Những người xung quanh giật mình sau khi nghe lời nói của Vũ Hy.
“Bắt một Thiếu Chủ Hồ Đức Hậu phải xin lỗi một đám nửa người nửa yêu này sao?”
“Quả là một tên chán sống, nơi này là Kỷ Hằng Vương Thành!”
Hồ Đức Hậu, con trai của Hồ Đức Hải, một Luyện Khí Sư ba sao đang giữ chức vị Hội Trưởng của Công Hội Luyện Khí Sư tại Kỷ Hằng Vương Thành, một người rất quyền lực, kết giao nhiều nhân vật tầm cỡ, chỉ cần một lời nói đủ quyết định vận mệnh nhiều người.
Ấy thế mà một người thiếu niên lạ mặt lại dám đứng ra gây hấn với Hồ Đức Hậu chỉ vì muốn bảo vệ những bán nhân loại thấp kém. Ai cũng cho rằng kết cục của người thiếu niên nóng tính này sẽ rất bi thảm.
“To gan!” Đám tay sai liền quát lớn với vẻ mặt phẫn nộ.
“Ngươi là ai mà dám ăn nói với Thiếu Chủ như vậy?”
“Ngươi có biết mình đang nói gì không?”
“Mau mau quỳ xuống nhận lỗi để được tha thứ, nếu thì ngươi có muốn chết cũng không được!”
Vì cha của Hồ Đức Hậu là một Luyện Khí Sư tài giỏi và nổi tiếng khắp thế lực hai sao cho nên Hồ Đức Hậu làm sao thiếu những người bảo vệ chứ?
Hồ Đức Hậu mặt lạnh nhìn Vũ Hy, một kẻ ngu xuẩn dám ra lệnh cho hắn phải hạ mình xuống đi xin lỗi bán nhân loại, trong mắt của Hồ Đức Hậu, hắn chưa bao giờ xem bán nhân loại là con người, chỉ là một đám dị hợm ghê tởm, sống ở nơi nghèo đói và bẩn thỉu!
Phong Thanh Dương cười khổ trong khi nhìn Vũ Hy, dù biết nếu Vũ Hy đứng ra bảo vệ nhóm người kia thì sẽ khiến mối quan hệ của cậu ta với Công Hội Luyện Khí Sư trở nên xấu đi nhưng ông cũng không ngăn cản Vũ Hy, nếu Vũ Hy mà nghe lời nói khuyên nhủ của ông thì Vũ Hy đó không phải là Vũ Hy ông quen biết.
Vũ Hy vẫn bình tĩnh nói: “Ta mặc kệ Thiếu Chủ của các ngươi là ai, nếu như không có ta thì hắn đã khiến những người này tổn thương, thậm chí là mất đi mạng sống quý giá, một lời xin lỗi là quá đáng lắm sao?”
“Hừ, ngoan cố!” Đám tay sai liền kêu gào.
“Thân phận của Thiếu Chủ cao quý cỡ nào?”
Nhóm bán nhân loại khiếp hãi, họ đưa mắt nhìn Vũ Hy rồi lại nhìn sang đám tay sai của Hồ Đức Hậu, một đám hung thần ác sát sẵn sàng giết chết người nếu như Thiếu Chủ của chúng ra lệnh.
Cô bé bán nhân loại víu lấy tay của Vũ Hy rồi nhỏ giọng cầu khẩn: “Cảm ơn vì anh đã cứu chúng tôi nhưng anh đừng tiếp tục làm như vậy nữa nếu không thì anh cũng sẽ gặp nguy hiểm!”
“Đúng vậy, chúng tôi không muốn liên lụy tới một người tốt bụng như cậu!” Một bán nhân loại lớn tuổi nhanh chóng khuyên bảo với ánh mắt chân thành, thật hiếm khi một tu sĩ lại đứng ra bảo vệ họ, đặc biệt cậu thiếu niên trẻ tuổi này lại dám đắc tội cả một Thiếu Chủ cao quý.
Vũ Hy hơi nghiêng người, cậu thấy gương mặt lo sợ nhưng đôi mắt của những người này vẫn rất chân thành, quần áo lấm lem bùn đất, thân thể hơi run rẩy vì vừa đói bụng vừa kiệt sức, những người này phải rất cố gắng để đấu tranh giành lại sự sống, đấu tranh bảo vệ an toàn cho những người đang gặp nguy hiểm ở quê nhà của họ, tấm lòng của họ thật cao đẹp biết bao nhiêu?
“Yên tâm!” Vũ Hy nở một nụ cười của sự tin tưởng, một nụ cười trấn an họ.
“Đừng bao giờ hạ thấp bản thân mình, mỗi một linh hồn, mỗi một sự sống đều rất quý giá! Chỉ có những kẻ chà đạp lên điều đó để nâng cao bản thân mới là những kẻ thấp hèn!”
Cô bé bán nhân loại ngây người, ngay cả bán nhân loại trưởng thành và những người còn lại cũng thế, đây là lần đầu tiên họ nghe câu nói đó, một câu nói làm trái tim của họ trở nên ấm áp hơn bao giờ hết, nó xua tan đi sự cô độc, nó đánh bay hết toàn bộ tủi nhục và sự tự ti họ mang trong mình từ khi được sinh ra.
“Ngươi không muốn xin lỗi ư?” Vũ Hy nhìn thẳng vào Hồ Đức Hậu rồi nói một cách bình tĩnh.
Hồ Đức Hậu không hề để tâm lời nói đó, hắn nhàn nhạt nói trong khi chỉ một ngón tay vào Vũ Hy:
“Ta muốn đánh gãy hai chân của hắn!”
“Vâng, chúng tôi sẽ đánh gãy chân gãy tay của hắn rồi phế bỏ tu vi, sau đó vứt hắn vào lò lửa luyện kim loại của Thiếu Chủ để cho hắn biết rằng hắn hối hận vì đã sinh ra trên đời này!” Một tay sai trầm giọng nói với ánh mắt cay nghiệt, mấy tên khác cười nguy hiểm.
“Thôi xong, dù sao cậu ta vẫn còn trẻ!” Người qua đường lắc đầu ngao ngán.
“Không biết trên dưới, soi lại bản thân xem hắn là cái thá gì mà dám ra lệnh cho Thiếu Chủ?” Một vài kẻ còn cười lạnh.
“Vậy là ngươi không xin lỗi ư?” Vũ Hy lạnh nhạt hỏi lại trong khi đám tay sai đang dàn trận bao vây xung quanh Vũ Hy.
Hồ Đức Hậu không trả lời, với hắn thì Vũ Hy chỉ là một người sắp chết, không đáng để hắn nói chuyện nhiều lời. Còn đám tay sai thì liền nhào tới tấn công Vũ Hy bằng những thanh kiếm sắc bén, linh áp của chúng tương đương tu sĩ Kết Đan kỳ, vũ khí chúng sử dụng tốt hơn hẳn phần lớn tu sĩ, một phúc lợi khi làm việc cho Công Hội Luyện Khí Sư.
Vũ Hy không nao núng trước những đòn tấn công chết chóc, cậu ta thong dong đưa mắt nhìn một vòng, không tấn công đáp trả hay phòng ngự nhưng ánh mắt của Vũ Hy là một thứ gì đó rất mạnh mẽ, một ánh mắt quét tới thì các thanh kiếm gãy nát thành nhiều mảnh còn đám tay sai thì bay ngược ra đằng sau mấy chục mét, sắc mặt tái nhợt không còn giọt máu vì chúng vừa mất hết tu vi.
“Cái gì thế?” Người qua đường ngạc nhiên đến ngây ngốc.
“Không thể nào? Một ánh mắt đánh bại chín tu sĩ Kết Đan kỳ?”
“Trò hay đến rồi, có lẽ cậu ta là một tu sĩ Nguyên Anh Chân Quân!”
Một người lớn tuổi che mặt vẫn luôn đứng sau Hồ Đức Hậu nhanh chân tiến lên phía trước rồi trầm giọng nói:
“Thiếu Chủ cẩn thận, kẻ địch là tu sĩ Nguyên Anh kỳ!”
“Nguyên Anh Chân Quân? Còn trẻ như vậy sao?” Hồ Đức Hậu kinh ngạc, sau đó là ghen ghét, một người thiếu niên trẻ hơn hắn lại là tu sĩ Nguyên Anh Chân Quân, còn hắn chỉ là một Luyện Khí Sư vừa đạt đến hai sao mà thôi, cách biệt giữa đôi bên cực kỳ xa vời.
Vũ Hy tiến lên phía trước, cậu đứng đối diện Hồ Đức Hậu rồi nói ra:
“Ta sẽ cho ngươi cơ hội hối cải trong quãng đời còn lại!”
“Hừ!” Tu sĩ Nguyên Anh kỳ bảo vệ Hồ Đức Hậu bùng phát linh lực mạnh mẽ, hắn chuẩn bị chiến đấu với Vũ Hy.
“Ngươi không được.” Vũ Hy nhàn nhạt nói, sau đó ngay tức khắc, Vũ Hy biến mất khỏi thần thức cảm ứng của tu sĩ Nguyên Anh Chân Quân.
Tu sĩ Nguyên Anh Chân Quân giật mình, một cảm giác khủng khiếp chợt xuất hiện trong đầu của hắn: “Không ổn!!”
“AA!” Một âm thanh thảm thiết vang vọng từ phía sau của tu sĩ Nguyên Anh Chân Quân, tiếng hét đó thuộc về Hồ Đức Hậu, Thiếu Chủ hắn muốn bảo vệ.
Vũ Hy đã dùng tốc độ cực nhanh vượt qua khả năng nhận thức của tu sĩ Nguyên Anh kỳ để chạm nhẹ vào người của Hồ Đức Hậu, một cú chạm bình thường như hỏi han lại khiến Hồ Đức Hậu mất hết sức mạnh, cảnh giới từ Kết Đan kỳ giảm xuống nhanh chóng cho đến khi mất hết tu vi giống như đám tay sai trước đó, không những vậy, Hồ Đức Hậu còn mất đi nhận thức ở một chân khiến hắn ngã người ra sau một cách chật vật.
Vũ Hy quay người nhìn vào tu sĩ Nguyên Anh kỳ và lên tiếng, một đôi mắt trẻ trung bình tĩnh làm cho tu sĩ sợ đến phát khiếp.
“Tới lượt của ngươi!”
Ầm!
Tu sĩ Nguyên Anh kỳ bay ngược ra sau cả trăm mét, hai mắt trắng dã, hắn không còn sự sống nữa.
Người qua đường lặng người, ngay cả những binh lính canh giữ cổng thành cũng ngây ra, họ không kịp phản ứng để làm gì, trong vòng vài giây ngắn ngủi thôi thì Thiếu Chủ Đỗ Đức Hậu đã bị đánh thành một người tàn phế, còn đám tay sai hộ vệ thì cũng thê thảm không nỡ nhìn.
Vũ Hy không quan tâm đến biểu lộ của người khác, cậu đến gần nhóm bán nhân loại rồi nói với giọng hiền hòa: “Chúng ta đi thôi, tôi sẽ giúp các bạn đánh đuổi lũ cướp!”
Nhóm bán nhân loại vẫn chưa kịp hoàn thần, họ ngơ ngác dẫn đường theo lời của Vũ Hy.
Phong Thanh Dương nghe thấy truyền âm của Vũ Hy: “Hãy giúp tôi đăng ký tham gia cuộc tranh tài, tôi sẽ trở về đúng giờ.”
Phong Thanh Dương cười lắc đầu: “Cuộc so tài lần này sẽ không yên bình nữa. Nhưng mà mặc kệ đi, có những con sâu mọt giống vậy tồn tại trong Công Hội Luyện Khí Sư là một sai lầm lớn.”
Các binh lính vội vàng hò hét trong khi đổ mồ hôi hột vì lo sợ:
“Thiếu Chủ, ngài không sao chứ?”
“Người đâu mau báo cho Hội Trưởng!!”
“Nhanh lên, nhanh lên, đưa Thiếu Chủ đi chữa trị!”
…
Vũ Hy sử dụng linh lực bao quanh nhóm bán nhân loại để đưa họ bay trên bầu trời với tốc độ cao.
Một bán nhân loại trưởng thành phụ trách chỉ đường cho Vũ Hy:
“Chúng tôi ở phía tây nam Kỷ Hằng Vương Triều, nơi đó gần một khu rừng lớn.”
Cô bé bán nhân loại lên tiếng: “Cảm ơn anh vì đã giúp đỡ, em có thể hỏi tên của anh được không?”
“Anh tên là Vũ Hy, Điện Chủ của Luyện Khí Thánh Điện tại Quang Minh Giáo Đình.” Vũ Hy nhẹ nhàng giới thiệu.
“Còn em tên gọi là gì?” Vũ Hy hiền hòa hỏi.
“Em là Lý Tư Duệ, cha của em là người, mẹ của em là miêu yêu.”
Vũ Hy nói khẽ: “Tư Duệ nghĩa là thông minh, cha mẹ chắc hẳn rất yêu thương em vì họ đã đặt một cái tên thật đẹp đó!”
Lý Tư Duệ cúi đầu xuống sau khi nghe xong, bán nhân loại trưởng thành vội vàng lên tiếng:
“Cha mẹ của Tư Duệ mất đi vì cố gắng chống lại lũ cướp tàn bạo.”
“Xin lỗi, anh không biết chuyện đó.” Vũ Hy nhỏ giọng nói.
Lý Tư Duệ lắc đầu nói khẽ: “Không sao đâu.”
Bán nhân loại lớn tuổi nói ra: “Tôi là Nguyễn Hoàng Thịnh, nửa người nửa ngưu yêu, tôi phụ trách dẫn đầu mọi người đi tìm kiếm sự giúp đỡ từ Quốc Vương của Kỷ Hằng Vương Triều để đánh đuổi lũ cướp đó.”
“Thật xin lỗi vì đã khiến ngài gặp phải phiền phức, tôi không có gì ngoài lòng biết ơn này.”
Vũ Hy điềm tĩnh nói ra: “Tôi chỉ giúp đỡ người cần được giúp.”
“Hãy kể cho tôi biết thêm về mọi người.”
“Vâng, tôi rất sẵn lòng.” Nguyễn Hoàng Thịnh gật đầu nói.
Thế là Nguyễn Hoàng Thịnh, Lý Tư Duệ và những người khác bắt đầu kể về quê hương của họ.
Ban đầu, quê hương của các bán nhân loại được xây dựng lên từ những gia đình người và yêu, họ bị kỳ thị và bị đuổi đi khỏi nơi ở, sau đó họ tìm đến một vùng đất hoang vắng để bắt đầu cuộc sống mới, từ đó trở về sau, khi một cặp người và yêu kết hợp với nhau thì họ sẽ chuyển chỗ đến vùng đất đó.
Sau này, Kỷ Hằng Vương Triều nhân danh bảo hộ vùng đất của các bán nhân và lập ra nhiều loại thuế má, cuộc sống của họ không tốt cũng không đến nổi xấu, họ khai thác tài nguyên là rừng rậm và khoáng sản, họ nuôi trồng các loại nông sản và thủy sản để đổi lấy Linh Thạch từ các thành trì nhân loại và loài yêu, nhờ đó các chiến binh mạnh mẽ hơn và có sức mạnh nhất định.
Một ngày nọ, một lũ cướp tấn công vào vùng đất bán nhân và lấy đi nhiều tài nguyên, chúng còn giết hại hay bắt nhiều người bán cho Nô Lệ Điện, Kỷ Hằng Vương Triều chỉ cử quân đến đuổi lũ cướp đó đi mà không thật sự tấn công tiêu diệt chúng.
Lần này, nhân lúc Kỷ Hằng Vương Triều nội loạn, đám cướp kia càng hung tàn, chúng muốn cướp sạch hết tài nguyên trước khi vương triều phản ứng. Các bán nhân loại phải gánh chịu tai kiếp thảm khốc nhất lịch sử.
Sau một hồi lâu, Lý Tư Duệ kích động nói trong khi chỉ về phía trước.
“Chúng ta đến nơi rồi!”
Phía trước cách vị trí Vũ Hy không xa là một khu dân cư bên cạnh rừng rậm, rất nhiều bán nhân loại đang sinh sống ở đó, nhưng lúc này, tình hình bên trong không ổn lắm vì có hàng trăm tu sĩ loài người đang đứng bên ngoài.
“Bọn chúng chính là lũ cướp đã giết chết cha mẹ của em!” Lý Tư Duệ nói trong khi đôi mắt đỏ lên muốn khóc.
Nguyễn Hoàng Thịnh cắn răng: “Chúng định tấn công vào làng nữa rồi!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT