Trên trung tâm quảng trường Vọng Hải thành, tiếng hò hét hoan hô dần dần dẹp loạn xuống dưới. Dưới hàng vạn ánh mắt của người nhìn lên, Hàn Vệ ngang nhiên cất bước đi lên cầu thang lên lôi đài.

Tuy rằng lôi đài được dựng trong thời gian ngắn, thế nhưng toàn bộ lôi đài chiều rộng đã vượt qua bốn mươi mét, độ cao ba bốn mét, do hàng trăm cái cột gỗ chống đỡ. Mặt trên còn môt tầng sàn lôi đài thiết mộc màu đen dày dày.

Đồng thời lên đài cùng hắn chính là Đoan Mộc Danh Huy của Đoan Mộc gia tộc. Đoan Mộc Danh Huy cùng Đoan Mộc Danh Dương là cùng lứa, chính mình cũng có thực lực đại địa võ sĩ. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "

Võ sĩ phụ trách trọng tài đưa vũ khí tỉ thí mang ra ngoài. Hai người tuyển chọn đều là trọng kiếm không lưỡi. Hạn võ linh pháp trận quang mang chậm rãi mọc lên trên lôi đài.

Hàn Vệ hai tay cầm kiếm dựng thẳng trước ngực, hướng tới Đoan Mộc Danh Huy thi lễ:

-Danh Huy đại ca, xin thỉnh giáo!

Đoan Mộc Danh Huy tuổi tác lớn hơn Hàn Vệ một chút, tính tình trầm ổn như Hàn Vệ. Hắn thi lễ lại, lập tức bày ra tư thế chiến đấu. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "

Khoảng cách không tới 20m Hàn Vệ cùng Đoan Mộc Danh Huy khá xa nhau. Đấu khí một vàng một tím thoáng hiện lên trên người bọn họ, đấu khí hộ giáp từ từ thành hình!

Hàn Vệ ngoại phóng ra chính là Kim hệ hộ giáp, mà Đoan Mộc danh Huy chính là hộ giáp lôi hệ.

Lúc đấu khí hộ giáp của hai bên được triển khai hoàn toàn. Đoan Mộc Danh Huy bỗng nhiên ngẩng đầu giơ kiếm, cả người như một lưỡi đao sắc bén rời khỏi vỏ, lộ ra quang mang lợi hại vô cùng.

-Tiếp chiêu!

Trong tiếng quát vang, hắn bước tới phía trước nửa bước, hai tay cẩn thậm kiếm đẩy rời đi. Trọng kiếm thân đen kịt hiện lên đầy quang mang lôi điện, dĩ nhiên thoát ly khỏi kiếm của Đoan Mộc Danh Huy bay ra ngoài. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "

Thế nhưng tốc độ của trọng kiếm lại phi thường chậm, nó như bị một cỗ lực lượng vô hình khống chế đi. Lôi quang lóng lánh trên thân kiếm ngày một sáng hơn, trong nháy mắt hoát thành một đạo kiếm quang màu tím bắn nhanh về phía Hàn Vệ!

Kiếm quang này khí thế vô cùng hung mãnh, trong nháy mắt đã xuyên qua cự ly hai mươi mét. Hàn Vệ tuy rằng đúng lúc làm ra động tác tránh né thế nhưng kiếm quang vẫn bay qua hộ giáp vai phải của hắn nặng nề va chạm vào lá chắn linh lực ở phía sau.

Xuy! Bộ vị bị kiếm quang bắn trúng hiện ra một đạo vết thương thật sâu, đấu khí hộ giáp của Hàn Vệ kịch liệt ba động, đó là tiêu ký của việc bị công kích.

Mà gần như lúc bắt đầu, khi Hàn Vệ nghiêng người tránh né, một đạo lôi quang từ thân trọng kiếm đen kịt phát bất ngờ đánh tới ngực của hắn!

Đoan Mộc Danh Huy người chưa tới kiếm đã tới, hắn phát động lần công kích đầu tiên đã bao hàm song trọng công kích. Kiếm quang cùng bản thể phi kiếm, đồng thời đánh tới phương vị của Hàn Vệ!

Nếu như là võ sĩ phổ thông khác, chỉ sợ căn bản không thể đỡ được kích thứ hai bất thình lình này. Nhưng mà Hàn Vệ là tinh anh đệ tử của Hàn thị, ngoại trừ hắn có thiên phú võ sĩ ra, cũng được tiếp thu bồi dưỡng tỉ mỉ của gia tộc, làm sao có thể là kẻ đầu đường xó chợ được.

Trong lúc đó, hắn hoành kiếm khó khăn lắm mới chặn được trọng kiếm đang bay tới, tránh được đấu khí hộ giáp bị hao mòn nghiêm trọng.

Thương! Hai thanh kiếm va vào nhau phát ra tiếng tê minh, Hàn Vệ không tự chủ được lùi về phía sau hai bước. Trong trọng kiếm của Đoan Mộc Danh Huy có chứa lôi hệ đấu khí cường đại. Hắn tuy rằng ngăn cản được xuống tới, thế nhưng còn chưa có chuẩn bị nguyên vẹn, nhất thời hơi mệt một chút.

Mà một kích trọng kiếm vừa tới, đột nhiên quay ngược về, dĩ nhiên lại tới trong tay Đoan Mộc Danh Huy!

Trong đám người xem có không ít dong binh võ sĩ có ánh mắt sắc bén. Bọn họ đương nhiên có thể nhìn ra xảo diệu cùng uy lực một chiêu này của Đoan Mộc Danh Huy, không khỏi lớn tiếng ủng hộ!

Đồng thời ở dưới đài ánh mắt Hàn Phi cũng sáng lên, Đoan Mộc gia tộc quả nhien ecos kiếm kỹ đấu khí độc đáo. Đoan Mộc Danh Huy không ngờ có thể điều khiển trọng kiếm tấn công địch nhân ở xa, tuy rằng còn không đạt tới trình độ vận chuyển như ý, nhưng đã có vài phần dáng dấp của ngự kiếm rồi.

Thời trước khi hắn đi lại giang hồ, lấy khí ngự kiếm giết người ở ngoài ngàn dặm được coi là kiếm tiên nhất lưu rồi. Đó là cảnh giới cao nhất của kiếm kỹ, chỉ kém một chút nhân kiếm hợp nhất mà thôi.

Tuy rằng ngự kiếm thuật chân chính chỉ là kể lại, thế nhưng điều khiển phi kiếm tấn công địch nhân trong phạm vi trăm mét hoàn toàn có khả năng đi.

Thời gian trọng kiếm bay trở lại trong tay Đoan Mộc Danh Huy quá ngắn, nhưng không thể nghi ngờ đã cấp cho Hàn Vệ một cơ hội phản kích tốt nhất. Hắn không chút nghĩ ngợi vọt mạnh tới trước, trọng kiếm phát ra một cái Kim Sát Trảm!

Kim hệ đấu khí ngưng tụ thành kiếm quang màu vàng trong nháy mắt đã bắn trúng Đoan Mộc Danh Huy nhưng ở chỗ này chỉ còn lại một đạo tàn ảnh!

Vị võ sĩ tuổi trẻ của Đoan Mộc gia này bỗng nhiên biến mất, lúc xuất hiện đã là ở bên phải Hàn Vệ rồi. Lập tức vô số quang mang từ thân kiếm bắn ra bao phủ lấy Hàn Vệ.

Hàn Vệ lần nữa mất tiên cơ quát lên một tiếng giận dữ, không hề tránh né mà cầm kiếm dựng thẳng trước ngực. Kim mang bỗng nhiên bùng lên trên người, đấu khí hộ giáp bỗng nhiên mở rộng hơn trước một phần, phòng ngự tăng nhiều!

Hàng trăm lôi mang bắn lên trên hộ giáp của hắn, lôi hệ đấu khí cùng kim hệ đấu khí va chạm với nhau phát ra thanh âm sàn sạt. Hộ giáp rung động không ngừng, có thể dùng mắt thường nhìn thấy tốc độ tiêu hao của nó, toàn bộ màu sáng ảm đạm đi rất nhiều.

Tuy rằng hộ giáp phòng ngự của kim hệ ở các hệ đấu khí cũng được xếp vào những hạng đầu, nhưng đồng thời cũng không phải là mai rùa. Không có một đại địa võ sĩ nào dựa vào chống đỡ đối thủ đồng cấp mà dành được thắng lợi cả.

Hàn Vệ không có né tránh cũng không phải là buông tha chống cự, hắn phản kích đồng thời cũng thi triển ra.

Trọng kiếm trảm xuống, hàng trăm kim châm bay lượn khắp trời. Trong không gian mấy chục thước đều bị Thiên Huyễn Phá Giáp thứ bao trùm lấy. Quang mang lóng lánh làm cho nhiều người dưới đài không khỏi nhắm mắt lại.

Đoan Mộc Danh Huy nắm giữ lôi hệ đấu khí tuy rằng thân pháp tốc độ cực nhanh, thế nhưng phạm vi công kích của Thiên Huyễn Phá Giáp Thứ chính là khắc tinh của đấu tốc lưu. Đồng thời cự ly của song phương là quá gần. Hắn có nhanh hơn nữa cũng không thể tránh né được hơn mười căn phá giáp thứ bắn vào người. Đấu khí hộ giáp màu tím bị bắn thủng bảy tám lỗ, trình độ hao tổn còn trên cả hộ giáp của Hàn Vệ!

Trong lúc đại địa võ sĩ chiến đấu, rất nhiều thời gian muốn xem hộ giáp đấu khí của ai bị phá hủy trước tiên. Hộ giáp tan biến thường thường báo hiệu chiến bại rồi, song phương đều đem toàn lực công kích phòng ngự hộ giáp của đối phương.

Đoan Mộc Danh Huy chủ tu lôi hệ đấu khí không thể nghi ngờ là đi theo lộ số đấu tốc lưu. Nhưng mà hắn đại khái cũng không biết ở Minh Lam Tắc Ân, Hàn thị võ đường cùng Vân thị võ đường đấu tranh đã mấy trăm năm. Rất nhiều đệ tử của Vân thị võ đường nổi danh đấu tốc lưu. Đồng thời Hàn Vệ xuất thân từ Võ Đường Hàn Thị cũng không thiếu khuyết kinh nghiệm đấu với cao thủ đấu tốc lưu.

Mặc dù ngay từ đầu, Đoan Mộc Danh Huy tấn công kỳ lạ làm cho Hàn Vệ có chút bất ngờ nên khá chật vật. Thế nhưng sau khi ổn định lại, Đoan Mộc Danh Huy muốn chiếm tiện nghi cũng không dễ dàng được như vậy.

Đối mặt với công kích nối tiếp nhau như vũ bão của Đoan Mộc Danh Huy, Hàn Vệ dùng sách lược thủ vững rồi phản kích. Mặc kệ đối phương ở bốn phương tám hướng tạo ra bao nhiêu ảo giác hắn vẫn bất động. Một khi đối phương hiện thân lập tức xuất thủ phản kích hung mãnh!

Thời gian trôi qua, Đoan Mộc Danh Huy cũng công kích chậm lại, lúc này đấu khí hộ giáp trên người hai người đã suy yếu trầm trọng rồi. Hẳn là đã tới sát biên giới của tan vỡ rồi.

Trên quảng trường một mảnh vắng vẻ, chỉ có đấu khí gào thét trên lôi đài, mọi người đều khẩn trương nhìn vào hai bên đang giao chiến, suy đoán xem ai dành được thắng lợi cuối cùng.

Mà lúc này, Hàn Vệ rốt cuộc cũng động rồi. Hắn bỗng nhiên lao thẳng vào giữa màn võng kiếm của Đoan Mộc Danh Huy. Trọng kiếm trong tay bỗng nhiên chém xuống một chiêu, kiếm quang màu vàng trong nháy mắt đã vạch ra phòng thủ của đối phương.

Lúc đấu khí hộ giáp của song phương hầu như mai một đi, Hàn Vệ đột nhiên bạo phát một kích làm cho Đoan Mộc Danh Huy trở tay không kịp, vội vàng buông tha công kích triệt kiếm lui về sau. Thế nhưng một kiếm của Hàn Vệ đã sớm rơi xuống người hắn.

Hai người hầu như đồng thời ngừng cước bộ, nhìn vào trọng kiếm không lưỡi khoát lên vai mình Đoan Mộc Danh Huy cười khổ một tiếng buông trọng kiếm trong tay ra nói rằng:

-Ta thua!

Tuy rằng còn có một chút không cam lòng, nhưng mà đệ tử Đoan Mộc gia tộc này cũng phải thừa nhận, Hàn Vệ chiến đấu biểu hiện trầm ổn chu đáo vượt xa dự liệu của hắn.

-Đa tạ rồi!

Hàn Vệ cũng buông vũ khí, trên mặt lộ ra một tia mỉm cười.

Trong đám người vây xem đột nhiên vang lên tiếng hoan hô cùng vỗ tay kịch liệt vang trời. Dân chúng trong Vọng Hải thành này ca ngợi Hàn Vệ hết lời, dù sao hắn cũng là đệ tử Hàn gia, là con rể của Đoan Mộc gia mà!

Hàn Vệ lấy được một trận thắng cũng không có vội vã xuống lôi đài. Hắn thi lễ tạ ơn với đám người đang hoan hô chung quanh, khiêm tốn lễ phép làm cho mọi người càng cảm thấy hảo cảm.

Nhưng mà hắn muốn xông qua lôi đài mang đi nữ nhi mỹ lệ của Đoan Mộc gia tộc thì còn thiếu mấy cái thắng lợi nữa. Dựa theo quy tắc đả lôi đài, cần phải thắng được bảy trận mới được.

Đoan Mộc võ sĩ đã sớm có chuẩn bị nhảy lên đài, phân biệt nghênh tiếp các võ sĩ Hàn thị khiêu chiến.

Trên lôi đài, kiếm quang cùng đấu khí ngang dọc bắn nhanh, song phương quyết đấu trên lôi đài làm cho mấy vạn người vây quanh quảng trường xem đã con mắt. Thanh âm ủng hộ liên tiếp vang lên, làm cho bầu không khí dần dần nóng lên.

Sáu trận tỉ thí đã tới, hai bên thắng bại như nhau điều này làm cho Hàn Vệ trong lòng có một chút lo lắng.

Luận võ đón dâu tuy rằng là một tập tục của Tạp Khăn Tư vương quốc. Thế nhưng tình huống bình thường nhà gái cũng không dùng phương thức này để khảo nghiệm nhà trai. Tối đa lúc đón dâu chỉ dùng mấy động tác võ thuật đẹp mắt để kiếm thêm một chút tiền mừng của nhà trai, tăng bầu không khí lên mà thôi.

Đoan Mộc gia tộc sở dĩ phải tạo thành tràng diện như vậy, là vì trong nội bộ gia tộc họ có tranh đấu mâu thuẫn. Có người trong Đoan Mộc gia tộc phản đối song phương làm đám hỏi, càng không muốn gả Đoan Mộc Minh Nguyệt sang tận Minh Lam mà dâu. Tuy rằng cuối cùng hiệp nghị cũng đạt thành, nhưng trận tỷ thí này là thủ đoạn cuối cùng để bọn họ biểu hiện bất mãn của mình. Đồng thời cũng vì thế mà chuẩn bị chọn ra vài đệ tử ưu tú nhất trong võ đường để chú tâm đào tạo.

Hàn Vệ chỉ thị nhất định phải thắng lợi, đồng thời cũng tận lực không được tổn thương hòa khí, tốt nhất là khống chế được chiến cuộc thắng hiểm đối phương để qua cửa.

Nhưng hiện tại chiến cuộc còn xa phe mình mới có thể nắm được chủ đạo. Ánh mắt hắn không khỏi rơi xuống sân khấu, nơi trận đấu thứ bảy, Hàn Phi nghênh chiến!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play