừng.

Từ biểu hiện mà nhìn, phiến đất rừng này cũng không có khác gì những nơi không có cây cối. Trên mặt đất một tầng lá dày chồng hất, một ít cỏ xanh giòn nộn từ trong khe mọc chui ra, tìm kiếm một chút ánh nắng mặt trời.

Mà những cỏ xanh này làm cho Hàn Phi nổi lên nghi ngờ trong lòng. Bởi vì ở giữa mảnh cỏ xanh này so với hai bên cạnh càng thêm giòn nộn hơn, hiển nhiên là vừa mới nổi ra không lâu.

Tâm niệm khẽ động, cổ tay hắn vừa lộn, lăng không đánh tới trước một chưởng. Tiên thiên chân khí hùng hồn từ lòng bàn tay tuôn ra, rít gào đánh về nơi khả nghi.

Thình thịch!

Chưởng phong sắc bén làm cho vô số cành lá văng ra khắp nơi. Chỉ thấy trên mặt đất hơn mười thước xa mọc lên lên cái hố to. Bên trong hố lộ ra những cọc nhọn hiểm ác, quả nhiên là bẫy rập.

Tuy rằng xuyên qua được bẫy rập, nhưng Hàn Phi cũng không có nóng lòng bỏ đi. Bởi vì bẫy rập này căn bản không đối phó được với võ sĩ cao giai, thám báo man tộc hiển nhiên không thể không biết điểm này.

Hắn quan sát lần thứ hai quả nhiên phát hiện ra bên cạnh cạm bẫy này quả nhiên có ảo diệu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play