Dựa theo quy tắc của thi đấu săn bắn, thiếu niên võ sĩ dự thi đánh chết một linh thú nhất giai cũng là một chiến tích, nhị giai là năm chiến tích, tam giai 15 chiến tích, tứ giai 50 chiến tích, nếu như có thể chém giết được ngũ giai linh thú, như vậy một mình sẽ có 200 chiến tích. Thực lực của linh thú quyết định điểm chiến tích, nếu như xuất hiện tình huống có điểm tương đồng nhau, như vậy tính xem số lượng linh thú bị giết để xác định thắng lợi cuối cùng. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Quy tắc như vậy đảm bảo trình độ công bằng nhất định cho thi đấu. Nếu như có người có thể giết chết được linh thú ngũ giai, như vậy sớm kết thúc thi đấu cũng không có gì. Hai trăm chiến tích đủ đảm bảo cái vị trí trước ba rồi.
Nếu là người cùng tộc hỏi, Hàn Phi cũng không giấu diếm:
-Đụng phải một chút chuyện nên mới quay về sớm, hôm nay ta mới giết được ba con linh thú, tứ giai, tam giai, nhị giai!
Vừa nói, hắn vừa lấy túi da thú đựng chiến lợi phẩm giao cho linh pháp sư vừa chạy tới. Đối phương là người phụ trách ghi lại chiến tích, vốn khi thấy võ sĩ phản hồi doanh địa là sẽ lập tức tiến tới, nhưng là vừa nãy Hàn Phi tiến vào trong trang viên trước.
Sặc! Chung quanh nhất thời hít một ngụm lãnh khí, ánh mắt tràn ngạp đố kị đồng thời hiện lên. Trên võ sĩ thiếu niên đồng tộc kia mở to hai mắt ước ao không gì sánh được nói:
-Đó chính là 70 điểm chiến tích rồi nha, ta nhớ mỗi lần thi đấu, 70 điểm chiến tích đều xếp hạng trên dưới 20.
Vương gia săn bắn tuy rằng diện tích rất lớn, số lượng linh thú đông đảo, thế nhưng muốn tìm được linh thú liệp sát lại hoàn toàn nhờ vào vận khí. Nếu kém may mắn khi đi vào gặp phải ngay linh thú cấp cao bị ép rời khỏi thi đấu, tình huống như vậy lúc nào cũng có.
Hàn Phi nhàn nhạt nói rằng:
-Không thể nói như vậy, tận lực là tốt rồi, chiến tích của học trưởng như thế nào?
Đối phương lộ ra một chút xấu hổ:
-Ta chỉ giết được một con linh thú nhị giai, kết quả đụng phải linh mang tứ giai, thực sự không làm sao được đành phải hướng tới không kỵ cầu cứu, coi như là bỏ mặt mũi mà lấy về cái mệnh đi.
-Hàn Phi học đệ, ta dù sao cũng không trông cậy vào việc có thể kiếm được thứ tự tốt, nhưng ngươi thực sự là đáng tiếc rồi, vốn với thực lực của ngươi, nếu như ngày mai có thu hoạch tiến vào trong mười vị trí đầu tuyệt không có vấn đề gì!
Dù sao cũng là huynh đệ đồng tộc, hắn cũng thật tâm tiếc hận cho Hàn Phi.
Hàn Phi chỉ là cười cười không nói gì, nếu như không đụng phải chuyện của Tô Tiểu Tiểu, hắn đương nhiên cũng sẽ không bỏ qua thi đấu lần này, nhưng mà hiện giờ lấy được vài thứ ngoài ý muốn, hắn đối với thi đấu săn bắn linh thúc này đã giảm hăng hái đi nhiều.
Chính lúc này ở phía sau, một thanh âm lớn xôn xao đột nhiên truyền vào tai của mọi người. Đám thiếu niên đang trong tâm trạng không được tốt quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một đám người đang tiến tới vị trí của họ.
Dưới ánh lửa trại chiếu rọi doanh địa, Hàn Phi nhìn thấy rất rõ ràng. Đi ở phía trước là một đôi phu phụ quý tộc, năm tuổi chừng 40 tuổi, một thân áo săn hộ giáp màu vàng kim, khuôn mặt sắc bén cương nghị ngay ngắn, lộ ra vài phần khí tức bưu hãn của võ sĩ. Hắn ngẩng đầu bước đi làm không khí tràn ngập cảm giác uy nghiêm.
Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Tay trong tay với hắn là một phu nhân áo trắng phong vận mê người, một tay khác đang dắt tiểu loly hay gây sự Tô Tiểu Tiểu, phía sau còn có hai thiếu nữ vô cùng mỹ lệ.
Hơn mười danh hộ vệ hoàng gia kỵ sĩ trang bị hạng nặng đi bên cạnh, từ thần thái cùng tư thế của bọn họ có thể nhận thấy được người được bảo vệ có thân phận rất cao quý.
Nếu như Hàn Phi đoán không có nhầm, trung niên quý tộc này hẳn là quốc vương của Minh Lam vương quốc đi. Người nắm vương tộc Tô Thị trong tay là Tô Mục, có người nói hắn chính là Hải Dương võ sĩ.
Cho nên tất cả thiếu niên đều đứng lên, bọn họ không phải ngốc, cho dù giống như Hàn Phi chưa từng gặp qua quốc vương, nhưng trong mục trường này, ngoại trừ vị vương giả này ra thì ai có thể phô trương được như thế.
Đại đa số mọi người vẻ mặt đều thấp thỏm, có chút thiếu niên hơi thất thố, bởi vì không ai biết được vì sao một quốc vương cao quý lại đi tới giữa doanh trại. Nhưng lại đi về phía bọn họ, đám thiếu niên cũng không tự chủ được mà ngực ưỡn lên, mong muốn có thể lưu lại ấn tượng tốt cho quốc vương bệ hạ.
Duy nhất có thể bảo trì thong dong cũng chỉ có một mình Hàn Phi, hắn thấy được Tô Tiểu Tiểu đang cười cười vẫy tay với mình, nếu như không phải có Tô Mục cầm tay, sợ rằng đã chạy gấp tới đây rồi.
Đoàn người rất nhanh đi tới giữa đại doanh, Tô Mục nắm tay hai người trực tiếp đi tới bên cạnh lửa trại. Ngoại trừ Hàn Phi ra những thiếu niên võ sĩ còn lại đều hạ thấp cái đầu kiêu ngạo của bọn họ xuống:
-Bệ hạ…
-Ngươi nhất định là Hàn Phi, cảm tạ ngươi đã cứu nữ nhi của ta, xin chấp nhận lòng biết ơn chân thành của ta.
Mọi người cảm thấy khiếp sợ vì một màn này xuất hiện, vị vương giả trên vạn người này không ngờ hơi khom người thi lễ với Hàn Phi!
-Bệ hạ tôn kính, người khách khí quá, đây là việc ta phải làm!
Hàn Phi nhanh chóng đáp lễ.
Hàn Phi không phải là kỵ sĩ của vương tộc, cho nên cho dù gặp mặt quốc vương cũng không phải nửa quỳ lễ, lễ tiết trên Cửu Thiên đại lục cũng tương đối đơn giản, bình dân đối với quý tộc cũng chỉ cần ngả mũ khom người là được.
Tô Mục cười ha ha buông lỏng tay, Tô Tiểu Tiểu lập tức vọt tới, trước mặt bao nhiêu người lao tới ôm lấy tay Hàn Phi rất thân thiết, tươi cười hài lòng.
Phu nhân đứng bên cạnh Tô Mục áy náy nói:
-Thực sự xin lỗi, hài tử này quá nghịch ngợm rồi, làm hại ngươi phải buông tha thi đấu.
Phu nhân này không thể nghi ngờ chính là vương phi của Tô Mục, là mẫu thân của Tô Tiểu Tiểu, dáng vẻ có bảy phần tương tự với tiểu loly, tuy rằng nói năm tháng đã để lại những vết tích trên mặt nàng thế nhưng hoàn toàn có thể nhận ra được khi còn trẻ nàng xinh đẹp mỹ lệ tới nhường nào.
Thông thường mà nói để ổn định truyền thứ vương vị, quốc vương nhân tộc đều giống nhau có một vương hậu chính thế. Số lượng vương phi thì không hạn chế, Hàn Phi đã từng nghe Hàn Bích Tuyền nói qua, vương hậu của Tô Mục đã qua đời nhiều năm trước rồi. Hắn vẫn không có tái lập vương hậu, cho nên phu nhân bên người hắn lúc này không thể nghi ngờ chỉ là một vương phi trong hậu cung mà thôi. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
-Vương phi tôn quý, không có vấn đề gì, sang năm còn có cơ hội!
Hàn Phi mỉm cười nói.
Thấy thiếu niên võ sĩ đứng trước mặt mình không kiêu ngạo không siểm nịnh, biểu hiểu khéo léo, trong mắt Tô Mục toát lên một tia tán thưởng. Trong lòng hắn gia tăng không ít hảo cảm với Hàn Phi.
Tô Tiểu Tiểu buông tay, quay đầu nói với cha mẹ mình rằng:
-Phụ vương, người để Hàn Phi ca ca thứ nhất là được rồi!
-Khó mà làm được!
Tô Mục cười nói:
-Quy củ của thi đấu không thể thay đổi được, nếu không thì sẽ không công bằng với những người khác. Đương nhiên phụ thân sẽ thưởng cho hắn thật lớn, con xem thế có được không?
Tô Mục có thân phận gì, hắn nói ra đại biểu cho toàn bộ Minh Lam vương quốc, nói cho Hàn Phi một phần thưởng lớn, khẳng định không phải là ít.
Hơn mười đạo mục quang đố kỵ đồng thời hướng về phía Hàn Phi, nếu như những ánh mắt này có thể hóa thành mũi kiếm mà nói, trên người Hàn Phi từ lâu đã hơn ra cả trăm lỗ hổng rồi.
Ước ao cũng được, đố kị cũng được, những thứ này không ảnh hưởng tới tâm tình của Hàn Phi chút nào. Tô Mục thưởng cho cũng không ngoài dự liệu của hắn, cũng không uổng công hắn buông tha thi đấu lần này.
-Được!
Tô Tiểu Tiểu vỗ vỗ đôi bàn tay nhỏ bé, một đôi mắt đen to tròn vừa chuyển động, nhanh chóng chạy tới kéo tay một thiếu nữ đứng đằng sau Tô Mục lớn tiếng nói rằng:
-Phụ vương, không bằng người gả thập thất tỷ tỷ cho Hàn Phi ca ca là được rồi, như vậy tỷ ấy sẽ không cùng ta tranh đoạt cờ nhảy nữa!
Lời này vừa nói ra, mọi người chung quanh nhất thời như hóa đá, thiếu nữ mỹ lệ bị kéo tay mắc cỡ đỏ bừng mặt, hận không thể có cái lỗ mà chui xuống. Nàng không dám phản bác, chỉ cúi đầu ánh mắt trừng trừng nhìn vào muội muội của mình. Mà Tô Tiểu Tiểu làm một cái mặt quỷ, dáng dấp khả ái vô cùng.
Tô Mục đầu tiên là ngây người, sau đó lập tức cười ha ha:
-Đây cũng phải nhìn xem tỷ tỷ của con có nguyện ý không đã, ta không thể làm chủ được. Được rồi, hiện giờ con đã thấy Hàn Phi ca ca rồi, nên quay về nghỉ ngơi đi, ngày mai có thể quay lại.
Tiểu loly vâng dạ, rất nhu thuận quay về bên người mẫu thân, ánh mắt len lén nhìn Hàn Phi.
Tô Mục gật đầu với Hàn Phi, không nói thêm lời nào liền xoay người rời đi.
Vương tộc tự nhiên có cái uy của vương tộc, làm vua của một nước hắn biểu thị cảm ơn Hàn Phi như vậy là đủ rồi. Nhất là mấy trăm năm nay Tô Thị luôn luôn bảo trì trung lập giữa các đại gia tộc lớn, cho dù có tán thưởng Hàn Phi tới mấy, hắn cũng không thể nói gì với Hàn Phi được. Việc này để tránh cho các gia tộc lớn khác có suy đoán cùng hoài nghi vớ vẩn gì.
Mà Hàn Phi đối với vị quân vương tiến bộ mà không mất uy nghiêm này cũng âm thầm tán thưởng. Thảo nào hắn thống trị Minh Lam Vương Quốc ngày càng phú cường, quốc thái dân an, so với nước láng giềng Tạp Mạt Tư luôn luôn nổi loạn thì tốt hơn nhiều.
Sau khi Tô Mục đi khỏi, lửa trại lâm vào loại không khí trầm mặc không ai nói gì cả. Những thiếu niên võ sĩ này không ai có mở miệng ra nói, nhãn thần mỗi người đều có vài phần quỷ dị.
Hàn Phi cũng âm thầm lắc đầu, buông tha hơn phân nửa thức ăn trên bàn, nói một tiếng với đồng tộc vừa bắt chuyện rồi rời đi quay về trướng bồng của mình.
Lúc rời đi, hắn nghe thấy phía sau truyền tới những tiếng nói khe khẽ, tràn đầy ý đố kỵ.
Đêm qua ngày tới, một ngày mới lại bắt đầu. Bắt đầu từ đêm qua đã có lục tục không ít đệ tử gia tộc kết thúc thi đấu mà quay trở về doanh địa. Đại doanh nguyên bản vắng vẻ lần nữa trở nên náo nhiệt hơn, đám đạo sư của gia tộc đứng ở bên cạnh điểm hạ cánh của sư thứu nóng bỏng quan sát chiến tích của đám võ sĩ.
Phải biết rằng chiến tích của các võ sĩ cũng quan hệ tới vinh dự của đám đạo sư. Ai mà không hi vọng học đồ mình dạy dỗ có thể trong thi đấu thu thú này bỗng nhiên nổi tiếng đây?
Thế nhưng chiến tích ngày mai mới công bố, bởi vì giám định đẳng cấp chiến lợi phẩm cũng không phải là chuyện dễ dàng gì cho cam.
Mãi cho tới hoàng hôn, một gã dự thi cuối cùng mới cưỡi sư thứu trở về doanh địa. Làm cho mọi người cảm thấy vui mừng chính là lầm Vương Thất Thu Thú này không có một võ sĩ thiếu niên nào trận vong
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT