Vượt qua con đường không gian, với tốc độ hiện giờ, Thanh Vũ chỉ cần dùng khoảng chừng năm phút đồng hồ là có thể đi đến cuối con đường.
Hồi trước, Thanh Vũ phải mất nhiều thời gian hơn thế vì cảnh giới của hắn rất thấp, không bằng lúc này.
Con đường không gian vẫn đen kịt, không có một âm thanh, tựa hồ nó chính là một khoảng không vô tận chẳng có điểm kết thúc.
Sau cùng, Thanh Vũ đi thẳng vào một cảnh cổng ánh sáng, thứ duy nhất có thể phát sáng giữa nơi này.
“Tham kiến Giáo Hoàng!” Hai Cận Vệ đang canh giữ Cổng Dịch Chuyển liền cúi đầu trong khi nói, ẩn bên dưới cái mũ giáp màu trắng bạc tinh mỹ là một đôi mắt vừa kính sợ, vừa tò mò.
Đối với bọn họ thì Thanh Vũ không khác gì một nhân vật lớn, một tồn tại đã cứu vãng gần như toàn bộ quốc gia Niyensa, cứu rỗi hàng trăm ngàn, hàng triệu người dân khỏi đám quái vật khác máu và hung tợn.
Một tồn tại mang trong mình ý chí cứu thế!
Vì vậy, bọn họ rất cam tâm cúi đầu trước Thanh Vũ.
“Coby, Steven, cảnh giới của hai người lại tăng lên rồi.”
“Ta nhớ ở lần gặp gỡ trước đó thì hai người chỉ là tu sĩ Nhị Dương đỉnh phong mà thôi.”
Thanh Vũ gật đầu mỉm cười rồi nói với nét mặt ngạc nhiên.
“Ngài nhớ tên chúng tôi sao?” Coby nghe vậy, vẻ mặt thay đổi thành kinh ngạc, giọng nói hơi run rẩy cho thấy nội tâm của anh ta không bình tĩnh.
Còn Steven ở cạnh bên thì đã lặng người, không dám tin vào những gì đang diễn ra ở trước mặt.
Vị Giáo Hoàng đáng kính, nhân hậu lại nhớ rõ tên của hai người, mà hai người chỉ là những tồn tại gần như không người nào nhớ đến.
“Tất nhiên.” Thanh Vũ cười khẽ.
“Coby, Steven, hai Cận Vệ nhận lệnh trực tiếp từ Mặc Hàn Giáo Chủ, hai người thay thế cho Amoty và Nolan canh giữ Cổng Dịch Chuyển.”
“Ta làm sao có thể quên đi cái tên của những Cận Vệ đang ngày đêm bảo hộ khu vực trung tâm của Thập Linh Hỏa thành chứ?”
Sau khi nghe Thanh Vũ nói xong, Coby và Steven đều đã sửng sốt đến ngây người ra như ngỗng, một cảm xúc khó tả xuất hiện ở trong lòng của bọn họ, một cảm xúc làm bọn họ cay mũi, hàng loạt những mệt mỏi, uất ức trong công việc đều tan biến thành mây khói, và một cảm xúc tự hào đang dâng trào làm cơ thể họ như muốn reo hò.
Sự công nhân của Giáo Hoàng chính là một phần thưởng quý giá nhất!
Cận Vệ của khu vực trung tâm, làm việc dưới quyền Mặc Hàn Giáo Chủ, bọn họ luôn luôn ở trong khu vực này và không được tiết lộ nhiều thông tin vì bọn họ đã ký kết Giấy Khế Ước, và bọn họ thường hay bị người khác chê cười vì họ rất ít khi chiến đấu với Venger hay bọn quái vật dữ tợn ngoài kia.
Canh giác ở một chỗ, công việc tưởng chừng như nhẹ nhàng nhưng lại rất nặng nhọc cả vệ tinh thần lẫn thân thể.
Nếu như khu vực trung tâm này xảy ra bất cứ một chuyện gì có hại đối với Giáo Đình thì bọn họ sẽ bị trừng phạt thật nghiêm khắc.
Coby, Steven ưỡn ngực, đứng thẳng lưng lên với một gương mặt nghiêm nghị trong khi dõi theo bóng lưng của Giáo Hoàng.
Thanh Vũ luôn là một người quan tâm đến mọi thứ xung quang, hắn vẫn luôn như vậy thì từ khi vừa được sinh ra trên thế giới này.
Đối với Thanh Vũ, việc nhớ tên những thành viên khác là rất dễ dàng, nhưng đối với những người đó thì chuyện dễ dàng ấy lại là một niềm tự hào vô bờ bến!
Chỉ một câu nói liền kích thích, nâng cao tinh thần của nhiều người!
“Ai ai cũng tiến bộ.” Thanh Vũ nghĩ thầm, tâm trạng vui vẻ.
Từ Nhị Dương đỉnh phong đến Tứ Dương sơ kỳ, tu vi của những Cận Vệ ở khu vực trung tâm tăng tiến cực kỳ nhanh chóng vì họ nhận được tài nguyên từ chính Mặc Hàn Giáo Chủ.
Lại có thêm nhiều đặc quyền như huấn luyện ở Huyễn Linh Chiến Trường, nhận được nhiều đan dược nâng cao tu vi, lại còn có nhiều tu sĩ Tứ Dương kỳ sẵn sàng chiến đấu với bọn họ, giúp họ nâng cao kiến thức, kinh nghiệm và tầm mắt.
Ở trong một hoàn cảnh tốt đẹp như việc thế, dĩ nhiên bọn họ tiến bộ cực kỳ nhanh.
Còn một điều nữa, Mặc Hàn là một người sếp rất nghiêm khắc!
Sau khi Mặc Hàn có một kỳ nghỉ ngơi do bị Thanh Vũ “ban thưởng” thì ông ta lại tiếp tục vùi đầu vào công việc xây dựng trận pháp ở những nơi quan trọng đối với Quang Minh Giáo Đình như Hắc Viên tộc, Thủy Linh Xà tộc, những tòa thành trì lớn trong Không Vũ Vương Triều, Kinh Hồng Vương Triều và cả Kinh Hồng Vương Thành.
Tình cảnh của Kinh Nhân Đức tuy không khả quan lắm nhưng cũng tốt vì được bảo vệ bởi những Thánh Đồ, Thánh Sứ hay thậm chí là một số Đường Chủ của Giáo Đình như Lý Quỳnh Chi, Nguyệt Linh, …
Kẻ địch là một loại sinh vật kỳ dị không có nhiều trí khôn, bọn chúng đại diện cho sự ô uế mang trên người năng lượng có thể ăn mòn mọi thứ, ô nhiễm mọi vật.
Quang Minh Giáo Đình có nhiều cách tiêu diệt đám sinh vật ô uế đó trong vòng bốn mươi chín ngày để bảo vệ Kinh Nhân Đức, nhưng mà, để lấy được Hồng Liên Nghiệp Hỏa thì còn phải nhờ vào chính bản thân Kinh Nhân Đức.
Ngọn lửa của Hồng Liên Nghiệp Hỏa vẫn đang thiêu cháy cậu ta!
Nếu không vượt qua được thì thân thể sẽ bị đốt thành tro tàn, linh hồn mẫn diệt!
Thanh Vũ không vội vàng tìm kiếm Viện Trưởng Mira, hắn đi dạo một vòng xung quanh khu vực trung tâm, thuận tiện ghé sang khu vực của những người đầu bếp và gặp gỡ bọn họ để trò truyện.
Thanh Vũ rất coi trọng các đầu bếp nên hắn khích lễ, cổ vũ tinh thần của họ trước trận thi đấu so tài tại Quang Minh Giáo Hội!
Quang Minh Giáo Hội là một buổi lễ long trọng của toàn thể Quang Minh Giáo Đình, Thanh Vũ sẽ liệt kê những thành tựu, thông tin hiện tại của Giáo Đình và tuyên bố nhiều điều mới trong sự cải cách của Giáo Đình trước toàn bộ Tín Đồ, Tín Sứ hay toàn thể người dân!
Một ngày hội cực kỳ quan trọng.
Quang Minh Giáo Hội, ngày đó đã không còn xa!
Briona, Aylimer, Durra, Brian cùng những đầu bếp khác đều đang rất hào hứng chờ mong ngày đó tới gần.
Một nơi mà họ có thể chứng minh thực lực, tài nghệ bản thân để mọi người công nhận sau đó bước lên một tầm cao mới là đảm nhiệm vị trí tại Đầu Bếp Đường.
“Giáo Hoàng, ngài nhìn xem, chúng tôi đã nghiên cứu ra nhiều loại linh dược kết hợp với thực vật tiến hóa ở Hành Tinh Gaia để tạo ra nhiều giống linh dược, linh thảo mới, đây là thành quả của chúng tôi!” Vương Tinh – Đường Chủ của Linh Dược Đường nói với giọng điệu phấn khích trong khi dẫn Thanh Vũ tham quan Vạn Vật Thánh Thổ.
“Đây là nhóm linh dược cấp bốn dùng để luyện chế nhiều loại đan dược, trong đó có Kết Anh Đan, thời gian chúng trưởng thành là khoảng hai tháng, một nhóm linh dược như vậy có thể chế tạo ra hàng ngàn viên đan dược cấp bốn trở lên!”
“Rất tốt!” Thanh Vũ gật đầu khen ngợi.
Vạn Vật Thánh Thổ có diện tích là ba mẫu, bên trong có một cây nhỏ màu xanh cao khoảng ba mét, trên ngọn cây có một bông hoa đang khép lại, một bông hoa chuẩn bị nở rộ.
Dù chưa từng nhìn thấy sự xinh đẹp của bông hoa kia nhưng Thanh Vũ vẫn tin chắc rằng đó là bông hoa tuyệt đẹp nhất mà hắn từng nhìn thấy.
Và bông hoa đó cũng là một người bạn của Ngọc Trang, Thanh Vũ hay cả toàn thể Quang Minh Giáo Đình.
Hoa Linh!
Bên cạnh Hoa Linh không ai khác chính là Sơn Thần, một tảng đá to lớn vẫn luôn yên lặng từ khi nó xuất hiện, Sơn Thần đang chờ đợi ngày mà Hoa Linh tỉnh dậy sau giấc ngủ, chờ đợi người bạn đầu tiên của Sơn Thần.
“Dù không biểu hiện gì nhiều nhưng sinh cơ bên trong cây nhỏ đang tăng dần qua từng giây phút một, ngày mà Hoa Linh thức tỉnh đã không còn xa.” Thanh Vũ tập trung nhìn vào Hoa Linh trong khoảng vài giây rồi nghĩ thầm ở trong lòng.
“Vạn Vật Thánh Thổ, một ngày bằng năm mươi ngày, không những cây cối nhận được sự ảnh hưởng này mà Hoa Linh cũng thế, khi Hoa Linh mở mắt, sức mạnh của Hoa Linh sẽ tăng vọt!”
“Ngọn Núi Nhỏ, ngươi có cần gì không?” Thanh Vũ thử nói chuyện với Sơn Thần có tên Ngọn Núi Nhỏ.
Tảng đá hơi lớn liền chấn động nhè nhẹ, một luồng thần thức truyền âm cho Thanh Vũ:
“Tôi không phải là sinh vật bình thường nên không có nhu cầu gì, cảm ơn ngài đã quan tâm.”
Ngọn Núi Nhỏ làm sao không biết địa vị cùng với sức mạnh của Thanh Vũ?
Chẳng phải Vương Tinh hay đám Linh Dược Sư thường tới đây làm việc luôn bàn tán về Giáo Hoàng của Giáo Đình và thể hiện sự kính trọng không có điểm dừng hay sao?
Nhất là người tên Vương Tinh, quản lý Vạn Vật Thánh Thổ thì càng thêm phóng to, lời nói càng thổi phồng, hình như Vương Tinh đang có một âm mưu gì đó?
Ngọn Núi Nhỏ suy nghĩ vu vơ trong đầu và quyết định không nhìn vào bọn họ nữa.
Một đám người vô vị!
Đúng vậy, những bộ quần áo lòe loẹt kia không bằng một mảnh lá cây màu xanh biếc của Hoa Linh, Ngọn Núi Nhỏ suy nghĩ như vậy ở trong lòng.
“Ồ, ta còn định cung cấp cho ngươi một số tài nguyên để ngươi tu luyện nữa, nếu không khi Hoa Linh tỉnh lại và nhìn thấy hiện trạng của người thì Hoa Linh sẽ cho rằng Giáo Đình không chào đón ngươi nữa.”
“Nếu như ngươi không cần thì thôi vậy.” Thanh Vũ thở dài.
“Không, không, ý của tôi là dù tôi không cần nhu cầu sinh hoạt nhưng tôi không từ chối nhận lấy tài nguyên tu luyện.” Ngọn Núi Nhỏ gấp gáp nói ra.
Ngọn Núi Nhỏ thừa biết Hoa Linh đang ngủ nhưng sức mạnh vẫn tăng lên liên tục, còn Ngọn Núi Nhỏ thì có vẻ không khả quan cho lắm, tu vi chỉ đạt Ngũ Dương sơ kỳ mà thôi.
“Vậy à? Ngươi cần tài nguyên gì để tu luyện?” Thanh Vũ hỏi lại.
Ngọn Núi Nhỏ đã dọn nhà tới Vạn Vật Thánh Thổ, điều đó nghĩa là Ngọn Núi Nhỏ trở thành người của Quang Minh Giáo Đình, hay nói đúng hơn, Thanh Vũ sao có thể để Ngọn Núi Nhỏ chạy mất?
Một Sơn Thần, linh hồn cai quản ngọn núi, một Linh tộc thật thụ!
Linh tộc có hai hướng tiến hóa, một là giữ lại bản thể, hai là thoát khỏi bản thể để ngao du trời đất, không bị gò bó, vướng bận gì nữa.
Sơn Thần thì khác, bọn họ phải giữ lại ngọn núi, hay nói đúng hơn là thân thể của bọn họ để phát triển và bọn họ cũng có thể di chuyển, còn những Linh tộc như Bạch Ngọc Giao Long sinh ra từng quáng mạch thì bị hạn chế trong phạm vi của quáng mạch, thật khó khăn nếu như bọn họ muốn dời từ vị trí này sang vị trí khác.
Cho nên, các Linh tộc khác thường lựa chọn cách thoát ly khỏi bản thể, muốn đi đâu thì đi đó.
Sức mạnh của Sơn Thần rất có ích đối với Quang Minh Giáo Đình, vì vậy Thanh Vũ không thể bỏ lỡ cơ hội kết giao với Ngọn Núi Nhỏ.
“Ngài chỉ cần đưa cho tôi các loại linh vật hệ thổ là được, tôi có thể hấp thụ chúng để bản thể mạnh mẽ hơn.” Ngọn Núi Nhỏ trả lời với giọng điệu chân thành.
“Chỉ cần như vậy thôi ư?” Thanh Vũ ngạc nhiên.
Cách tăng trưởng thực lực của Ngọn Núi Nhỏ cũng rất dễ dàng, khác với những gì Thanh Vũ tưởng.
“Có một yêu cầu nho nhỏ, các linh vật phải đạt đẳng cấp Tứ Dương kỳ trở lên…” Ngọn Núi Nhỏ ấp úng nói thêm một câu, trong tiềm thức của Ngọn Núi Nhỏ, Trúc Cơ Cốc không có những linh vật đó nên Ngọn Núi Nhỏ không thể đột phá đến cảnh giới cao hơn Ngũ Dương sơ kỳ.
“Linh vật hệ thổ cấp bốn trở lên…” Thanh Vũ suy tư một hồi.
“Được rồi, Giáo Đình sẽ tìm kiếm những linh vật đó và sẽ đưa đến cho ngươi trong một khoảng thời gian nữa.”
Thanh Vũ bỗng nhiên quay đầu nhìn vào Tina – Phó Đường Chủ của Linh Dược Đường.
“Theo như Vương Thành báo cáo thì cô là người đã thúc đẩy sự phát triển của Linh Mộc ở trong Huyễn Linh Chiến Trường, trực tiếp làm cho một ngàn Linh Mộc tăng lên một cấp, trở thành Linh Mộc cấp hai?”
Trong lúc Thanh Vũ nói chuyện với Ngọn Núi Nhỏ, Vương Tinh, Tina và một số Linh Dược Sự đều tự giác im lặng, đứng ở một bên chờ đợi.
Khi nghe câu hỏi từ Thanh Vũ, Tina liền gật đầu trả lời:
“Đúng vậy thưa Giáo Hoàng, có vẻ như năng lực tiến hóa của tôi thích hợp với Linh Mộc thì phải?”
Thanh Vũ nghe vậy, hắn nhìn xung quanh một vòng, thần thức lan tràn bao phủ Thập Linh Hỏa thành, hắn nhìn thấy hơn một ngàn cây Linh Mộc cấp hai đã được Linh Dược Đường phối hợp với Vệ Binh Thành Trì bố trí khắp tòa thành, tạo nên một khung cảnh xanh tươi và tràn đầy linh khí.
Có thêm đám Linh Mộc này, nhiều tu sĩ không cần phải tiêu hao Linh Thạch hạ phẩm phục vụ cho việc tu luyện hằng ngày nữa, đám linh khí có trong không khí đủ để họ hấp thụ rồi.
“Công lao của cô rất lớn đấy.” Thanh Vũ thản nhiên nói ra.
“Tôi không dám, tôi chỉ đang làm việc trong phạm vi năng lực của bản thân.” Tina khẽ lắc đầu.
Mọi người đều cố gắng, thậm chí còn cố gắng hơn cả cô nữa, nhất là Vương Tinh, vì để giữ lấy vị trí Đường Chủ, Vương Tinh nỗ lực hết mình nhưng lại không đề phòng Tina, một người có dư thực lực đuổi Vương Tinh khỏi chức vụ đó.
Đừng nhìn thấy Vương Tinh lại mập thêm một vòng, thực chất Vương Tinh đã cố gắng rất nhiều, bôn ba khắp Không Vũ Vương Triều và Hành Tinh Gaia, tự tay nghiên cứu vùng đất sinh trưởng của các loại linh dược và thực vật tiến hóa, còn đụng độ nhiều nguy hiểm từ sinh vật, thiên nhiên nữa.
Vì vậy, Tina không dám nhận lấy lời ca ngợi của Thanh Vũ.
“Quả là một người khiêm tốn.” Thanh Vũ mỉm cười.
“Ta sẽ cho người tìm kiếm tinh thể biến dị cùng loại với năng lực của cô coi như đó là phần thưởng.”
“Hãy tiếp tục cố gắng nhưng cũng phải biết chừng mực, đừng để năng lực tiến hóa này làm hại đến bản thân của cô.”
“Cảm ơn ngài đã quan tâm.” Tina hơi cúi đầu trong khi nói, cô không từ chối phần thưởng vì phần thưởng này sẽ giúp cô có thêm nhiều sức mạnh, có thêm nhiều năng lực để làm nhiều thứ, đóng góp một viên gạch vào Quang Minh Giáo Đình, vào công cuộc đấu tranh đòi lại quê hương của người dân từ tay bọn quái vật.
“Vương Tinh, ngươi làm rất tốt.” Thanh Vũ từ tốn nhìn vào Vương Tinh.
“Ta cho phép ngươi mở rộng Linh Dược Đường, ban thưởng một ngàn Thổ Linh Ngưu.”
“Cảm ơn Giáo Hoàng ban thưởng!!” Vương Tinh hào hứng nói lớn.
Mở rộng Linh Dược Đường làm quyền lợi của Vương Tinh càng lớn hơn nữa, ngoài ra, Thổ Linh Ngưu là một loại linh thú có thể giúp Linh Dược Đường cày đất, cải tạo đất trở nên tốt hơn đất thường, một loài hung thú thích hợp làm công việc trồng trọt.
Thanh Vũ rời khỏi và tiếp tục làm một số công việc khác trong Thập Linh Hỏa thành.
Khoảng chừng một giờ đồng hồ sau, Thanh Vũ mới tìm đến Viện Trưởng Mira.
“Mira đang ở đấu trường Chiến Thần Vinh Quang?” Thanh Vũ kinh ngạc nhìn vào tin nhắn do Viện Trưởng Mira gửi cho hắn.
“Cô đang ở đó làm gì thế?” Thanh Vũ không khỏi hiếu kỳ.
“Tôi đang nghiên cứu!” Mira nhanh chóng trả lời.
“Được rồi, ta đến đó ngay đây.” Thanh Vũ cười khổ.
“Anh muốn đến đây à? Nhanh lên đi, Công Chúa Fiona cũng đang ở đây đấy!” Mira đáp lại.
Đấu trường Chiến Thần Vinh Quang đang là một địa điểm nóng của Quang Minh Giáo Đình, rất nhiều người tập trung sự chú ý vào đấu trường đó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT