”A, hai vị ở chung thật ra rất hòa hợp a. không biết ta có hay không phiền nhiễu đến hai vị?”Âm thanh từ tính dễ nghe giống như rượu được ủ lâu năm truyền đến, mang theo nhè nhẹ nghiền ngẫm cùng bất cần đời.

Thanh âm thình lình xuất hiện, làm cho hai người Nguyệt Vũ hơi hơi sửng sốt. Cư nhiên có người đến mà bọn họ đều không có phát hiện! Nếu nàng không phát hiện thì vẫn có thể nói được nhưng đằng này với tu vi của Lam Nhược Thiên cũng không phát hiện được, như vậy thì người này là ai? Xem bên trong đế quốc học viện thì cũng không có ai có tu vi cao hơn so với thằng nhãi Lam Nhược Thiên này đi? Chẳng lẽ là đạo sư đi theo bảo vệ an toàn cho dệ tử?

Trong lòng kinh ngạc Nguyệt Vũ đưa mắt nhìn về phía phát ra thanh âm. Lam Nhược Thiên chỉ kinh ngạc trong nháy mắt, sau đó vẫn như trước tao nhã ngồi thưởng thức thịt nướng Nguyệt Vũ đưa cho hắn, tựa hồ hắn đối với người mới đến quan hệ không tốt hoặc hắn cũng muốn biết người đến là ai.

Nhưng thấy bên trên cây cổ thụ phía trước một đạo bóng dáng màu tím nhanh nhẹn nhảy xuống. Thân ảnh màu tím, phiên nếu kinh hồng, du nếu giao long. Tử y ở trong bóng đêm dưới ánh trăng màu bạc, yêu tà mị hoặc.

Thân hình nhanh nhẹ rớt xuống, chậm rãi đứng ở đó. Đợi đến khi người đó đứng vững thì bộ dáng liền hiện ra rõ ràng. Khi thấy rõ bộ dáng người đến, nghi hoặc trong mắt Nguyệt Vũ lập tức trở thành mất kiên nhẫn.

Hoa Phong Khải mày kiếm duyên dáng, mang theo một chút tà khí, khóe miệng nhẹ khinh câu mang theo một chút nghiền ngẫm. Mị hoặc nghiền ngẫm như vậy, bộ dáng cuồng vọng bừa bãi, phóng đãng không kiềm chế được, nào có thấy bộ dáng tao nhã như tiên nhân trước đây?

Nhưng mà, sau khi ánh mắt Hoa Phong Khải quét về phía Nguyệt Vũ, nhìn thấy ánh mắt bất hòa cùng mất kiên nhẫn của nàng thì độ cong trên khóe miệng chậm rãi bị đánh tan. Mày kiếm cũng dần dần hình thành độ cong hờn giận.

“Như thế nào, Quân Dạ các hạ biểu hiện như vậy là không muốn nhìn thấy ta hay sao? Hay là nói, ta đang quấy rầy hai người thích ý ở chung với nhau?”Hai tròng mắt Hoa Phong Khải mang theo một chút âm trầm, âm u không rõ. nhìn lướt qua Nguyệt Vũ cùng Lam Nhược Thiên. Ngữ khí quái dị nói.

Nghe vậy trong mắt Nguyệt vũ nổi lên băng hàn. Nàng thật sự không thích giọng điệu khi nói chuyện của hắn với nàng như vậy. Kỳ kỳ quái quái như vậy, giọng điệu đen tối không rõ, thật sự làm cho nàng phản cảm!

“Nguyên lai là nhị hoàng tử điện hạ, không biết nhị hoàng tử điện hạ có gì phải làm sao?”Nguyệt Vũ chọn mi, trong giọng nói mang theo hương vị châm chọc thản nhiên. Nàng thật không xem Hoa Phong Khải vừa mắt!

“Phải làm thì không thể nói rõ, chỉ là vừa vặn đi ngang qua thôi.” tự nhiên Hoa Phong Khải có thể nghe ra được ý châm chọc trong lời nói của Nguyệt Vũ, ý lạnh trong mắt nổi lên, bất quá lại biến mất ngay lập tức, thản nhiên cười nói. Nói xong, lướt qua Nguyệt Vũ, đi đến phía lửa trại thích ý ngồi xuống, rất tự nhiên cầm lấy thịt nướng Nguyệt Vũ đặt ở một bên lên để sát vào mũi ngửi ngửi, không có nửa điểm ngượng ngùng một chút nào.

“Không nhìn ra, Quân Dạ các hạ còn có thể làm thịt nướng a.”Hoa Phong Khải nâng mắt lên, cũng thản nhiên châm chọc nói. Trên mặt vẫn như trước là một cụ cười không chê vào đâu được.

Nguyệt Vũ lựa chọn mắt điếc tai ngơ đối với lời nói của Hoa Phong Khải. Chỉ hạ mi mắt xuống ngồi ăn phần thịt nướng của chính mình.

Hoa Phong Khải thấy nguyệt Vũ không có hồi âm lại lời nói của chính mình lần này thì cũng không phát tác. Bất quá trong mắt lại hiện lên thanh bần sắc.

Từ đầu đến cuối, Lam Nhược Thiên đều bình tĩnh ngồi ở một bên, cái gì cũng không nói. Cứ như vậy, vốn là không khí đang thích ý, lập tức trở nên thập phần quỷ dị...

“Lam Nhược Thiên, ngày mai ta muốn đi chỗ sâu bên trong bí cảnh Lạc hà sơn cốc. Cho nên, ngày mai chúng ta mỗi người một ngả đi.” Sau một trận trầm mặc quỷ dị, thanh âm Nguyệt Vũ thản nhiên nói. Mi mắt cụp xuống nhìn cũng không thể nhìn ra được cảm xúc gì. Nơi Lạc Hà sơn cốc là Bạch Thiên Tuyệt trước khi tiến vào bí cảnh mơ hồ này đã nói cho nàng biết. Nói rằng sơn cốc này là nơi cấm địa bên trong Ẩn Nguyệt bí cảnh cấm đệ tử đi vào. Bất quá, lần này tiến vào mục đích của nàng là điều tra rõ bí mật bên trong bí cảnh, cho nên cấm địa này đúng thật là không thể không đi! Nếu là cấm, tự nhiên nàng sẽ không để cho Lam Nhược Thiên đi vào cùng nàng.

“Quân Dạ muốn đi cấm?”Hoa Phong Khải đang ở một bên khi nghe thấy Nguyệt Vũ muốn đi vào trong Lạc Hà cốc, thì trong mắt hiện lên tinh quang, sau đó tựa tiếu phi tiếu nói.

Nguyệt Vũ liếc mắt nhìn Hoa Phong Khải một cái sau đó thu hồi tầm mắt nhìn thịt nướng ở trên tay.

“Cấm, ta và ngươi cùng đi đi.” Sau một lúc lâu, vốn là đang cụp đầu xuống, Lam Nhược Thiên chậm rãi nâng đầu lên, thản nhiên nói. Tuy chỉ là một câu cực kỳ bình thản, nhưng kiên trì ở sâu trong đáy mắt cũng khó có thể khiến cho người ta xem nhẹ.

Nghe vậy, Nguyệt Vũ muốn cự tuyệt. Cũng không phải do lo lắng Lam Nhược Thiên sẽ gặp nguy hiểm gì mà bên trong bí cảnh này thật ra rất thần bí quỷ dị, nói không chừng sẽ không biết sẽ phát sinh chuyện gì đâu! Chính nàng còn không xác định được chuyện gì có thể xảy ra, nên không nghĩ sẽ đem theo một tên không quen thuộc cùng mình đi xuống nước. Bất quá, nhìn thấy bộ dáng kiên trì của Lam Nhược Thiên, Nguyệt Vũ cũng không thể nói ra được lời nói cự tuyệt.

“Cấm địa a, không sai, nơi này ta cũng đã sớm muốn đi. Nếu Quân Dạ muốn đi, như vậy chúng ta liền cùng nhau đồng hành a.” Hoa Phong Khải vừa lòng gật gật đầu, tựa hồ đối với việc chuẩn bị đến cấm địa có chút hưng phấn. Vì thế hắn lẩm bẩm, căn bản không hề quan tâm hai vị kia có đồng ý hay không...

Sáng sớm ngày thứ hai, ba người liền khởi hành hướng về chỗ sâu bên trong Ẩn Nguyệt bí cảnh-- Lạc Hà sơn cốc mà đi.

Ẩn Nguyệt bí cảnh rộng lớn vô ngần, đi mãi không hết. Càng là hướng vào chỗ sâu bên trong đi đến, sơn mạch càng ngày càng kéo dài, linh nguyên cũng càng thêm nồng đậm, phong cảnh cũng càng tú lệ, tự nhiên trình độ nguy hiểm cũng cùng theo đó mà gia tăng.

Trong lúc đó, ở chỗ sâu bên trong sơn mạch, địa thế rắc rối phức tạp, cao thấp phập phồng. Vách núi đen vách đá, thung lũng bình địa lần lượt thay đổi phân bố. Ở tại địa phương tiếp cận Lạc Hà sơn cốc, cấp bậc huyền thú cơ hồ đều ở siêu thần thú cao nhất, có con thậm chí còn đạt đến cấp bậc vương giả thú!

Tuy rằng bên trong ba người Nguyệt Vũ, Lam Nhược Thiên, Hoa Phong Khải đều là cao thủ cấp bậc huyền tôn, Nguyệt Vũ cũng đã là Ngũ Nguyệt huyền tông cường giả, nhưng cho dù thực lực như vậy ở trong nơi này vẫn là không thể khinh thường. Bởi vì, không ai biết được địa phương thần bí như vậy không biết sẽ xuất hiện cái gì đó làm người ta khó có thể ứng phó....

Lúc này mấy người đều không sử dụng huyền lực phi hành. Tuy rằng tốc độ phi hành rất nhanh nhưng rất nguy hiểm. Thực rất dễ dàng trở thành mục tiêu của huyền thú. Bởi vậy mấy người hơi thở nội liễm, hướng về phía Lạc Hà cốc đến gần.

Trong lúc mấy người đang hành tẩu, đột nhiên bên đường xuất hiện một cây đại thụ cao tận trời giống như hướng về phía bọn họ công kích đến! Cổ thụ thương thiên thật lớn, phía trên thân cây đầy dây quấn quanh, rễ cây đều biến mất bên trong mặt bùn đất không thể nhìn thấy rõ. Bất quá, cây này lại có thể tự do di động!

Vô số dây bắn lên hướng về phía mấy người Nguyệt Vũ. Mỗi một khỏa dây đều to như một cánh tay tráng kiện bình thường. Dây phía trên, xước mang rô mọc lan tràn không khác gì những thanh chùy thủ.

“Cẩn thận, đó là thụ thú!” đầu tiên là thanh âm hô lên của Lam Nhược Thiên.

Nghe vậy, Nguyệt Vũ thấy hơi hơi kinh ngạc, bất quá lại rất nhanh phản ứng lại lắc mình tránh né những dây mây khủng bố. Vật giống như Thụ thú, bên trong đầu nàng cũng có tư liệu, tuy nhiên thật ra chưa có gặp qua bao giờ. Thụ thú thuộc loại mộc hệ, cùng với đế vương hoa là cùng một thuộc tính. Bất quá, thụ thú tính tình ôn hòa sẽ không bao giờ chủ động công kích đối phương. Mà chích thụ thú trước mắt này lại còn công kích bọn họ sắc bén như vậy, thật có chút không bình thường.

“Chích thụ thú này đã bị thế lực tà ác đồng hóa, năng lượng mộc hệ đã không còn thuần khiết. Để ta đến đối phó với nó, các ngươi đi qua bên kia một chút đi.” Hoa Phong Khải nhìn ngàn vạn dây mây công kích đến, ánh mắt híp lại, tà mị nghiền ngẫm tên mặt đã không còn, chỉ còn lại sắc thái nghiêm túc. Nguyệt Vũ chưa từng nhìn thấy Hoa Phong Khải như vậy, nàng cũng thấy một mặt không gây phản cảm bên trong hắn...

Sau khi Nguyệt Vũ nghe thấy lời nói của Hoa Phong Khải cũng không nhiều lời tự hỏi, lắc mình rời xa. Chích thụ thú này đã muốn có cấp bậc ngũ nguyệt vương giả thú, hơn nữa đã biến dị, hiện tại nàng cũng không đánh lại. Lam Nhược Thiên cũng không rối rắm, cũng cùng Nguyệt Vũ rời ra xa, đem chiến trường giao lại cho Hoa Phong Khải. Cũng không phải bởi vì Lam Nhược Thiên không đánh lại được mà hắn cho rằng chích thụ thú này còn không phải đối thủ của Hoa Phong Khải...

Rất nhanh bên trong chiến trường chỉ còn lại một mình Hoa Phong Khải.

Đón gió mà đứng, y bào màu tím theo gió thổi sàn sạt rung động, mặc phát thuôn dài cùng với góc áo tím cuồn cuộn bay lên không trung tạo nên độ cong tuyệt mĩ.

Trên dung nhan tuấn mĩ tuyệt thế của Hoa Phong Khải lúc này đã không còn bộ dáng phóng đãng không kiềm chế được mà thay vào đó là một bộ dáng tàn nhẫn âm u giống như tử thần. Khuôn mặt như ngọc bây giờ thế nhưng bay đầy sương tuyết!

Nếu không phải đưa lưng về phía Nguyệt Vũ thì khi Nguyệt Vũ nhìn thấy Hoa Phong Khải như vậy nhất định sẽ cho rằng mình nhìn nhầm!

Dây mây đánh úp lại, như trăm ngàn mưa tên, ma sát trong không khí, phát ra tiếng vang phá không.

Ngay tại thời điểm dây mây đến gần Hoa Phong Khải, thân hình mạnh mẽ như báo săn bỗng động, thả người nhảy lên hướng về phía trời cao vọt tới. Đứng giữa trời cao, y bào phần phật, mà trong tay Hoa Phong Khải không biết khi nào đã xuất hiện một thanh liêm đao màu đen.

Liêm đao màu đen gần như đến cực hạn. Màu đen sâu thẳm như vậy, cơ hồ có thể làm cho người ta hãm sâu vào trong đó. Dao động kỳ dị lượn lờ xung quanh liêm đao màu đen. Dao động cực kỳ mỏng manh, không thể nhìn rõ bản chất. Nhưng cho dù hơi thở nội liễm như vậy thì người ta cũng có thể đoán ra được một chút, nhất định sẽ khiến cho người sợ hãi không nhỏ!

[ thuyết minh nho nhỏ một chút, thân nhóm đừng tưởng rằng đây chỉ là thanh liêm đao bình thường. Về sau thứ này có liên quan đến thân phận của Hoa Phong Khải. Tuy rằng về sau Hoa Phong Khải cũng bị ta ngược một chút nhưng tuyệt đối sẽ bưu hãn đến cực điểm! Nói không chừng còn có thể thắng được tâm của mỗ vị ...]

Trong tay nắm liêm đao màu đen, tay Hoa Phong Khải chỉ tùy tiện vung lên một cái thế nhưng liêm đao lại biến hóa thành lưu quang hướng về phía ngàn vạn dây cắt qua...

Chỉ một thoáng, những dây mây tráng kiện như rau dưa trên thớt gỗ bị cắt thành từng khối...

thế nhưng chỉ trong ngắn ngủi mấy giây đó, đại bộ phận dây đều bị Hoa Phong Khải giải quyết. Cách đó không xa độc lưu thụ thú điên cuồng hét lên thê lương.

Thú thụ thấy dây may của mình dưới thế công của liêm đao màu đen không thể dùng được liền dùng cách đơn giản đó là dùng bản thể thật lớn của mình tập kích về phía Hoa Phong Khải.

Thụ thú thuộc loại vương giả thú có huyền lực màu xanh, huyền lực bộc phát ra ngoài ở giữa còn lưu động nhè nhẹ từng đợt từng đợt năng lượng thổ hoàng sắc quỷ dị. Nhìn năng lượng như vậy, trong lòng Nguyệt Vũ suy tư. Năng lượng thổ hoàng sắc như vậy nó chính là lực lượng tà ác mà lúc trước Hoa Phong Khải đã nói. Lực lượng tà ác chính là lực lượng đặc hữu của mười đại mãnh thú thượng cổ. Lực lượng tà ác cùng với Hồng Hoang Lực thượng cổ huyết mạch Bạch Hổ là cùng một cấp bậc. Đều thuộc loại lực lượng thượng cổ. Đương nhiên, có cái gọi là tà không thể thắng chính, Hồng Hoang Hực cùng với lực lượng tà ác nếu chân chính so sánh thì Hồng Hoang Lực vẫn hơn một chút!

Thế nhưng chích thụ thú này lại bị lực lượng tà ác đồng hóa, trở nên cuồng bạo như vậy thì cũng bình thường. Nhưng rốt cuộc ở đây làm sao có thể có lực lượng tà ác? Chẳng lẽ là ở bên trong cấm địa, Lạc Hà sơn cốc tồn tại một trong mười đại mãnh thú thượng cổ? Trong lòng Nguyệt Vũ suy tư đồng thời cũng nâng cao cảnh giác.

Liếc liếc mắt nhìn thụ thú cuồng bạo kia cùng với lực lượng tà ác vây quanh từng đợt từng đợt, mâu trung thâm thúy của Hoa Phong Khải vẫn như cũ sâu thẳm vô cùng, nhìn không thấy gợn sóng.

Đột nhiên khóe miệng Hoa Phong Khải cong lên một chút giống như nụ cười tươi đẹp của tử thần hiện lên. Lập tức, bóng dáng màu tím của Hoa Phong Khải chợt lóe, liêm đao màu đen trước người đồng thời cũng bùng lên lam quang màu đen.

Chỉ trong lúc điện quang hỏa thạch, Hoa Phong Khải hướng về phía thụ thú tiêu bắn..

Rống ---

Thượng thiên cổ thụ phát ra một tiếng hô cực kỳ thê lương. Lập tức, từ trong ra ngoài thân hình cực đại bùng lên một trận quang mang màu đen...

Hống --

Ngay sau đó, lại vang lên một tiếng nổ mạnh, thân hình to lớn của thụ thú nhất thời hóa thành tro tàn...

Từ khi nghênh chiến đến khi giải quyết thụ thú, Hoa Phong Khải chỉ sử dụng một khoảng thời gian rất ngắn! Một lát đã giải quyết xong một chích thú thực lực cơ hồ là Thất Nguyệt vương giả thú, đây là cái khái niệm gì a? Thực lực của người này bất quá chỉ là Nhị Nguyệt huyền tôn đi?

Không chỉ có như thế, sắc bén sát phạt như thế, dù là Nguyệt Vũ người đã từng giết vô số người cũng xúc động muốn dựng thẳng ngón tay cái khen ngợi!

Còn không nhìn ra Hoa Phong Khải cư nhiên lại có thể có một mặt sắc bén như vậy, xem ra trước kia nàng nhìn lầm người... trong lòng Nguyệt Vũ nghĩ...

“Thiết, cái gì vậy, dám ở trước mặt gia giương nanh múa vuốt...”Nhìn thụ thú đã hôi phi yên diệt trước mắt, sắc mặt tiêu điều xơ xác thối lui, thay vào đó là khuôn mặt như bình thường, ngoài miệng còn vô cùng khinh thường hừ hừ nói.

Nghe thấy thế, Nguyệt Vũ biến sắc. Được rồi, nàng không nên thay đổi cái nhìn về Hoa Phong Khải...

Nếu trên người thụ thú có lực lượng tà ác, như vậy nói không chừng bên trong Lạc Hà sơn cốc có thập đại mãnh thú tồn tại, các ngươi phải cẩn thận một chút.” Tâm tư Nguyệt Vũ vững vàng, không nhìn bộ dáng không nghiêm chỉnh của Hoa Phong Khải thản nhiên nói.

“Thiết, không phải thập đại mãnh thú thượng cổ thôi sao? Có gì phải sợ chứ!” Hoa Phong Khải tự phụ hừ hừ nói. Trong mắt lộ rõ sắc thái mgạo nghễ. Đương nhiên, nếu cẩn thận quan sát thì thần sắc như vậy không đạt đến đáy mắt. Ánh mắt vi thiểm, Hoa Phong Khải tà tà cười nói:“Chẳng lẽ Quân Dạ lo lắng an nguy của ta?” ý cười trên mặt dần dần phóng đại, nhìn khuôn mặt Nguyệt Vũ không biến sắc, Hoa Phong Khải không ngừng cố gắng :“Nếu là như vậy, ta đây liền cố gắng làm ra bộ dáng sợ hãi thì tốt rồi. Bất quá ngươi cần phải bảo hộ ra nga!”Hoa Phong Khải cười, bộ dáng vô lại cười.

Trên mặt Nguyệt Vũ không thay đổi nhưng trong lòng thì không ngừng xem thường cả trăm lần. Trời ạ làm sao lại có người điên như vậy... nếu không phải còn có nhè nhẹ bội phục Hoa Phong Khải đối với trận chiến vừa rồi thì không cần hoài nghi Nguyệt Vũ sẽ một chưởng chụp trực tiếp đem thằng nhãi này đánh bay...

“Ngươi làm gì?” Nguyệt Vũ nhịn xuống xúc động muốn giết người, lạnh lùng hỏi.

“Ôm ngươi a!”Hoa Phong Khải làm như chuyện đương nhiên trả lời.

“Buông tay!”Nguyệt Vũ chán nản nói.

“Không buông!” Hoa Phong Khải lập trường kiên định, không nhìn bộ dáng gần như nổi bão của Nguyệt Vũ...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play