Khi Hàn Phi nhún người hái hai quả chu quả, dị biến đột nhiên hiện ra, một đường đao khí màu vàng từ sau người hắn bay vòng tới!
Lưỡi đao vô cùng sắc bén mang theo tiếng khóc quái lạ, tốc độ của Hàn Phi cực nhanh, bất luận là thời cơ công kích hay là ở góc độ tập kích đều có thể nói là hoàn mỹ. Hàn Phi ở trên không trung trong tay lại không có vũ khí, trên người càng không có bảo hộ của hộ giáp đấu khí, nhất thời bị đánh trúng khí đao đánh trúng!
Nhưng ngay giữa điện quang hỏa thạch này, cả người Hàn Phi bỗng nhiên vô cùng nặng trũi, giống như là một tảng đá lớn rơi thẳng xuống ao nước trước mặt, đường khí đao này cơ hồ chém xướt qua da đầu của hắn, nặng nề chém vào tảng đá trên vách núi, tức thời những mãnh đá vụn bắn ra còn lưu lại trên mặt đất vết lún thật sâu.
Mấy sợi tóc bị khí đao chém đứt rớt xuống, thấy Hàn Phi sắp rơi xuống ao nước, đột nhiên hắn bay lên một chân đá vào khối nham thạch bên cạch, mượn lực bay vút lên trời trở mình một cái nhào xuống, vững vàng rơi xuống tảng đá trên ao nước.
Xoay người lại, sắc khí Hàn Phi trầm tĩnh, hai tròng mắt đen kịch tràn đầy sát khí lạnh lùng.
Bên ngoài cách hắn mấy chục mét, người mạo hiểm công hội Kỳ Lâm võ sĩ vừa mới được Hàn Phi cứu từ trong vòng vây công kích của hai con minh nguyệt lang thú, sắc mặt tái nhợt giơ kiếm lên, thần nhãn nhìn Hàn Phi phức tạp tới cực điểm.
Sợ hãi, hối hận, thương tiếc, xấu hổ, trong thần nhãn của một kẻ tham lam rất khó tin lại có thể hàm chứa niềm ưu tư nhiều đến như vậy, chính là vị này Kỳ Lâm võ sĩ được Hàn Phi cứu trong lúc đi hái chu quả, ngấm ngầm đánh lén từ sau lưng hắn!
Cái người này sao có thể vô liêm sĩ như vậy chứ, nhưng Hàn Phi cũng không quá bất ngờ, giữa kiếp đời mạo hiểm phiêu bạc một năm qua, hắn đã thấy qua sự việc càng ghê tởm hơn, vì một viên linh tinh nhỏ nhoi này, dù là hảo bạn hữu cũng có thể rút kiếm phản lại. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Quả thực minh nguyệt linh thú là bảo vật dù có vạn tiền cũng khó mà có được, linh tinh của minh nguyệt lang thú cũng là thứ quí giá, tùy tiện như vậy đều có thể gây sự chú ý của tên đầu sỏ tham lam.
Trong thâm phỉ bút ký, cũng nói đến như thế, trong thâm phỉ này bọn người gặp không phải là đồng tộc nhất định phải cẩn thận, cho nên lúc nãy lấy chu quả, trong lòng hắn có phòng bị, sự thật chứng minh phần phòng bị này không hề sai.
- Đáng tiếc rồi.
Hàn Phi thản nhiên nói
Thần sắc Lâm Kỳ biến đổi mấy lượt cuối cùng biến thành hung tợn, hắn đột nhiên bước một bước lớn về về trước, dĩ nhiên là lấy lại thanh chích nhật tinh kim kiếm của Hàn Phi đang cắm trên đầu minh nguyệt lang thú!
Hắn tính toán cũng rất tốt linh võ khí có thể nói là sinh mệnh thứ hai của võ sĩ, tại đây bị sức mạnh của hố sâu thí luyện che phủ, không có vũ khí chẳng khác nào bị chặt đứt cánh tay, hắn cũng như là chưa đánh thì đã chết, một lòng muốn dồn Hàn Phi vào chỗ chết.
Hàn Phi lạnh lùng hừ một tiếng, bước một bước lớn về phía trước và từ trên tảng đá nhảy xuống, vung tay đánh lên trời một chưởng!
Tiên thiên chân khí hùng hồn từ trong kinh mạch phát ra, lúc đột phát nắm trong lòng bàn tay bỗng nhiên trên không trung phát ra một âm thanh ghê rợn, muỗi kiếm bắt đầu đâm tới một bên mắt của Lâm Kỳ, trong ngực giống như là một con đại chùy hung hăng, cái hộ giáp kiên cố đã văng ra khắp nơi, cả người không tự chủ được bay ngược về phía sau, hộ giáp đấu khí sớm đã không chịu nỗi bất thình lình bị đánh văng ra!
Phách không chưởng, không thuộc tuyệt học của cửu thiên đại lục, vận dụng tiên thiên chân khí tinh thuần tấn công kẻ thù, dùng huyền công cảnh giới hiện tại của Hàn Phi, tấn công trong phạm vi rất gần uy lực không thua kém gì khí kỹ bình thường.
Dịch người sang một bên, hắn nhanh như gió bão xẹt qua xác minh nguyệt lang thú thu hồi chích nhật tinh kim kiếm về tay của mình.
Kỳ Lâm bị viên đá đánh trúng vào phía sau mới liền dừng lại, hắn há miệng phun ra một ngụm máu, quả nhiên bị Hàn Phi đánh trúng một chưởng vào bụng, trong mắt toàn là thần sắc kinh hãi như sắp chết.
Hắn biết Hàn Phi rất mạnh, nhưng tuyệt đối không ngờ rằng trong tình huống bị mất vũ khí lại lợi hại như vậy, trong lòng hối hận đến cực điểm.
- Van xin ngươi, đừng giết ta, trong giây phút sống chết.
Lâm Kỳ hai gối mền nhũng quỳ thẳng xuống đất van xin khổ sở:
- Ta đem toàn bộ chiến lợi phẩm của ta cho ngươi, người tha cho ta đi!
Nhìn thấy tên võ sĩ vô liêm sĩ này, trong mắt Hàn Phi hiện lên một chút thần sắc khinh thường, trường kiếm đâm thẳng về phía trước, mũi kiếm chợt lóe lên một đường sáng màu bạc,
Lâm Kỳ tay chân luống cuống lục lọi bên hông, muốn dùng thu hoạch của mình đổi lấy tính mạng, nhưng không ngờ rằng Hàn Phi ra tay nhanh như vậy, bất thình lình bị kiếm quang đâm trúng giữa trán!
Nấc một tiếng đầu y đột nhiên ngửa ngược về sau, trên trán một vũng máu lớn, máu trộn lẫn với óc vẩy ra, hai mắt ngỡ ngàng nhìn lên trời, quang huy của sinh mạng bỗng nhiên biến mất.
Nhất thời mê muội, làm tên võ sĩ này vốn có tiền đồ rộng mở trong phút chút tan thành mây khói!
Hàn Phi thu lấy kiếm, cũng không thèm nhìn thi thể đối phương, trong lúc này, cuộc chiến giữa Ốc Kim và một con minh nguyệt lang thú khác đã phân thắng bại.
Hai con linh thú cùng thuộc ngũ giai nhưng sau khi Ốc Kim ăn một lượng lớn linh tinh thực lực lớn mạnh thêm, hơn nữa kinh nghiệm chiến đấu của nó phong phú hơn đối thủ, trong cuộc chiến sát lá - cà vừa bắt đầu thì chiếm thế thượng phong, liều mình cắn vào minh nguyệt lang thú, hoàn toàn dồn đối phương vào cửa chết.
Đến lúc minh nguyệt lang thú trút hơi thở cuối cùng, Ốc Kim mới buông ra, chạy tới cạnh Hàn Phi.
Trận chém giết này trên mình của Ốc Kim có vài vết máu, nhưng cũng không đáng lo ngại, khả năng tự lành lại của nó rất mạnh, thế là tiến đến bổ đầu của hai con minh nguyệt linh thú ra, từ đó lấy ra hai viên linh tinh.
Linh tinh của linh thú ngũ giai thì không giống nhau, hai viên linh tinh to chừng nắm tay của đứa bé sơ sinh phát ra ánh sáng màu bạc ngân, cầm nó trên tay có thể cảm nhận có một linh lực dồi dào đang ẩn chứa bên trong.
Ốc Kim đi vòng quanh Hàn Phi hưởng món lợi lộc, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên dùng ánh mắt khao khát nhìn viên linh tinh trong tay Hàn Phi, trong miệng phát ra âm thanh tựa như nghẹn ngào cầu khẩn.
Hàn Phi hơi chút động lòng, giọng nói của Dạ Võ Đế vang lên trong đầu hắn:
- Con lang thú này của ngươi sắp tiến giai rồi!, cho nó một khối linh tinh còn có chu quả, phải nên như vậy mới đủ!
Có lời nhắc nhở của Dạ Võ Đế, Hàn Phi không hề do dự, từ trong nạp vật chỉ hoàn lấy ra một viên chu quả và linh tinh đưa vào miệng Ốc Kim, cái con thú này gấp gáp không chịu nổi dùng đầu lưỡi quấn lấy, nuốt chuẩn hết xuống bụng.
Nuốt linh tinh và chu quả. Nó vừa kêu ư ử vừa nằm úp xuống, trên mình từ từ lộ ra bạch sắc
Chỉ nhìn thấy tia sáng càng ngày càng sáng lên, tới lúc cuối cùng hoàn toàn làm cho người ta không dám tiến sát lại nhìn, ánh sáng chói lọi màu trắng từ từ biến thành màu vàng. Nhưng màu sắc dần dần ảm đạm xuống dưới, quang diễm vây quanh thân thể Ốc Kim lần thứ hai cường tráng hơn vài phần. Bộ lông trên người đã biến thành màu trắng thuần khiết. Một cái sừng màu vàng từ trên trán nó xuất hiện. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Chiếc sừng sắc nhọn đâm thủng da đầu và bộ lông, máu tươi phun ra, Ốc Kim đang vô cùng đau đớn, nhưng nó không rên la kháng cự tiếng nào, chiếc sừng vẫn mọc dài ước chừng khoảng ba tấc mới ngừng mọc.
Ốc Kim thần tuấn bất phàm từ trên đất nhảy dựng lên, ngửa đầu nhìn về minh nguyệt trường hào trên trời, giống như kỳ tích, bị hấp thụ bởi một lượng lớn ánh sáng mặt trăng từ xung quanh, một chùm ánh sáng hội tụ lại chiếu thẳng vào người nó.
Thăng cấp thành công!
Hàn Phi hoàn toàn có thể cảm nhận được niềm vui sướng và sự cảm kích của Ốc Kim.
- Rất tốt!
Dạ Võ Đế hiếm khi khen câu này:
- Con tiểu lang thú này của ngươi thiên phú rất tốt, không hề lãng phí minh nguyệt linh tinh và chu quả, bây giờ nó có thể hấp thụ linh lực của ánh trăng, từ kim thổ song hệ trở thành kim thổ quang ba hệ, tính ra là một linh thú chiến sủng cao giai rồi! chỗ này vốn là nơi nó tu luyện tốt nhất, đáng tiếc rồi.
- Không có vấn đề gì, sau này cho nó một ít linh tinh thì được rồi!
Hàn Phi cười nói
- Ngươi đừng mừng vội
Dạ Võ Đế cười nhạt:
- Hình dạng nó bây giờ có chút đặc biệt, xem ra thực lực đã đạt tới lục giai, vả lại ăn linh tinh giai thấp thì cũng vô dụng rồi muốn cho nó ăn phải là linh tinh thất giai trở lên
Thất giai trở lên, Hàn Phi nhất thời không nói gì, vậy phải bao nhiêu tiền một con? Không cần nói hắn cũng biết được một vương tộc bình thường cũng không cho ăn nổi ?
Ốc Kim ngừng la hét, há miệng phun ra quang cầu màu trắng, một vầng sáng hình lá chắn bảo hộ đột nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu của nó, trên mình của nó hình thành một bộ áo giáp linh lực phòng hộ màu bạch kim!
Tiến giai lần này, thu hoạch lần này tuyệt đối không ít Hàn Phi thử dùng trường kiếm trong tay mình phát vài cái nhẹ lên thân nó, chân khí dùng tới năm phần mới được xem là mở ra một lổ nho nhỏ, lực phòng ngự như vậy tuyệt đối không hề thua kém áo giáo đấu khí của võ sĩ đại địa bình thường.
Bộ áo giáp linh lực của Ốc Kim không hề gây trở ngại cho Hàn Phi cưỡi nó, bản lĩnh của Ốc Kim sau khi tiến giai không thua gì một con ngựa lùn, càng cưỡi càng thấy thoải mái.
- Chúng ta đi, về nhà thôi!
Hàn Phi phấn khởi vỗ vào cổ nó, Ốc Kim kêu một tiếng dài phóng nhanh về phía sơn cốc.
Trong khu rừng rậm rạp chạy không tới nữa giờ, Hàn Phi tìm thấy một toà Truyền Tống trở lại.
…
Mặt đất tòa truyền tống trận này tương đối không đơn giản, tọa lạc trên khu đất trống của khu rừng, xung quanh không có một cọng cỏ, chùm tia sáng từ trong trận chiếu thẳng lên bầu trời, Hàn Phi cưỡi Ốc Kim đi thẳng vào trong trận.
Vừa dừng lại, chùm ánh sáng từ trong truyện tống trận đột nhiên xoay tròn chiếu thẳng lên, vũ trụ xung quanh biến thành một vùng trắng xóa, thứ ánh sáng này làm cho người ta hoàn toàn không nhìn rõ bất cứ vật gì.
Đợi lúc chùm ánh sáng tan ra, tầm nhìn của Hàn Phi hồi phục lại như lúc đầu, hắn bất thình lình đi vào trong truyện tống trận thượng cổ chiến thần thần điện!
- A!
Chung quanh truyện tống trận truyền ra một thứ âm thanh rùn rợn, nhìn thấy không ít pháp sư và võ sĩ đứng xung quanh truyện tống trận, xuất hiện của Hàn Phi làm cho bọn chúng kinh động không nhỏ.
Nguyên nhân đương nhiên là chúng là Ốc Kim uy phong lẫm liệt dưới hông của hắn, người ở đây không có một ai là bình thường, vừa liếc nhìn thì nhận ra cái chỗ phi phàm của Ốc Kim.
- Trời ạ, đây là chiến sủng ngũ giai hay là lục giai?
- Chính là sinh linh xinh đẹp đó!
Mấy tên pháp sư không khỏi xúm quanh lại, hai mắt nhìn Ốc Kim, không ngớt lời thán tụng
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT