Vài ngày sau, Nguyệt Vũ rốt cục từ từ chuyển tỉnh. Trong vài ngày tại đây, bản mạng khế ước thú của nàng, cũng chính là Triệt, vẫn bồi bên cạnh, lẳng lặng bảo hộ nàng.
Sau khi khế ước, Nguyệt Vũ cùng Triệt linh hồn liền có một loại liên hệ không rõ. Đối với tâm tư ý tưởng của Nguyệt Vũ, trừ phi Nguyệt Vũ không muốn nếu không Triệt đều có thể hiểu được!
Cũng chính là như vậy, hắn đã biết một ít chuyện về kiếp trước cũng như kiếp này của Nguyệt Vũ. Đối với khế ước giả này, ban đầu hắn tuyệt đối ôm vì mục đích của mình nhưng cũng một ít thưởng thức cùng hảo cảm, tuy nói không có thâm tình nồng đậm, nhưng so với trước kia tốt hơn nhiều! Dù sao tình cảm cũng cần chậm rãi bồi dưỡng.
Nguyệt Vũ sau khi tỉnh lại, nhìn đến một màn này, đó là một tiểu hài tử đang nhìn mình không chuyển mắt. Bộ đáng đáng yêu, xinh đẹp tới cực điểm kia làm cho người ta khó chống đỡ được dụ hoặc, chỉ muốn ôm chặt lấy hảo hảo mà yêu thương a!
Lập tức, bình tĩnh như nàng cũng bị cái nhìn kia làm cho có chút ngượng ngùng. Vì thế nàng dời đi một chút lực chú ý nói:“Chúng ta có phải gia hạn khế ước hay không? Hay vẫn là bản mạng khế ước? Ngươi vì sao cùng với ta khế ước?” Đối với tiểu hài tử vô cùng thần bí này, không đúng, phải là thần bí thú, Nguyệt Vũ cũng theo liên hệ mà biết được đây là một thần bí thú phẩm hạnh quả thực không tệ! Nhưng là, có chút chuyện, bản mạng khế ước thú của nàng tựa hồ không muốn cùng nàng nói chuyện, dù vậy Nguyệt Vũ lại tuyệt không để ý. Bởi vì mỗi người đều có một mặt không muốn người khác biết, đây chính là quyền cá nhân!
“Như vậy chúng ta đều có thể biến cường!” Không cần nhiều lời, chính là ngắn gọn một câu như vậy.
“Tốt lắm, sau này chúng ta chính là bằng hữu , từ nay về sau kề vai tác chiến, bất ly bất khí, thế nào?” Nguyệt Vũ cũng thập phần hào sảng nói ra suy nghĩ trong lòng chính mình. Nếu đã muốn đồng sinh cộng tử, có chút chuyện không cần phải theo đuổi câu trả lời.
“Hảo, từ nay về sau, chúng ta chính là bằng hữu, kề vai tác chiến, bất ly bất khí.” Đối với Nguyệt Vũ hào sảng cùng tôn trọng riêng tư của đối phương, Triệt thập phần vừa lòng.
“Thật không hổ là khế ước giả mình lựa chọn!” Mỗ thú lại trong lòng thầm nghĩ, như vậy giống như đoạt được trân bảo a!
“Khế ước giả, ngươi có tính toán gì không? Tính hồi Dạ gia sao?” Triệt mở miệng hỏi tính toán hiện giờ của Nguyệt Vũ.
“Nga, khi ta tỉnh lại phát hiện mình có thể tu luyện huyền lực, hơn nữa đã tới đại huyền sư cao nhất, đột nhiên tiến giai làm ta cảm thấy không ổn định, ta muốn đi lịch lãm một chút, ổn định một chút năng lượng, rồi sẽ hồi Dạ gia sau.” Nguyệt Vũ nói ra ý nghĩ của chính mình.
“Như vậy cũng tốt, ta vừa cùng ngươi khế ước, phát hiện trong cơ thể ngươi có một cỗ năng lượng rất lớn, bất quá bị phong ấn, ngươi biết đó là cái gì sao?” Triệt nói ra nghi hoặc của mình.
“A, ngươi cũng không biết sao? Ta chuẩn bị hỏi ngươi, ta cũng thập phần tò mò đó rốt cuộc là cái gì!”
“Ngươi cũng không biết? Vậy thì thật kỳ quái, lực lượng lớn như vậy khẳng định là thánh vật tu luyện thượng cổ. Đúng rồi, cho dù có biết , lấy thực lực hiện tại của ngươi đều khống chế không được, chờ sau khi ngươi đủ cường đại rồi tính sau! Ta và ngươi khế ước đã bị lực lượng kia ảnh hưởng, hiện tại cần ngủ say, bất quá có phiền toái tùy thời bảo ta a. Còn có, chính là thực lực hiện tại của ngươi bị ẩn tàng rồi, người khác nhìn không ra, nếu không phải bởi vì ta cùng ngươi có khế ước, ta cũng không thể nhìn ra. Chỉ cần ngươi không sử dụng huyền lực, người khác vĩnh viễn cũng sẽ không biết thực lực của ngươi! Nếu ta đoán không sai, hẳn là cái thứ trong cơ thể ngươi gây ra.” Triệt hiện tại toàn thân lực lượng no đủ, cần ngủ say để tiêu hóa.
“Được rồi, ta đã biết. Bất quá trước khi ngươi ngủ say, ta muốn hỏi ngươi một vấn đề, lúc trước sự khác thường trong rừng rậm, có phải do ngươi gây ra hay không?” Nguyệt Vũ thủy chung không thể hiểu được sự yên tĩnh vô cùng khác thường trong rừng rậm lúc đó.
“Đúng vậy, đó là bởi vì không để ngươi bị thương nên ta dùng uy áp hù dọa bọn chúng toàn bộ trốn đi.” Triệt chi tiết nói. Tuy rằng nó có thể sử dụng uy áp hù dọa bọn chúng nhưng lại không phải đối thủ, Triệt hiện tại hết thảy cũng bắt đầu lại từ đầu!
“Thì ra là thế, ta hiểu được, ngươi hãy hảo hảo tu luyện đi, ta cũng sẽ cố gắng .” Hai người nhìn nhau cười, nụ cười này biểu hiện sau này hai người nhất định cùng hội cùng thuyền, không rời không khí.
“Dạ gia, ta đã trở về, ngươi chuẩn bị tốt sao?” Trước cửa sau của Dạ gia lúc này đang đứng một vị thân hắc y thiếu niên.
Thiếu niên dáng người thon dài, mặc dù gầy nhưng không kém. Một đầu mặc phát như thác nước không bó không buộc tự theo gió bay lên. Mặt mày như họa, môi đỏ mọng xinh đẹp. Hơi hơi ôm lấy làn môi mang theo nụ cười như ma ị , làm cho người ta không thể kháng cự, cam tâm sa đọa.
Trong lúc giơ tay nhấc chân cũng lộ ra khí phách ngạo nghễ thiên hạ. Thiếu niên hướng đứng đó quả nhiên đó là tuyệt đại tao nhã, khí phách vô song! Hảo một cái độc nhất vô nhị, tuyệt thế thiếu niên!
Sau khi được thần bí thánh vật cải hóa thân thể cùng khế ước với sắc long, Nguyệt Vũ nay đã như Phượng Hoàng niết bàn, dục hỏa trùng sinh!
Lúc Nguyệt Vũ tiến vào tiểu viện mình ở mấy ngày trước kia, phát hiện một chút biến hóa cũng không có, chính là so với lúc hắn ra đi nhiều hơn một chút tro bụi.
“Xem ra mấy ngày nay không người nào đến a! Chính nàng một người được coi là trực hệ ngũ thiếu gia thật đúng là ”Thất bại“ đây, mất tích vài ngày không có người quản cũng chẳng ai hỏi tới .” Nguyệt Vũ trong lòng buồn cười nghĩ, nhưng là trong mắt cũng chợt lóe băng hàn.
Vì thế, Nguyệt Vũ liền tự mình động thủ thu thập một chút trong sân cùng trong phòng. Dạ gia này nàng còn cần trụ một đoạn thời gian nữa, bây giờ chưa phải thời điểm rời đi. Đợi đến lúc thời cơ chín muồi, nàng sẽ bước đi không hề lưu luyến! Không chỉ có như thế, Dạ gia đã nợ hắn những gì đợi sau khi hắn có năng lực nhất định đòi cho đủ!
Thời điểm Nguyệt Vũ thu thập đã xong chuẩn bị tu luyện, phát hiện mình có chút đói bụng. Xem ra, đạo lí nhân là thiết, cơm là cương* không chỉ áp dụng riêng ở Địa Cầu, tại Nguyệt Hoa- thế giới nà y cũng mãi mãi là chân lí không thay đổi a!
*nhân là thiết, cơm là cương một chút không ăn đói đắc hoảng: người là sắt, cơm là thép, một lúc không ăn, đói sẽ sợ (đạo lí hay =.=)
Vì thế Nguyệt Vũ liền đứng dậy, xuất môn đi kiếm gì đó ăn. Tuy rằng phòng bếp qua trí nhớ năm năm trước của chủ nhân thân thể này đã là mơ hồ không rõ, nhưng dựa vào những gì còn sót lại trong tiềm thức, Nguyệt Vũ cũng có thể tìm ra vị trí đại khái!
Trên đường đi đến phòng bếp, người hầu cùng thủ vệ dùng ánh mắt thập phần kỳ quái nhìn Nguyệt Vũ, đối với vị thiếu niên lãnh khốc phong hoa tuyệt đại này, bọn họ thập phần hiếu kì. Không ít người đã lén nghị luận “Vị thiếu niên bộ dạng anh tuấn này là ai a? Như thế nào chưa thấy qua?” Một vị đang quét rác hỏi người hầu bên cạnh.
“Không biết a, ta cũng chưa thấy qua a, tựa hồ không phải người của quý phủ đi!” Người hầu kia đáp.
“Không phải tựa hồ, ta dám khẳng định, ta ở Dạ gia nhiều năm như vậy cũng chưa gặp qua hắn, hẳn là khách nhân quý phủ đi!” Một người hầu có vẻ lớn tuổi bổ sung nói. Những người hầu này bởi vì trong năm năm chưa từng thấy qua Nguyệt Vũ, hơn nữa, khi ngã xuống dung mạo hắn đã trở nên vô cùng xấu xí, đâu như bây giờ là tuyệt thế vô song, vì thế không có người nhận ra cũng thực bình thường!
Bằng vào quyền lợi của “khách nhân Quý phủ”, Nguyệt Vũ thoải mái ăn rất nhiều ở phòng bếp, chuyện này nếu bằng thân phận phế vật trước kia là không có khả năng phát sinh! Tuy nói trước kia luôn có người đưa cơm tới tiểu viện, nhưng đó là cho người ăn sao? Hạ nhân ăn đều so với nàng không biết hảo bao nhiêu lần! Dạ gia này quả nhiên xem nàng còn không bằng lợn cẩu!
Ôm theo lương thực vơ vét được ở phòng bếp, Nguyệt Vũ liền quay về tiểu viện. Nhưng là, tựa hồ Nguyệt Vũ của chúng ta vận khí có điểm chó má a! Nguyên tưởng rằng sau khi quay về sân sau có thể ngồi ăn tiếp, không nghĩ tới a, không nghĩ tới a, mới vào viện đã gặp phải kẻ nàng không muốn gặp nhất.
“Này, người kia, đứng lại, ngươi là người nào? Như thế nào lại ở Dạ gia? Nói mau, bằng không cứ thử xem.”
Chỉ nghe thấy phía sau Nguyệt Vũ truyền tới một thanh âm chói tai tựa như người đàn bà chanh chua chửi bậy. Lúc Nguyệt Vũ chậm rì rì nhìn lại, không khỏi lắc đầu thở dài nói: Thật sự là oan gia ngõ hẹp a.
Chỉ thấy đối phương đúng là Song Kiều cùng Song Phách! Mà mở miệng gọi Nguyệt Vũ lại đúng là nữ nhân chanh chua Dạ Nguyệt Hàm.
Nói thật ra cũng không thể nói Nguyệt Vũ vận khí đen đủi! Vốn mấy kẻ kia cũng chả phải người tốt lành gì.
Vài ngày trước sau khi bị Nguyệt Vũ lừa, chính là mỗi ngày đều đến viện này, nhìn xem Nguyệt Vũ có trở lại hay không. Nếu đã trở lại, thì phải quần ẩu một chút, phát tiết uất khí bị phế vật lừa!
Nguyệt Vũ dừng bước, nhưng là không có quay đầu lại. Nếu có thể, Nguyệt Vũ hiện tại thật sự phi thường không nghĩ gặp bọn họ, bởi vì nàng hiện tại thật sự rất đói bụng!
“Này, vì sao không quay đầu lại, ngươi tính cái gì vậy, không nghe chúng ta đang gọi ngươi sao?”
Nguyệt Vũ không nghĩ để ý đến bọn hắn, không có nghĩa là bọn hắn cũng không để ý Nguyệt Vũ a!
Chịu không nổi cảm giác bị người khác khinh thị như vậy, một bên Dạ Nguyệt Ninh đã mở miệng. Khẩu khí nói chuyện khi thấy bóng dáng Nguyệt Vũ phiêu miểu xuất trần, tiêu sái vô song, liền nhịn không được nồng đậm ghen tị!
Trong lòng biết nếu hôm nay không đem vài kẻ phiền toái này giải quyết thì mình tuyệt đối không được an bình, Nguyệt Vũ xoay người lạnh lùng nhìn bọn họ. Bốn kẻ kiêu ngạo ương ngạnh đang dương dương tự đắc liền thấy một bóng chuyển mình, hoa hoa cả mắt.
Sau khi thấy rõ khuôn mặt người nọ, một đám há hốc miệng, kìm lòng không được nhìn chằm chằm, xem không ngừng. Nhất là hai vị nữ tử kia, nhìn bọn họ một cái như vậy, thật sự là phát xuân tâm, nổi gợn sóng cuối cùng là phát điên! Giống như hận không thể lập tức tiến đi lên đem Nguyệt Vũ cấp ăn!
Nguyệt Vũ thấy mấy người kia một đám ánh mắt kinh diễm, liền lộ ra ý cười châm chọc. Nhớ ngày đó mình vừa mới trọng sinh vào thân thể này, nhìn đến khuôn mặt bản thân cũng thật sự bị dọa đến. Bởi vì thật sự là rất khủng bố ! Không biết là ai như vậy nhẫn tâm, phế đi thiên phú nguyên chủ không nói, còn bị hủy dung, hơn nữa phương pháp hủy dung lại vô cùng ngoan độc.
Tuy rằng mình vẫn chưa từng trải qua, nhưng thân thể này hiện tại là của mình, nàng không cho phép trước kia hoặc là về sau có bất kì ai bất kính hay thương tổn nó! Nếu để chính mình điều tra ra được là ai làm hại, nàng nhất định phải làm cho người đó sống không bằng chết!
Nay nàng đã trọng sinh, dung nhan đã khôi phục vẻ tuấn tú trước kia, thậm chí còn hơn lúc trước.
Nguyệt Vũ cũng không nhắc nhở bọn họ, cho bọn họ một đám biến thành đầu gỗ. Đối với mấy người này nàng không tưởng tiếp xúc nhiều lắm, tuy rằng bọn chúng không có làm ra chuyện gì quá phận, nhưng một đám cũng làm nàng khí tẫn!
Một lát sau, mấy người rốt cuộc cũng từ trong kinh diễm tỉnh táo lại. Hai nam nhân ý thức được chính mình thế nhưng đối một thiếu niên thẳng ngây ngốc nhìn nửa ngày, liền cảm thấy xấu hổ không chịu nổi, hối hận không kịp, nhưng sau lại một bộ dáng hâm mộ ghen tị hận thù.
Mà hai nữ nhân còn lại lại bày ra bộ dáng công chúa cao cao tại thượng, ở mặt ngoài làm như thực khinh thường, nhưng trong mắt biểu lộ lang quang lại tiết lộ hai người không có hảo ý cùng sắc tính ngập trời.
“Ngươi rốt cuộc là loại người nào, như thế nào lại ở Dạ gia?” Dạ Nguyệt Ninh dùng thanh âm mang theo lửa giận quát.
“Ta là khách nhân Dạ gia, chẳng lẽ các vị thiếu gia tiểu thư không biết sao?” Nguyệt Vũ không nghĩ làm cho chuyện mình thoát thai hoán cốt bị người ta biết, bây giờ còn không phải thời điểm. Cho nên còn tiếp tục mạo muội dùng thân phận “Khách nhân” này.
“Khách nhân? Khách nhân cái gì, nhà chúng ta khi nào thì mời khách nhân đến? Ta như thế nào không biết đây? Sẽ không là gạt người đi? Nói, ngươi rốt cuộc có mục đích gì ?” Ghen ghét dữ dội, Dạ Nguyệt Dật mới không tin lời nói của Nguyệt Vũ. Hắn thầm nghĩ tìm cái cớ đem Nguyệt Vũ giải quyết! Đỡ phải khi nhìn liền hỏa đại.
“Ta đến Dạ gia các ngươi làm khách, Dạ gia chủ phân thượng, chẳng lẽ các ngươi cũng thêm chính là đãi khách như vậy sao? Xem ra Dạ gia bất quá cũng chỉ vậy thôi!” Lời nói sắc bén, hơn nữa giọng điệu nghiêm khắc, nhất thời liền đem mấy tên kiêu ngạo cấp kinh sợ .
Nghe xong lời nói của Nguyệt Vũ, mấy người liền không dám lỗ mãng , dù sao cũng là khách nhân của gia chủ. Tuy rằng không biết có phải sự thật hay không, nhưng là không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất*. Huống hồ vạn nhất nếu thật sự là khách nhân của gia chủ thì thật sự là đắc tội không nổi ! Nghe giọng điệu của đối phương tựa hồ còn không để gia chủ vào mắt, người này rốt cuộc là ai a? Mấy người âm thầm nghĩ.
*không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất (bất úy nhất vạn, duy úy vạn nhất): không lo có chuyện gì lớn, chỉ lo điều không may xảy ra!
Không khí lâm vào trầm mặc, bỗng đột nhiên một gã hạ nhân chạy vào trong viện.
“Các vị thiếu gia, tiểu thư, gia chủ có việc tìm các ngươi, các ngươi mau đi qua!” Hạ nhân xoay người cung kính đối Song Kiều cùng Song Phách nói. Nói xong còn liếc mắt Nguyệt Vũ một cái, không xem thì không lo a, vừa thấy, lập tức há miệng lâm vào nồng đậm kinh diễm!
Song Kiều, Song Phách nghe là gia chủ tìm bọn họ, đó nhất định là chuyện trọng yếu, bởi vì bình thường việc nhỏ gia chủ cũng mặc kệ, quản không được nhiều như vậy.
“Đã biết, ngươi đi nói cho gia chủ chúng ta lập tức đến.” Mắt vẫn lộ tia sắc bén, Dạ Nguyệt Hàm rốt cục cũng mở miệng đuổi đi hạ nhân.
“Nếu là khách nhân gia chủ, lúc trước có gì đắc tội thỉnh thứ lỗi, chúng ta có việc muốn đi gặp gia chủ, thứ lỗi không thể bồi.” Dạ Nguyệt Ninh mặt mang mỉm cười nói xong, mà trong mắt cũng là một mảnh hung ác nham hiểm.
Trước khi đi, mấy người rất ăn ý nhìn Nguyệt Vũ liếc mắt một cái, nhưng là biểu đạt đã có chút bất đồng. Hai cái nam nhân đã ghen tị lại càng thêm hận, mà hai nữ nhân lại là mê luyến thêm tình thế bắt buộc.
Nhìn bong dáng mấy người đi xa, Nguyệt Vũ cuối cùng cảm thấy thanh nhàn . Vì thế nhấc chân vào nhà, cung cấp thức ăn cho cái dạ dày đang réo gào bất mãn!
Như vậy cũng tốt, nàng cũng không nghĩ bại lộ thực lực của mình. Dù sao nơi này quá thâm sâu, năng lực của nàng còn không đủ để bảo toàn cho chính mình!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT