Quang Minh Thánh Điện, căn phòng tiếp khách bên cạnh Thánh Đường.

Tộc Trưởng của Liễu gia, Liễu Mộc đặt cây gậy gỗ dùng để hỗ trợ ông đi đường sang một bên rồi ngồi xuống một cái ghế dựa êm ái, gương mặt già nua với râu tóc bạc trắng được cắt tỉa tỉ mỉ gọn gàng, một đôi mắt tinh tế thâm thúy trải qua nhiều sự đời nhưng vẫn không đánh mất đi thần thái sắc bén khiếp người của một tu sĩ luyện kiếm, một người quyền cao chức trọng đứng đầu cả một gia tộc lớn mạnh, mọi thứ rất hài hòa giống như căn phòng cổ điển pha thêm nét hiện đại sang trọng này được tạo ra chỉ để dành riêng cho Liễu Mộc.

Tổng Lãnh Thánh Điện Behira đang phụ trách tiếp đón Liễu Mộc, cô đang mặc một bộ trang phục người hầu gái chuẩn mực, một khuôn mặt vẫn luôn không thay đổi, nhìn vào ánh mắt trẻ trung của cô, người ta chỉ thấy được một sự nghiêm túc đến lạ kỳ, dẫu cho bất cứ thứ gì xảy ra đi chăng nữa thì cũng không thể lung lay sự tận tâm của cô đối với công việc.

Behira tiếp nhận một cái hộp gỗ nhỏ nhiều ngăn từ một cô hầu gái khác rồi đưa nó đến gần Liễu Mộc, hộp gỗ này đang chứa nhiều loại trà ngon ngoài Lục Diệu Trà, một sản phẩm nổi tiếng bán chạy nhất bên thế giới tu luyện được trồng bởi Linh Dược Thánh Điện.

Behira bình tĩnh hỏi: “Chẳng hay Tộc Trưởng muốn thưởng thức loại trà nào?”

Liễu Mộc cười nhã nhặn, ông nhìn qua hết các loại trà trong khi nghe Behira giới thiệu sơ qua về chúng.

“Đây là Trà Xanh, rất tươi mới, hương thơm quyến rũ, vị đắng nhưng dư vị đọng lại là ngọt dịu, nó cũng là một loại trà tốt cho sức khỏe.:

“Còn đây là Trà Long Huyết, mùi vị nồng nàn kích thích mạnh vào vị giác, mùi thơm mạnh mẽ khó quên, loại trà này cũng giúp cho máu trong cơ thể lưu thông dễ dàng, tinh thần thoải mái.”

“Này là Trà Camellia…”

Liễu Mộc không tỏ ra khó chịu, ông lặng lẽ lắng nghe từng lời nói của Behira với một vẻ mặt chăm chú, điều đó khiến người khác cảm thấy được tôn trọng, cứ như Liễu Mộc là một bác hàng xóm cao tuổi thân thiện vậy, sau khi Behira giải thích xong hết các loại trà, Liễu Mộc từ tốn nói:

“Cảm ơn vì sự chu đáo này của cô, Behira, tôi nghĩ là toàn bộ trà ở đây đều rất đáng để thưởng thức nhưng tôi lại không biết nên chọn loại nào trước tiên, vì vậy, nếu như không phiền thì cô có thể chọn cho tôi một loại được chứ?”

“Tôi rất sẵn lòng!” Behira khẽ đáp lại.

Behira chọn loại Trà Camellia, nó là loại trà sản xuất hoàn toàn bằng thủ công, trồng trên cao nguyên, tắm dưới ánh nắng Mặt Trời ấm áp, đắm chìm trong làn sương khói lạnh đầu ngày mới, trưởng thành qua từng làn gió mát mẻ kéo dài đến nơi xa xăm, hấp thụ nước từ một dòng suối trong lành gần đó, lớn lên trên thổ nhưỡng lịch sử dày dặn, một loại trà mang hương vị truyền thống đặc trưng, chỉ cần thưởng thức một lần là không thể nào quên được.

Một tay của Behira cầm lấy một bình trà trắng làm bằng ngọc có chứa sẵn nước, một tay khác của cô chạm nhẹ vào thân bình trà để dùng linh lực chuyển hóa thành một ngọn lửa đun sôi nước bên trong, quá trình này diễn ra chưa đầy ba giây thì nước tinh khiết đã sôi lên, sau đó Behira mở nắp rồi lấy một ít Trà Camellia đặt vào bên trong bình, cô chờ đợi vài phút trước khi rót nước trà nóng vào một cái ly ngọc nhỏ ở trên bàn.

“Xin mời Tộc Trưởng.” Behira điềm tĩnh nói trong khi làm một động tác mời.

“Cảm ơn.” Liễu Mộc cười khẽ một tiếng rồi vươn tay cầm lấy ly ngọc, mùi hương thuần khiết của trà lan tỏa khắp căn phòng, còn điều gì bằng chuyện làm một ngụm trà nóng thơm ngon giữa không gian sang trọng cổ điển chứ?

“Trà ngon!” Liễu Mộc nhắm nghiền đôi mắt lại để thưởng thức tinh tế hương vị của trà, ông không khỏi lên tiếng tấm tắc khen ngợi từ tận đáy lòng.

“Cảm ơn vì lời khen đó, nếu như Tộc Trưởng thấy thích thì tôi sẽ đóng gói tặng cho ông một cân Trà Camellia.” Behira nhẹ giọng nói ra.

“Vậy thì tốt quá, làm phiền cô rồi.” Liễu Mộc mỉm cười nói.

Behira thản nhiên nói tiếp: “Bên cạnh đó, chúng tôi đang có chương trình khuyến mãi giảm giá các loại trà xuống 15% khi có đơn hàng từ mười cân trở lên, đây là số điện thoại dùng để đặt hàng, mời Tộc Trưởng nhận lấy, nếu như ông có nhu cầu thì cứ gọi điện, chúng tôi luôn sẵn lòng phục vụ, miễn phí giao hàng tận nơi nếu như khoảng cách không quá xa.”

Liễu Mộc đứng hình ít giây để tiêu hóa hết lượng thông tin mới ông vừa nghe được từ Behira: “Khuyến mãi? Số điện thoại? Miễn phí giao hàng?”

Behira thấy vẻ mặt của Liễu Mộc không thích thú cho lắm, lại còn có vẻ nghi hoặc, thế nên cô tiếp tục nói ra: “Nếu như Tộc Trưởng cảm thấy không tin tưởng vào chất lượng cũng như vệ sinh an toàn thực phẩm từ chúng tôi thì chúng tôi có một phương án, hiện nay Linh Dược Thánh Điện đang mở một lớp học nuôi trồng các loại trà, ông có thể tự mình học tập hoặc cử người đến, chúng tôi luôn sẵn lòng chào đón, giảm học phí đến 20% và hỗ trợ trả góp 100% theo từng tháng nếu như học viên ở xa hoặc chưa có điều kiện kinh tế ổn định.”

“Cảm ơn Tộc Trưởng đã lắng nghe!” Behira nghiêm túc nói một câu sau cùng, cô theo dõi thần thái Liễu Mộc, ông ta nhìn lại Behira với đôi mắt nghi ngờ khó hiểu, sau đó ông ta chớp mắt vài cái rồi tiếp tục thưởng thức trà.

Liễu Mộc cười khẽ: “Cảm ơn những lời đề nghị tốt đó, tôi hoàn toàn tin tưởng vào Giáo Đình sẽ không bỏ độc vào trà để đầu độc một vị khách già cỗi như tôi.”

Behira cũng đang nghi ngờ vì Điện Chủ của Linh Dược Thánh Điện, Vương Tinh từng cam đoan với cô rằng những lời nói như vậy sẽ khiến các vị khách cảm thấy thích thú, sau đó tăng số lượng mua sản phẩm từ Linh Dược Thánh Điện, góp phần phát triển Giáo Đình, hiệu quả như hiện tại không giống như mong đợi của cô.

“Có lẽ lý do chính là vì mình chưa nói hết theo lời của Điện Chủ?”

Behira rơi vào trạng thái trầm tư suy nghĩ, cô nhớ lại về thời điểm nói chuyện cùng Vương Tinh Điện Chủ, một thân hình to tròn, một gương mặt mập mạp phúc hậu với nụ cười trắng tinh khôi rất thuyết phục, có vẻ như Điện Chủ không lừa gạt cô mà là vấn đề nằm ở chính bản thân cô, thế là cô định tiếp tục giới thiệu cho Tộc Trưởng Liễu Mộc thì đúng lúc này một người mở cửa đi vào phòng, tất nhiên người đó là Giáo Hoàng, Trần Thanh Vũ.

“Giáo Hoàng!”

Tất cả người hầu liền khẽ khom người chào hỏi, ngay cả Behira cũng vậy, cho dù cô mạnh mẽ đến mức nào, địa vị cao quý ra sao thì Behira cũng không bao giờ quên được một điều rằng cô, Behira Ellis và cả đứa em gái Malie Ellis được Quang Minh Giáo Đình cứu rỗi từ dưới đáy vực sâu.

Liễu Mộc đứng lên, ông ta xoay người về hướng cánh cửa để nhìn thấy Giáo Hoàng nổi tiếng của Giáo Đình, ấn tượng đầu tiên về Thanh Vũ của Liễu Mộc đó là Thanh Vũ quá trẻ so với tưởng tượng của ông, tiếp đến là về khí chất, Thanh Vũ tỏa ra một khí chất vô hình khiến Liễu Mộc không thể không tập trung, ông cảm thấy một mối nguy hiểm lớn lao, nhất là vào lúc ông nhìn vào đôi mắt Thanh Vũ thì cả người ông vô ý thức chuyển sang trạng thái phòng thủ.

“Một người trẻ nguy hiểm!” Liễu Mộc nghĩ thầm trong lòng một cách nghiêm nghị, ông liếc mắt mắt sang Behira rồi thu hồi, trước đó, khi gặp gỡ Behira thì ông liền nhận ra Behira không phải là một người hầu bình thường, cô ấy là một người tu luyện rất mạnh mẽ, chính vì lý do đó mà Liễu Mộc rất cẩn thận khi giao tiếp cùng Behira.

Ấn tượng đầu của Thanh Vũ dành cho Liễu Mộc cũng khá giống như trên, Liễu Mộc phát ra khí thế cứ như một thanh kiếm trải qua tôi luyện hàng ngàn lần, dù cho người khác biết thanh kiếm đó rất sắc bén nhưng lại không biết giới hạn của nó nằm ở đâu và họ cũng không bao giờ muốn kiểm tra thử, đây là một thanh kiếm giết người trong chớp nhoáng, không phải một thanh kiếm cùn rỉ sét vì thời gian.

Thanh Vũ vừa đưa tay ra vừa cười nói: “Xin chào, ta là Giáo Hoàng của Quang Minh Giáo Đình, Trần Thanh Vũ.”

Liễu Mộc vươn tay về phía trước bắt tay Thanh Vũ, ông ta cũng lên tiếng giới thiệu: “Chào ngài Giáo Hoàng, tôi là Liễu Mộc, hiện đang giữ chức Tộc Trưởng của Liễu gia, gặp gỡ ngài Giáo Hoàng đây là niềm vinh hạnh lớn lao đối với tôi.”

“Tộc Trưởng nói quá lời, ta mới là người nên cảm thấy vinh hạnh.” Thanh Vũ cười khẽ đáp lời.

“Nào, mời Tộc Trưởng ngồi xuống, chắc hẳn ông cũng rất mệt mỏi khi đi đường xa đến tận nơi đây chứ nhỉ? Nếu không phiền thì Tộc Trưởng hãy cùng ta ăn qua bữa sáng trong lúc nói chuyện.”

“Vậy thì tốt quá, đã lâu rồi tôi chưa ngồi xuống để thưởng thức một bữa ăn đúng nghĩa, ngài Giáo Hoàng biết đấy, công việc của một Tộc Trưởng rất bận rộn.” Liễu Mộc thản nhiên nói.

Thanh Vũ gật đầu nói: “Ta đồng cảm với ông đấy Tộc Trưởng, công việc của những người như chúng ta không bao giờ kết thúc.”

“À, hiện giờ Liễu Tịnh Kỳ đang tập luyện tại Giáo Đình, ông có muốn gặp cô ấy không, Tộc Trưởng?”

Liễu Mộc nhẹ nhàng lắc đầu trong khi trả lời: “Không cần làm phiền đến Tịnh Kỳ, dù cho tôi là trưởng bối thì cũng không thể quan tâm quá mức, hùng ưng nên bay lượn giữa bầu trời cao chứ không phải nấp sau lưng người thân. Nói tới đây thì tôi cũng phải gửi lời cảm ơn ngài Giáo Hoàng vì đã cho phép Tịnh Kỳ ở lại đây học tập thêm, nếu như Tịnh Kỳ có gì không phải thì xin ngài hãy bỏ qua cho, đây là một chút quà mọn, xin Giáo Hoàng cứ nhận lấy.”

Liễu Mộc đặt một khúc cây gỗ mảnh khảnh màu xanh lục lên trên bàn, nó tỏa ra ánh sáng nhè nhẹ đẹp đẽ, tuyệt nhiên nó chẳng phải là một khúc cây bình thường, dù sao thì người tặng cũng là Tộc Trưởng của một gia tộc lánh đời.

“Đây là một nhánh cây ngắt xuống từ Thiên Trúc, nó là vật liệu thượng hạng để làm pháp kiếm bản mệnh, gia tộc của chúng tôi không có gì quý giá ngoài một chút bảo vật này, mong Giáo Hoàng đừng chê cười.” Liễu Mộc chậm rãi giải thích.

Bên cạnh pháp bảo – trang bị chuyên dụng của tu sĩ - được chế tạo bởi Luyện Khí Sư, Tạo Tác Sư thì còn có một loại trang bị khác gọi là pháp bảo bản mệnh, một loại trang bị gắn liền với mạng sống tu sĩ và nó còn có khả năng trưởng thành cùng với chủ nhân, vật liệu tuyệt nhất để làm pháp bảo bản mệnh là các loại bảo vật vì đặc tính trưởng thành cũng như chúng cho phép chủ nhân các loại khả năng, năng lực đặc biệt, gia tăng lực chiến hơn xa trang bị bình thường.

Quà tặng của Liễu Mộc chỉ là một nhánh cây lấy từ Thiên Vật hạ phẩm là kỳ mộc Thiên Trúc, chất lượng của nó không thua kém gì một loại bảo vật cấp độ Địa Vật, nghĩa là một người luyện kiếm bình thường sẽ có khả năng chiến đấu vượt hai cấp độ nhỏ nếu như sử dụng nó làm vũ khí, nhưng nhánh cây này cũng khá bình thường khi so sánh với nhánh cây có chất lượng tốt nhất thu hoạch từ Thiên Trúc.

Chẳng hạn như Liễu Tịnh Kỳ đang sử dụng pháp bảo bản mệnh là một cây kiếm trúc cấp độ Thiên Vật hạ phẩm bằng với Thiên Trúc, không ai biết Liễu gia còn có bao nhiêu cây kiếm trúc cùng loại như thế, đó cũng là một trong những lý do người ta kiêng kỵ, không dám trêu chọc vào các gia tộc lánh đời bí ẩn.

“Cảm ơn món quà quý giá này, Giáo Đình vừa thành lập chưa lâu, không có lễ vật gì tặng cho ông, chỉ hi vọng một số món ăn này sẽ làm ông vừa lòng.” Thanh Vũ nhã nhặn nói ra.

Thanh Vũ không biết nhiều về Liễu gia, hắn tìm kiếm thông tin về họ trong khoảng thời gian gần đây kể từ khi nhóm Ngọc Trang chạm mặt nhóm Liễu Tịnh Kỳ tại Trúc Cơ Cốc, có rất ít tin tức hữu dụng cùng rất nhiều chẳng thể phân biệt thật giả, nhưng mọi người đều biết rằng Liễu gia có một cây Thiên Trúc rất lớn, toàn bộ người trong Liễu gia đều biết dùng kiếm, kiếm thuật của họ còn rất giỏi.

Việc Tộc Trưởng Liễu Mộc đến tận Thánh Điện để gặp Thanh Vũ khiến Thanh Vũ ngạc nhiên lớn, phần quà gặp mặt lại còn rất quý giá, chắc là Liễu Mộc đang có dự tính gì đó hay chỉ đơn thuần là muốn gia tộc kết giao với Giáo Đình mà thôi. Thái độ, lời nói, cử chỉ của Liễu Mộc thân thiện, khiêm nhường nên Thanh Vũ cũng phải cử xử sao cho hợp tình hợp lý, không thể thô lỗ, làm xấu đi danh dự của Giáo Đình.

Behira thay Thanh Vũ mang món quà đặt ở một vị trí khác, tiếp theo cô bắt đầu sắp xếp các món ăn lên bàn, hôm nay là ngày làm việc của đầu bếp Briona, những món ăn của cô thì ngon lành không cần phải bàn cãi, thực đơn bao gồm một vài món ăn nổi tiếng tại Tây Châu và một số món ăn nhiều rau tốt cho sức khỏe.

Liễu Mộc sống lâu hơn một thiên niên kỷ, thân là người say mê tu luyện nên chẳng có hứng thú gì với các món ăn, trong ấn tượng của phần lớn người tu luyện thì tu luyện phải thanh tịnh, không vướng vào trần tục càng nhiều càng tốt, sớm ngày đột phá tới cảnh giới cao, phá vỡ không gian, độ Cửu Thiên Tiên Kiếp phi thăng thành tiên.

Ngay sau khi nhìn thấy các món ăn nóng hổi trên bàn, mùi hương thơm kích thích bao tử, dường như cảm giác thèm ăn tích lũy trong cả đời Liễu Mộc cùng nhau bạo phát, ông không thể di chuyển tầm mắt khỏi các món ăn đó.

“Xin mời Tộc Trưởng dùng bữa.” Thanh Vũ đưa tay làm động tác mời.

“Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh.” Liễu Mộc gật đầu nói.

Ẩm Thực Thánh Điện của Giáo Đình là đang phát triển rất tốt, thu hút nhiều người tài giỏi có niềm đam mê nấu nướng, trong thời gian vừa qua, Ẩm Thực Thánh Điện cử đi rất nhiều đầu bếp để mở lớp học nấu ăn miễn phí cho người dân, từ đó tạo ra một làn sóng nấu nướng ở thế giới tu luyện, người dân rất ưa thích ăn uống, nhất là các loại thực phẩm giúp cơ thể họ khỏe mạnh, tăng cao cảnh giới tu luyện càng được ưa chuộng nhiều, một thị trường tiềm năng, một yếu tố thúc đẩy cuộc sống xã hội tốt đẹp, hạnh phúc hơn.

Không có gì bất ngờ khi Liễu Mộc vừa ăn thì không thể nào dứt ra được, tất cả món ăn có một mê lực lạ lùng khiến ông ta không thể cưỡng lại, giống như một người đang khát nước đi giữa sa mạc nóng bỏng đột nhiên tìm thấy một ốc đảo xanh tươi với một cái hồ nước trong lành.

Thanh Vũ và Liễu Mộc vừa ăn vừa nói chuyện phiếm, chủ đề của họ xoay quanh việc tu luyện, kiếm thuật, sau đó lại chuyển sang nói chuyện trên trời dưới đất, một số điển tích ít người biết đến trên Thiên Quy Đảo, cả hai người đều không biết nhiều về đối phương nên họ cố gắng khai thác thông tin có ích từ trong cuộc trò chuyện ngắn ngủi, tiếc rằng cả hai rất cẩn thận, không nói ra hết thông tin bí mật nên kết quả của cuộc đối thoại này không đi đến đâu cả.

Nửa giờ đồng hồ vội vàng trôi qua, Liễu Mộc ngừng đũa, đây có thể là một trong những bữa ăn hiếm hoi làm ông cảm thấy thỏa mãn và vui vẻ nhất trong cuộc đời dài đằng đẵng, tất nhiên rồi, ông cũng tôn trọng đầu bếp bằng cách quét sạch hết thức ăn trên bàn, không để thừa một món nào.

Liễu Mộc nhấp một ngụm trà nóng, ông ta cẩn thận đặt ly trà xuống rồi cất tiếng nói ra: “Giáo Hoàng, ngài biết về Cổ Linh Vương Triều chứ?”

“Cổ Linh Vương Triều? Cái tên này rất quen, hình như là một thế lực từng tồn tại trên Thiên Quy Đảo nhưng bị hủy diệt từ rất lâu rồi.” Thanh Vũ trả lời lại sau khi hắn suy nghĩ trong ít giây.

Liễu Mộc nhẹ nhàng gật đầu, ông ta lên tiếng nói tiếp: “Vị trí của Cổ Linh Vương Triều từng nằm ở Hỗn Ma Châu, đó là một thế lực hùng mạnh có khả năng đạt đến cấp độ của một hoàng triều vĩ đại nhưng trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, cả vương triều như thế bỗng nhiên sụp đổ khiến người khác cảm khái không thôi.”

Thanh Vũ nghi ngờ hỏi: “Tại sao Tộc Trưởng lại nhắc đến Cổ Linh Vương Triều?”

“Đó là vì… Liễu gia là hậu duệ chính thống của Cổ Linh Vương Triều!” Liễu Mộc nghiêm túc đáp.

“Ồ? Đó là một thông tin thú vị.” Thanh Vũ kinh ngạc nói.

Liễu Mộc bình tĩnh nói: “Cổ Linh Vương Triều tồn tại hơn ba ngàn năm, nội tình sâu dày, ngoài vương tộc mang họ Liễu ra thì còn có bốn gia tộc cùng rất nhiều nhân tài, tất cả họ là trụ cột chống lên cả quốc gia, lại có bảo vật Ngũ Đại Cổ Linh chống đỡ, chỉ cần chưa đến ngàn năm, Cổ Linh Vương Triều có thể gửi thư xin chứng nhận từ Đông Phương Tiên Phủ là có thể lấy danh hoàng triều, được phép khai chiến mở rộng bờ cõi.”

“Ngũ Đại Cổ Linh của Cổ Linh Vương Triều rất đặc biệt, bốn trong số đó từng là bảo vật của Thiên Ma trong Thiên Ma Bí Cảnh, chúng là Ma Thương, Ma Long, Ma Viêm, Ma Cổ, chúng tương đương Địa Vật thượng phẩm, ma tính của chúng rất bá đạo, chỉ có cổ linh kỳ mộc Thiên Trúc mới có thể áp chế chúng nên tứ đại gia tộc mới thuận theo vương tộc Liễu gia, từ đó cả vương triều có được hòa bình và phát triển ngày càng phồn vinh.”

“Đáng tiếc rằng vào một ngày nọ, một ma đầu ác độc âm thầm đoạt xá Quốc Vương, trước khi mọi người nhận ra thì hắn đã lợi dụng quyền lực để gây ra nhiều hậu quả nặng nề, vương triều chia năm xẻ bảy, không người nào tin tưởng người nào, cuối cùng dẫn tới tai nạn diệt quốc.”

Liễu Mộc vừa nói vừa xem xét thái độ của Thanh Vũ, ông ta nhìn thấy Thanh Vũ tập trung vào câu chuyện ông đang kể, thế là ông tiếp tục nói tiếp:

“Ma đầu trong thân thể Quốc Vương tập hợp toàn bộ tu sĩ mạnh mẽ cùng với Ngũ Đại Cổ Linh tại Cổ Linh Điện để mở ra cánh cổng dẫn tới Thiên Ma Bí Cảnh, một cấm địa của Cổ Linh Vương Triều, cuối cùng chỉ có một người chạy thoát khỏi bí cảnh, đó là lão tổ tông của Liễu gia, cũng là người từng giao chiến chống lại ma đầu kia, sau cùng, Cổ Linh Vương Triều bị diệt vong, lão tổ bị thương rất nặng, biết rằng không thể qua khỏi nên đành phải trả lại bốn cổ linh cho tứ đại gia tộc để đổi lấy sự an toàn cho Liễu gia, sau đó Liễu gia di cư đến phía đông Thiên Quy Đảo để lánh đời.”

“Bốn gia tộc lớn từng là trụ cột của vương triều thì tự mình xưng bá một phương, lập ra từng tòa thành trì, sau này họ chính là Tứ Đại Ma Vương Thành của Hỗn Ma Châu. Không lâu sau, lão tổ để lại một di huấn căn dặn con cháu tuyệt đối không được mở bí cảnh rồi tạ thế, mọi chuyện bên trong Thiên Ma Bí Cảnh đều bị chôn vùi, không một ai biết chuyện gì đã xảy ra bên trong đó mà khiến một nhân vật mạnh mẽ như lão tổ cũng phải mất mạng.”

“Thì ra lai lịch của Tứ Đại Ma Vương Thành là vậy.” Thanh Vũ trầm ngâm nói.

“Giáo Hoàng, ngài biết tại sao tình hình Tử Vi Châu dạo gần đây không ổn định rồi chứ?” Liễu Mộc khẽ hỏi.

“Mọi chuyện dường như liên quan lớn đến Tứ Đại Ma Vương Thành.” Thanh Vũ nhàn nhạt đáp.

“Đúng vậy, Tứ Đại Ma Vương Thành, sau gần hai ngàn năm, bọn chúng lại muốn tập hợp Ngũ Đại Cổ Linh để mở cánh cổng dẫn tới Thiên Ma Bí Cảnh, chúng muốn đạt được bảo vật bên trong bí cảnh đó, Trái Tim Của Thiên Ma!” Liễu Mộc nói bằng nét mặt nghiêm nghị.

“Chính vì lý do đó, chúng đã âm thầm thực hiện kế hoạch nhằm mục đích bắt lấy Liễu Tịnh Kỳ để uy hiếp Liễu gia giao ra kỳ mộc Thiên Trúc, Liễu gia tuyệt đối sẽ không cho chúng được như ý nguyện, chúng tôi quyết giữ gìn di huấn của lão tổ tông, không bao giờ cho phép Thiên Ma Bí Cảnh này mở cửa một lần nữa.”

“Nhưng một mình Liễu gia không thể nào chống lại Tứ Đại Ma Vương Thành, cho nên chúng tôi bắt đầu tìm kiếm đồng minh khi nhận ra các động thái điều tra thông tin về Liễu gia của bọn chúng, chúng tôi tìm đến Tử Vi Kiếm Tông và cử thiên tài đệ nhất của gia tộc là Liễu Tịnh Kỳ làm cầu nối của mối quan hệ đồng minh, nào ngờ rằng Tử Vi Kiếm Tông lại đẩy Liễu Tịnh Kỳ đến Quang Minh Giáo Đình vì họ nhận ra kẻ địch của họ là Tứ Đại Ma Vương Thành hùng mạnh cùng với bá chủ của Ám Minh Châu, Ám Khôi Tông.”

“Giáo Hoàng, ngài có từng nghĩ rằng lý do vì sao Tử Vi Kiếm Tông lại ra lệnh cho Liễu Tịnh Kỳ đến đây là một sứ giả trong khi họ lại rút toàn bộ người về tông môn, còn tạo ra một hoàn cảnh phát triển tốt nhất cho Quang Minh Giáo Đình không?” Liễu Mộc điềm tĩnh hỏi.

“Tộc Trưởng muốn nói rằng Tử Vi Kiếm Tông đang muốn Tứ Đại Ma Vương Thành nhắm vào Giáo Đình?” Thanh Vũ thản nhiên hỏi lại.

Liễu Mộc trầm giọng nói: “Tôi không chắc chắn về điều đó nhưng sự thật đang phơi bày trước mắt, Liễu Tịnh Kỳ chính là một mồi lửa chiến tranh được chuyển từ nơi khác sang Giáo Đình, Tử Vi Kiếm Tông không phải là một đồng minh đáng tin cậy, vì vậy, ngày hôm nay, tôi mới đến đây gặp gỡ ngài Giáo Hoàng và thông báo cho ngài biết rằng, Liễu gia tuyệt đối sẽ không bao giờ cho phép Tứ Đại Ma Vương Thành thực hiện được ý đồ, chúng tôi sẽ chiến đấu chống lại bọn chúng cho đến hơi thở cuối cùng!”

“Giáo Hoàng, ngài có thể cho tôi biết, liệu Quang Minh Giáo Đình có giống như Tử Vi Kiếm Tông không? Chỉ cần ngài gật đầu, tôi liền mang Liễu Tịnh Kỳ trở về Liễu gia, kể từ đây chuyện này không liên quan đến Giáo Đình nữa.”

Đứng trước câu hỏi của Liễu Mộc, Thanh Vũ trầm ngâm suy nghĩ trong vài phút, vài câu nói phân tích của Liễu Mộc thành công tạo ra một hạt giống của sự nghi ngờ tồn tại trong lòng Thanh Vũ đối với hành động của Tử Vi Kiếm Tông.

Thanh Vũ hoàn toàn không hay biết gì về Liễu Tịnh Kỳ, Liễu gia hay mục đích của Tứ Đại Ma Vương Thành, mọi thứ thật dễ dàng vì Tử Vi Kiếm Tông đồng ý các yêu cầu có phần vô lý của Giáo Đình, Tử Vi Kiếm Tông trông cứ như đang gắp than lửa bỏ thẳng vào tay Giáo Đình vậy, nhưng nghĩ lại thì Tử Vi Kiếm Tông có thể cũng giống như Giáo Đình, họ không biết chuyện gì đang diễn ra, tuy nhiên, một thế lực tồn tại lâu năm sẽ không hay biết gì về biến cố của Cổ Linh Vương Triều sao?

Số lượng tu sĩ trong liên quân tấn công Giáo Đình vào ngày thẩm phán lớn hơn so với dự tính của Thanh Vũ, rõ ràng có một bàn tay quyền lực nào đó đang thao túng, bọn chúng ngoài việc tấn công phá hủy Giáo Đình vì thù hận còn có bắt giữ Liễu Tịnh Kỳ, biến Giáo Đình thành bàn đạp để bắt đầu chiến tranh trên Tử Vi Châu để Tử Vi Kiếm Tông không thể tâp trung sức mạnh, sau đó bàn tay quyền lực trong bóng tối sẽ nhân cơ hội quý báu kia đối phó Liễu gia, tập hợp Ngũ Đại Cổ Linh mở ra Thiên Ma Bí Cảnh.

Giáo Đình bắt giữ một số nhân vật đứng đầu rồi điều tra trí nhớ của họ, mọi thông tin cho thấy bàn tay quyền lực kia chính là Tứ Đại Ma Vương Thành ở Hỗn Ma Châu.

Giờ thì Giáo Đình đã vô tình phá hủy một kế hoạch lớn của Tứ Đại Ma Vương Thành, dù cho Thanh Vũ không muốn liên quan tới chuyện của bọn chúng thì chúng cũng chưa chắc gì bỏ qua cho Giáo Đình, bên cạnh đó, Hỗn Ma Châu giống như chốn vui chơi của hàng tá tội phạm nguy hiểm, còn chưa kể dây tơ rễ má của các thế lực đáng sợ khác, Thanh Vũ không có lý do gì để tha thứ cho Tứ Đại Ma Vương Thành, hắn phải thanh tẩy Hỗn Ma Châu, không thể tránh khỏi một trận chiến quyết định.

Thanh Vũ nghiêm túc trả lời: “Tộc Trưởng yên tâm, Giáo Đình sẽ đứng về phía Liễu gia, từ trên xuống dưới Giáo Đình tuyệt đối không cho phép Tứ Đại Ma Vương Thành đạt được như ý muốn.”

Liễu Mộc vui mừng nói: “Vậy thì tốt quá, tôi đại diện cho Liễu gia gửi lời cảm ơn chân thành nhất đến ngài và Quang Minh Giáo Đình, chúng tôi sẽ cử những người tài giỏi nhất để hỗ trợ Giáo Đình đánh đuổi lũ ma đầu kia.”

“Tôi nghĩ rằng tôi nên lập tức lên đường trở về gia tộc để sắp xếp mọi chuyện, cảm ơn ngài vì đã tiếp đãi tôi.”

“Tộc Trưởng đi thong thả, thứ lỗi cho ta không thể tiễn biệt.” Thanh Vũ nói khẽ.

“Tạm biệt!” Liễu Mộc gật đầu rồi đứng lên, ông ta cầm lấy cây gậy gỗ và đi theo sau Behira.

Thanh Vũ ngồi xuống tại chỗ và bắt đầu suy nghĩ thật kỹ lưỡng, hắn đã chuyển nội dung cuộc trò chuyện này cho những người khác để họ đánh giá cùng với phân tích.

Thật sự thì mối quan hệ giữa Giáo Đình và Tử Vi Kiếm Tông không quá chặt chẽ, Giáo Đình là bên được lợi nhiều nhất trong hợp tác hoặc cũng có thể là món quà Thần Kiếm Chân Giải đang phát huy tác dụng, một người dùng kiếm sẽ biết giá trị của Thần Kiếm Chân Giải, đáng giá hơn cả lãnh thổ Tử Vi Châu rất nhiều lần, vì vậy Tử Vi Kiếm Tông mới không quan tâm hành động lập ra Chính phủ thế giới?

Cổ Linh Vương Triều tồn tại hơn ba ngàn năm cho đến khi bị hủy diệt tại gần hai ngàn năm trước, bốn gia tộc lớn biến thành Tứ Đại Ma Vương Thành, mỗi một thành sở hữu một loại Địa Vật thượng phẩm mang ma tính, cộng với nội tình tích lũy theo thời gian thì thực lực của bọn chúng không hề yếu, có thêm một đồng minh như gia tộc của Liễu Tịnh Kỳ thì càng tốt.

Bên cạnh đó, mục đích chính của Tứ Đại Ma Vương Thành là một vấn đề lớn, chúng muốn mở ra bí cảnh nguy hiểm gọi là Thiên Ma Bí Cảnh để lấy được Trái Tim Của Thiên Ma, một loại bảo vật còn quý giá hơn cả Thiên Trúc, bọn chúng sẽ dùng mọi thủ đoạn để đạt được mục đích đó, còn có một chuyện khác nữa, thứ gì đã xảy ra bên trong bí cảnh khiến toàn bộ tu sĩ mạnh nhất Cổ Linh Vương Triều đều không thể chạy thoát?

“Thiên Quy Đảo, càng ngày càng rắc rối!” Thanh Vũ thở dài một hơi.

“Hử? Ma khí?” Thanh Vũ đột nhiên phát hiện một chuyện lạ, hắn vừa cho Mộc Tinh Thần Thạch phân giải nhánh cây lấy xuống từ Thiên Trúc, sau khi phân giải xong hết thì nhánh cây không biến mất, nó biến đổi sang màu đen tuyền, Thanh Vũ lấy Ám Tinh Thần Thạch ra để phân giải nốt phần còn lại, hắn thu được một số pháp tắc hệ ma khí.

Thanh Vũ cười khẽ một tiếng: “Ma, biến ảo khôn lường!”

“Giáo Hoàng, ngài cho gọi tôi?” Một người thanh niên đi vào trong căn phòng rồi hỏi khẽ, cậu ta là Kinh Nhân Đức.

“Nhân Đức, công việc ở Hội Đồng Thẩm Phán thế nào rồi?” Thanh Vũ thản nhiên hỏi.

“Thưa Giáo Hoàng, công việc rất tốt, mọi người rất hòa đồng, họ chỉ dạy cho tôi rất nhiều thứ mới mẻ.” Kinh Nhân Đức thành thật trả lời.

Kinh Nhân Đức nhận chức ở Hội Đồng Thẩm Phán bên mảng gọi là Thẩm Phán Giả, nhiệm vụ chủ yếu là truy bắt các tội phạm nguy hiểm bất kể ngày đêm, xa hay gần, nhất là các tội phạm từng là thành viên của Giáo Đình càng được quan tâm nhiều hơn nữa.

“Tốt lắm, Nhân Đức, cậu có muốn trở thành một Thẩm Phán Giả thật sự không?” Thanh Vũ đột ngột hỏi.

“Thẩm Phán Giả thật sự?” Kinh Nhân Đức ngạc nhiên. Cậu từng nghe qua về Thẩm Phán Giả, đó là truyền thuyết trong Hội Đồng Thẩm Phán, chỉ những người thật sự tài giỏi mới có thể trở thành Thẩm Phán Giả.

“Thế nào?” Thanh Vũ cười nói.

“Thưa Giáo Hoàng, tôi cho rằng tôi không đủ tư cách để trở thành Thẩm Phán Giả, có rất nhiều người trong Hội Đồng Thẩm Phán xứng đáng hơn tôi, xin ngài hãy nhường cơ hội này lại cho họ.” Kinh Nhân Đức nhẹ nhàng lắc đầu.

Thanh Vũ dõng dạc nói: “Sức mạnh càng lớn thì trách nhiệm càng lớn, cậu có Hồng Liên Nghiệp Hỏa, cậu là người được chọn để trở thành Thẩm Phán Giả, những người khác không thể, họ sẽ chết nếu như ta cho họ cơ hội đó, cậu muốn nhìn thấy những người đó chết sao?”

“Ý của tôi không phải như thế.” Nhân Đức vội vàng lắc đầu nói.

”Đi thôi, chúng ta cùng đến Thất Dạ Thần Ngục.”

Thanh Vũ đứng lên rồi bước ra ngoài, Kinh Nhân Đức vội vàng theo sau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play