Chỉ thấy ở cửa cách đó không xa, một vị thiếu niên áo trắng thong thả chậm rãi đang bước đến. Thiếu niên bạch y như tuyết, dung nhan như ngọc. Khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng như sương, lúc này lộ ra độ cong trào phúng. Quanh thân thiếu niên khí tràng sắc bén, một thân khí chất tôn quý phiêu dật, thanh hoa như nguyệt. Chỉ là bước đi thong thả, nhưng cũng làm cho hết thảy xung quanh ảm đạm thất sắc, thành thứ phụ họa. Uy nghi như vậy, phong tư như vậy, tự thành một chỗ phong cảnh. Nhìn thiếu niên trước mắt, dù là vợ chồng Lôi Đình kiến thức rộng rãi, rất ít người có thể so sánh, cũng là không nhịn được khiếp sợ trong lòng, trong mắt tràn đầy kinh diễm. Thiếu niên tuyệt thế như vậy, thật sự có thể nói là thế gian hiếm thấy a! Nhìn mọi người thần sắc kinh diễm, Nguyệt Vũ bộ pháp vẫn ổn định, chậm rãi mà đến... “Ngươi chính là Dạ Phù Phong?!” Lôi Đình sau khi giật mình liền mở miệng thử hỏi. Tuy rằng hắn đã đoán được người này có lẽ chính là Dạ Phù Phong. Nhưng vẫn là như cũ cảm thấy không thể tin được, nguyên lai Dạ Phù Phong dĩ nhiên là kinh tài diễm diễm như thế! “Đúng vậy, ta chính là Dạ Phù Phong!” Nguyệt Vũ tuấn mi vi chọn, thản nhiên nói. Ngữ khí không kiêu ngạo không siểm nịnh. Nghe vậy, Lôi Đình trong lòng liền rùng mình. Biết là một việc, nay nhìn đến lại là một việc khác! Đã sớm nghe Dạ Phù Phong chi dung tuyệt thế, khí chất phi phàm, một thân thực lực thiên phú tuyệt không thua kém người xưa! Vốn đối với những lời đồn như vậy, hắn là vô cùng khinh thường. Người hoàn mỹ như thế, trên đời này như thế nào có thể tồn tại? Nhưng là, nay vừa mới nhìn thấy, hắn rốt cục cũng đã biết cái gì gọi là kinh kì thiên nhân! Tuy rằng trong lòng đối với Dạ Phù Phong sát ý còn dày đặc hơn, nhưng dù có như thế nào, hắn cũng không thể không thừa nhận, Dạ Phù Phong rất tài giỏi, trên đời này có thể nói là có một không hai! Có người giỏi hơn Dạ Phù Phong hay không hắn không biết, nhưng hắn sống nhiều năm như vậy, còn chưa có tìm ra kẻ nào vượt qua Dạ Phù Phong! Đáng tiếc, quả nhiên là đáng tiếc! Thiên tài tuyệt thế như vậy, nếu có thể vì hắn làm việc, chỉ sợ... Thôi, ai bảo Dạ Phù Phong phúc ít? Nếu không thể vì hắn làm việc, Dạ Phù Phong muốn cũng phải chết, mà không muốn cũng phải chết! “Nguyên lai ngươi chính là Dạ Phù Phong! Cũng chỉ có thế mà thôi!” Lôi Đình hoàn hồn, thu hồi tầm mắt, không cho là đúng nói. Ngữ khí bên trong mang theo khinh thường. Nghe vậy, Nguyệt Vũ càng thêm không cho là đúng. Lôi Đình khẩu thị tâm phi* nàng tự nhiên cũng là biết đến. Nàng cũng không bỏ qua hành động khi hắn vừa mới xuất hiện, trong mắt vợ chồng Lôi Đình là khiếp sợ còn có cả kinh diễm. Hơn nữa, ý nghĩ của tiểu nhân, cùng nàng có quan hệ gì đâu! (*) Khẩu thị tâm phi: Miệng nói một đằng tâm nghĩ một nẻo “Ngươi chính là Dạ Phù Phong?! Hỗn đản, dám đả thương con ta nghiêm trọng như vậy. Mau nạp mạng đi--” Biết được thiếu niên trước mắt chính là Dạ Phù Phong, Lôi phu nhân trong mắt phát lạnh, trên mặt lập tức hé ra sát ý, bén nhọn hô. Đồng thời cũng phi thân công kích đến! “Phu nhân, dừng tay!” Thấy vậy, Lôi Đình xuất thủ cản lại Lôi mẫu đang muốn động thủ. Tuy rằng hắn cũng muốn giết Dạ Phù Phong, nhưng nay cũng phải nhìn hoàn cảnh! Nếu cứ như vậy mà động thủ, cũng rất đột ngột! “Phu quân, ngươi ngăn cản ta làm gì? Tiểu tử này làm Huyền nhi bị thương nghiêm trọng như thế, ta nhất định phải giết hắn!” Lôi mẫu trừng mắt nhìn Nguyệt Vũ, oán hận nói. Nguyệt Vũ không nghi ngờ, nếu như Lôi Đình không cản lại, người này khẳng định muốn nghiền nát nàng? “Phu nhân, bình tĩnh một chút. Dạ Phù Phong nếu như thật sự dùng thủ đoạn ti bỉ, tự nhiên là phải trả giá đại giới!” Lôi Đình liếc mắt nhìn Nguyệt Vũ, âm ngoan nói. A, xem ra Lôi gia là đem việc Lôi Thánh Huyền gặp chuyện không may vu oan lên người nàng đây! Nguyệt Vũ nghe Lôi Đình nói như vậy, khóe miệng liền câu ra một chút độ cong trào phúng. “Dạ Phù Phong, ngươi làm con ta bị thương nặng, ngươi nói nên làm cái gì bây giờ?” Ánh mắt Lôi Đình đột nhiên nhất lệ, nhìn về phía Nguyệt Vũ, hung hăng nói. “Nga? Ta làm Lôi Thánh Huyền bị thương nặng? Các hạ có chứng cớ hay không?” Nguyệt Vũ nhưng thật ra tuyệt không sinh khí, thản nhiên nói. “Đó là đương nhiên, ngươi cùng con ta tỷ thí, tuy rằng con ta sử dụng bí pháp không đúng, nhưng ngươi cư nhiên không chết! Ngược lại con ta bị thương! Bí pháp này không giết chết ngươi, đây không phải là ngươi đã sử dụng mấy chiêu vô sỉ thì là gì?” Lôi Đình nói năng khí phách, tự cho là rất có đạo lý. Cáp! Nguyệt Vũ thực sự có một loại xúc động muốn cười chết! Cái gì? Lý do này mà cũng lấy được! Nàng không thể không nói, Lôi Đình thật đúng là rất con mẹ nó... Ương ngạnh! “A, Lôi gia chủ nói như vậy, có phải hay không rất qua loa? Ta không chết chính là nguyên nhân? Nguyên nhân ta chết có phải hay không chính là Lôi Thánh Huyền?” Nguyệt Vũ khinh thường nói. “Hừ, ngươi bất quá giữ được một mạng mà thôi! Không chết cũng phải chết!” Lôi Đình hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói. Lôi Đình vừa nói xong, Nguyệt Vũ vừa cụp mắt xuống liền xẹt qua sát ý. Bạch Thiên Tuyệt ngồi như vậy, sắc mặt cũng trầm xuống. “Nếu Lôi gia chủ tới nơi này là muốn cố tình gây sự với ta, như vậy, chỗ của ta không chào đón các ngươi!” Thanh âm thản nhiên của Bạch Thiên Tuyệt vang lên mang theo một chút sắc bén. Áp bách vô hình, khiến cho thân hình mấy người Lôi Đình run lên. “Chẳng lẽ Bạch viện trưởng là đang che chở cho Dạ Phù Phong?” Lôi Đình lúc này đã phá vỡ vẻ mặt bên ngoài, trầm thấp hỏi. Bạch Thiên Tuyệt như trước vẫn ngồi ở chỗ kia, tự thành một bức phong cảnh. Nhìn bộ dáng trầm mặc của Bạch Thiên Tuyệt, trong mắt Lôi Đình lóe ra tia tàn nhẫn không hề che dấu. “Một khi đã như vậy, ta nhưng thật ra muốn nhìn Bạch viện trưởng bảo hộ Dạ Phù Phong như thế nào!” Dứt lời, một thân hơi thở thuộc loại cường giả cấp bậc Huyền đế liền xuất ra. Nhất thời, tản ra uy áp nặng như núi, hướng về phía Nguyệt Vũ hung hăng đè ép... Bị uy áp của Lôi Đình bất thình lình ngăn chặn, thân thể Nguyệt Vũ nhịn không được run lên, lập tức vận khởi huyền lực ngăn cản. Nhưng bởi vì thân thể của nàng lúc này còn chưa khôi phục hoàn toàn, thực lực không thể phát huy mười phần, cho nên chỉ có thể bị động thừa nhận uy áp của Lôi Đình. Thực lực của Lôi Đình là Lục nguyệt Huyền đế, thuộc lại tuyệt thế cường giả. Uy áp của Lục nguyệt Huyền đế toàn bộ đều tập trung trên thân thể chưa hoàn toàn khôi phục của Nguyệt Vũ, cường hãn như nàng, sắc mặt nhưng cũng nháy mắt tái nhợt. Ngay tại lúc Nguyệt Vũ chuẩn bị vận khởi huyền lực chống lại, một cỗ uy áp càng thêm nặng hơn thổi quét mà đến. Theo đó, cảm giác nặng như núi đột nhiên biến mất... Cảm nhận được cỗ uy áp này, Nguyệt Vũ không cần đoán cũng biết, ngoài Bạch Thiên Tuyệt ra không còn người nào khác! Lôi Đình nhìn đến Nguyệt Vũ sắc mặt trắng bệnh vì phải chịu uy áp của chính mình, trên mặt liền hiện ra ý cười âm ngoan. Nhưng còn chưa kịp đắc ý được bao lâu, một trận uy áp còn nặng hơn thế nhưng đánh úp lại về phía hắn... Uy áp nặng như vậy, dù hắn đã là cường giả Lục nguyệt Huyền đế cũng là nhịn không được chấn động trong lòng. Không có một chút lực phản kháng! Lập tức, hắn nhíu mi thật sâu, hướng về Bạch Thiên Tuyệt nhìn lại. Chỉ thấy Bạch Thiên Tuyệt một thân bạch y không gió tự động, một đầu mặc phát cũng theo góc áo lắc lư. Dung nhan như ngọc, lúc này không còn tao nhã như trước, thay vào đó là sắc bén như kiếm. Khí chất vốn là cao quý tao nhã, lúc này khí tràng cường đại quanh thân liền đại phóng, khiến cho Bạch Thiên Tuyệt lúc này giống như thần đế. Chưa bao giờ gặp qua một Bạch Thiên Tuyệt như thế, làm cho Lôi gia đều choáng váng. Bọn họ không biết, Bạch Thiên Tuyệt cho tới nay đều ôn nhuận như ngọc, thế nhưng cũng có một mặt như vậy. “Ta lặp lại lần nữa, nếu các ngươi là đến để cố tình gây sự, như vậy nơi này không chào đón các ngươi!” Sắc mặt Bạch Thiên Tuyệt thâm ngưng, mang theo mấy phần sương tuyết. Bị Bạch Thiên Tuyệt quát như vậy, mấy người lại bị kiềm hãm. Vài vị thiên giai cường giả đi theo Lôi Đình cùng nhau đến thế nhưng nhịn không được đứng lại. Nếu không phải Lôi phu nhân gắt gao túm cánh tay Lôi Đình, chỉ sợ cũng đã quỳ rạp trên mặt đất làm cẩu .... Tuy rằng bị khí thế của Bạch Thiên Tuyệt làm kinh sợ, nhưng Lôi Đình vẫn đứng vững áp lực mở miệng nói:“Hừ, Bạch Thiên Tuyệt, ngươi đã cố ý cùng với Dạ Phù Phong làm bạn, đừng trách Lôi gia ta không khách khí! Đệ nhất cường giả là cái gì? Lôi gia chúng ta cũng không sợ ngươi!” Nói xong, tầm mắt chuyển hướng Nguyệt Vũ, hung ác nham hiểm nói:“Dạ Phù Phong, ngươi chờ xem, ngươi......” “Cút!” Không đợi Lôi Đình nói xong, Bạch Thiên Tuyệt trầm thấp hét lớn một tiếng, đem thân hình Lôi Đình kinh sợ nhoáng lên một cái. Còn chưa chờ thân hình hắn ổn định, liền cảm thấy một trận gió đánh úp lại, bản thân liền bị bay đi ... Nhìn bóng dáng mấy người chật vật bị Bạch Thiên Tuyệt đánh bay, trong lòng Nguyệt Vũ không khỏi tán thưởng thực lực của Bạch Thiên Tuyệt thật là bưu hãn! “Không phải bảo ngươi ở trên giường sao?” Giây lát sau, Bạch Thiên Tuyệt một thân khí thế dần dần nội liễm. Chậm rãi xoay người, đối với Nguyệt Vũ nhẹ giọng hỏi. Ngữ khí thản nhiên, không còn lạnh như băng như vừa rồi, nhưng cũng mang theo vài phần hờn giận. Giọng nói của Bạch Thiên Tuyệt thản nhiên mang theo hờn giận, Nguyệt Vũ tự nhiên là hiểu được . Nhưng Nguyệt Vũ cũng có kiên trì của chính mình. Vì thế liền chống lại tầm mắt của Bạch Thiên Tuyệt: “Chẳng lẽ sư phó cảm thấy không nên đi ra?” Nguyệt Vũ khóe miệng vi câu, giọng điệu thanh thiển. Nghe vậy, một chút băng hàn se lạnh cuối cùng còn sót lại trên mặt Bạch Thiên Tuyệt cũng hóa đi. Không chỉ có như thế, trên dung nhan xinh đẹp triển lộ ra một chút ý cười cao đến đáy mắt. Nguyên nhân Vũ nhi đi ra hắn như thế nào không hiểu? “Tốt lắm, vào đi thôi.” Bạch Thiên Tuyệt cười nhẹ, lôi kéo tay Nguyệt Vũ hướng về phòng trong đi đến. Nguyệt Vũ đi sau, liếc mắt một cái , mi mắt cụp xuống, trong lòng suy tư. Lôi gia, ta nhưng thật ra muốn nhìn các ngươi chuẩn bị như thế nào đến đối phó ta...... Từ ngày Lôi gia tìm tới cửa nay đã được bốn ngày . Trong khoảng thời gian này, Nguyệt Vũ cũng không có gặp được cái gì khiêu khích. Nay, bảy ngày đã qua, Nguyệt Vũ một thân bị thương cũng liền khỏi hẳn . Hôm nay, là ngày đại hội tổng kết tỷ thí thập phương lôi đài cùng ngày thần tháp mở ra. Kỳ thật, ngày Ẩn Nguyệt Thần tháp mở ra hẳn là ngày thứ tư sau tỷ thí lôi đài. Nay, bởi vì Nguyệt Vũ bị thương , Bạch Thiên Tuyệt chính là khốc khốc nói một câu: Ngày thần tháp mở ra. Bao nhiêu năm rồi không sửa đổi, một cái quyết định như vậy liền sửa đổi đi. Chỉ một thoáng, mọi người không khỏi cảm khái: Có viện trưởng sư phó như vậy, thật sự là rất con mẹ nó thích a! Như thế, nguyên nhân căn bản của việc này Nguyệt Vũ cũng không có cảm thấy như vậy, chỉ ở trong lòng cho rằng vị trí của Bạch Thiên Tuyệt thật sự là ngưu xoa, mở miệng đều là miệng vàng lời ngọc. Làm cho nàng có chút hâm mộ. Nghi thức mở ra thần tháp cùng địa điểm tổ chức tự nhiên là ở trên quảng trường. Một ngày này, đế quốc học viện thông báo chúng đệ tử tập hợp ngay tại mặt ngoài quảng trường . Tuy rằng một bộ phận lớn trong bọn họ không có tư cách vào thần tháp , nhưng đứng từ đây quan sát cũng là không tồi! Vạn nhất về sau có năng lực đi vào, có thời gian làm quen trước một chút cũng tốt. Mặc kệ vạn nhất (nếu như) này có tồn tại hay không, sự tình từ nay về sau, ai nói được đâu?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play