Nghe tiếng nói lạnh nhạt của Priscisin, Ngọc Trang liền đoán ra người đang đứng ở đó không phải là 『Khiêm Tốn』nữa, Priscisin đã thay đổi thành một người hoàn toàn khác.
Belsin từng kể cho cô nghe về Tuyệt Quang Thần Lực, nó ẩn chứa chân lý của ánh sáng, là ngọn đèn không bao giờ dập tắt, là Mặt Trời vĩnh viễn chiếu rọi thế gian, hiên ngang đứng vững giữa thế giới Vũ Trụ Tinh Không.
Kẻ có thể điều khiển Tuyệt Quang Thần Lực chỉ có Thất Thánh Đại Thiên Sứ, nhưng mỗi một Tuyệt Quang Thần Lực đều lấy năng lượng từ nhiều nguồn khác nhau, với lại, mỗi một Thất Thánh Đại Thiên Sứ điều phải chịu áp lực lớn lao.
Sự thay đổi thành một con người hoàn toàn khác đó không phải là chứng bệnh đa nhân cách, mà nó là sự ảnh hưởng khi sử dụng Tuyệt Quang Thần Lực.
Ngọc Trang chỉ hiểu sơ về Tuyệt Quang Thần Lực thông qua Belsin hay những trận chiến huấn luyện với anh ta.
“Cảm ơn anh.” Ngọc Trang khẽ nói trong khi gật đầu về phía Priscisin, anh ta vẫn đứng lạnh lùng ở giữa không trung, ánh mắt nhìn xuống, bao quát toàn bộ thế gian, tựa hồ cho dù cả trời đất cũng không thể đứng ngang hàng với Priscisin.
“Ta là 『Kiêu Ngạo』.” Priscisin thản nhiên lên tiếng.
“Và lựa chọn của cô là gì?”
“Không phải lựa chọn của tôi đã quá rõ rồi sao?” Ngọc Trang cười khẽ trong khi quay đầu nhìn Hoa Linh đang dần xa cách khỏi thế giới tươi đẹp này, chẳng chần chờ dù chỉ một phần ngàn giây đồng hồ, Ngọc Trang cầm lấy một viên đan dược rồi đưa vào miệng của Hoa Linh.
Viên đan dược vừa vào miệng liền bị luyện hóa, biến thành một sức mạnh kỳ diệu bao phủ toàn thân của Hoa Linh, ánh sáng màu xanh lục thể hiện sinh mệnh bỗng nhiên phát ra tia sáng phóng thẳng lên trời trời cao.
Hoa Linh bay lơ lửng giữa cột sáng màu xanh lục, thân thể đang ở trong một quá trình chuyển biến thần kỳ nào đó, mảnh lá cây ở trên đầu của Hoa Linh không còn héo rũ, nó ẩn chứa sức sống dạt dào.
Sau vài giây, Hoa Linh nhẹ nhàng bay xuống, Ngọc Trang đưa đôi tay như ngọc như ngà đỡ lấy Hoa Linh, đứa trẻ này vẫn chưa tỉnh lại, Hoa Linh được cứu về từ ranh giới giữa sự sống và cái chết, tuy nhiên, đây giống như đang đưa một người đã bước một chân vào cái chết, mặc dù trở về nhưng cũng chưa đồng nghĩa là thành công.
“Tinh Linh đó cần nghỉ dưỡng trong một vùng đất có sức sống mạnh mẽ, nếu không, tỷ lệ sống sót chưa đến một phần mười.” Priscisin bình tĩnh nói.
“Trông anh không có thất vọng gì sự lựa chọn của tôi nhỉ?” Ngọc Trang nhẹ nhàng lên tiếng.
Cô biết Thất Thánh Đại Thiên Sứ bảo vệ cô vì một mục đích vì Thiên Sứ Tộc chứ không phải thật lòng muốn giúp đỡ.
Giờ phút này, Đại Đạo Chi Hỏa đã thiêu đốt hết tu vi của Ngọc Trang, vĩnh viễn không thể tu luyện thành Thiên Địa Trúc Cơ, tuy vậy, Priscisin vẫn không thể hiện cảm xúc gì nhiều giống như là tức giận hay thất vọng.
Đáng lý ra Priscisin nên khuyến khích Ngọc Trang sử dụng Tạo Hóa Đan rồi đột phá Thiên Địa Trúc Cơ mới đúng.
“Không! Nếu như cô chọn cứu lấy bản thân thay vì Tinh Linh thì Thất Thánh Đại Thiên Sứ sẽ lập tức... không chờ đợi!” Priscisin chậm rãi lắc đầu rồi nói.
“Không chờ đợi!” Ngọc Trang kinh ngạc nhìn Priscisin, không ngờ bọn họ là quyết định.
Khi nhìn thấy lời tiên tri ứng nghiệm, và rồi ngày Ngọc Trang triệu hồi Thất Thánh Đại Thiên Sứ, đó cũng là một ngày trầm trọng của Thiên Sứ Tộc, đứng giữa hai ý kiến trái chiều, Thất Thánh Đại Thiên Sứ đã chiến thắng bằng một lời thề.
Lời thề kia không phải vì Ngọc Trang, nó vì bảo vệ Thiên Sứ Tộc một cách tuyệt đối. Điều đó có nghĩa là Thất Thánh Đại Thiên Sứ có toàn quyền quyết định về chuyện quan trọng này.
Ba chữ “không chờ đợi” mang ý nghĩa rằng Thất Thánh Đại Thiên Sứ sẽ sử dụng sức mạnh cưỡng ép!
“Không cần ngạc nhiên, lựa chọn của cô, chúng tôi đã đoán ra từ trước rồi.” Priscisin bình tĩnh nói ra.
“Đây chỉ là một câu trả lời dành cho bọn họ thôi.” Priscisin hơi nhìn về phía bầu trời, anh ta đang ám chỉ cho Ngọc Trang là có người đang nhìn xem nơi đây.
“Cảm ơn.” Ngọc Trang mỉm cười, khuôn mặt xinh đẹp, mặc dù không có ánh sáng chan hòa, không có hào quang Thần Thánh, nhưng vẻ đẹp của cô thật sự thuần khiết đến khiến một bông hoa trắng cũng phải ẩn mình.
Lời cảm ơn của Ngọc Trang không chỉ dành cho Priscisin, cô gửi cho toàn bộ Thất Thánh Đại Thiên Sứ, bọn họ đã không chọn cách dùng sức mạnh để ép buộc, ngược lại, họ chọn cách giúp Ngọc Trang trưởng thành.
Priscisin nhìn Ngọc Trang thật sâu, Thất Thánh Đại Thiên Sứ vốn là một phần bản nguyên của Thiên Sứ Tộc, họ có thể dự đoán chiều hướng phát triển của toàn tộc, tuy nhiên, không thể biết trước đáp án cuối cùng là tốt hay xấu, bọn họ vẫn giúp đỡ Ngọc Trang.
Sau giây lát, Priscisin đưa mắt nhìn Tiên Tướng và Sơn Thần.
“Ngươi… là kẻ nào? Tại sao Tiên Hồn của ta lại đang run rẩy?” Tiên Tướng nói với một khuôn mặt vặn vẹo, hắn muốn nâng đầu nhìn Priscisin nhưng lại bị một nguồn áp lực kinh khủng trấn áp, không thể ngẩng đầu.
Đây là lần đầu tiên hắn bị sỉ nhục lớn đến như thế này!
Dù là Tiên Đế cũng không bao giờ dùng áp lực chấn nhiếp Tiên Tướng.
Tiên Tướng, Tướng của Tiên Triều, thân phận cao quý, điều quân gọi là Tiên Binh, thống lĩnh một phương, có thể gọi là một Cự Đầu của Tiên Giới.
Tuy hắn chỉ còn lại một chút Tiên Hồn, nhưng bản chất của Tiên Hồn vẫn cao quý hơn Thần Hồn của tu sĩ bình thường, nếu không, hắn làm sao khống chế được cả Sơn Thần với chút tu vi chưa hồi phục đó?
Mục đích hoành tráng là đoạt lấy Thiên Hoàng Tử Tinh Quy còn chưa hoàn thành, ấy thế mà, hắn bị một người thanh niên kỳ lạ trấn áp, ngay cả Tiên Hồn cường đại cũng đang run rẩy vì hoảng sợ.
“Tại sao lại có thể như vậy? Cho dù là tồn tại mạnh mẽ hơn cũng không thể làm Tiên Hồn hoảng sợ.” Tiên Tướng gầm gừ, vẻ mặt không thể tin được.
“Tiên Hồn?” Priscisin lạnh nhạt liếc Tiên Tướng.
“Xem ra mảnh đất này đã rất suy tàn, ngay cả, một loài hạ đẳng như ngươi cũng dám tự cho bản thân cao quý.”
Ánh mắt màu hoàng kim của Priscisin quét tới Tiên Tướng, một giây là thời gian anh ta nhìn thấu bản chất, không chừa lại một chút gì, số tiên khí, năng lượng cấp cao đang cấu thành một tồn tại là Tiên Tướng.
Đúng là mạnh hơn những chủng tộc bình thường một chút nhưng không quá vượt trội về đẳng cấp.
Nhưng nếu tồn tại tự xưng Tiên Tướng này chỉ đạt đẳng cấp sinh mệnh giống thế thì dù cho có tồn tại mạnh hơn Tiên Tướng nhưng quyền năng vẫn yếu ớt đến đáng thương.
Dù cho một chủng tộc cùng nhau xông lên, Priscisin sẽ biến chúng thành một đám tro trắng chỉ bằng một cái phất tay.
“Kẻ này là ai, tại sao hắn kiêu ngạo quá vậy?” Thiên Hoàng Tử Tinh Quy trợn tròn mắt nhìn Priscisin, nó nhìn thấy Tiên Tướng bị khinh thường giống như con người đang nhìn một bầy kiến bò trên mặt đất, căn bản không cần quan tâm bọn chúng làm tổ lớn đến cỡ nào, chỉ cần con người cảm thấy khó chịu thì sẽ tiêu diệt bầy kiến đó một cách đơn giản.
Ngay tại thời điểm này, tồn tại đang bị khinh thường là Tiên Tướng, thống lĩnh Tiên Binh, không phải một con kiến đâu.
Thiên Hoàng Tử Tinh Quy nuốt một ngụm nước bọt, với tất cả nhãn lực đúc luyện vô số năm sinh sống, nó không thể nhìn thấu bản nguyên của Priscisin, chuyện này thật sự rất đáng sợ.
Nó là một Thiên Hoàng Quy, từng bí mấy trăm Bán Thánh truy sát từ phía bắc cho đến phía nam Tiên Giới, từng dùng miệng vây khốn một Thánh Giả đấy.
“Chẳng lẽ bản Soái Quy lâu quá không đi ra ngoài, thế giới đã thay đổi đến trình độ đó rồi sao?”
“Có thể Tiên Triều đã bị người ta diệt?” Thiên Hoàng Tử Tinh Quy nghi ngờ lẩm bẩm.
“Ngươi là ai!” Tiên Tướng rít gào, hắn không cam lòng.
Năm mươi ngàn năm trước, Tiên Tướng phụng mệnh Tiên Triều truy đuổi Thiên Hoàng Quy, tuy nhiên, bọn hắn không phải là đối thủ của Thiên Hoàng Quy, cho dù Thiên Hoàng Quy đã gần đến tình trạng dầu hết đèn tắt nhưng vẫn nuốt chửng mười triệu Tiên Binh, Tiên Tướng vào trong bụng.
Bọn hắn bị luyện hóa trong bụng của Thiên Hoàng Quy, tới khi Thiên Hoàng Quy đột ngột chết thì bọn hắn cũng không thể chạy khỏi cái bụng đáng nguyền rủa của con rùa lớn.
Qua nhiều năm trời, toàn bộ Tiên Binh, Tiên Tướng đều đã vẫn lạc, số còn sống chưa đến một bàn tay, hơn nữa, vì quá nhiều tồn tại cường đại chết đi nên bụng của Thiên Hoàng Quy trở thành một địa ngục giữa trần gian.
Tiên Tướng này là một trong những kẻ còn sống, nhưng thân thể bị hủy, Tiên Hồn gần như tan vỡ, mất hết sức mạnh, một ngày nọ, hắn nhìn thấy một khe nứt không gian, hắn liền bắt lấy cơ hội đó lẻn vào Trúc Cơ Cốc.
Kế tiếp, hắn yên lặng quan sát, hồi phục sức mạnh, còn dùng thủ đoạn đê tiện khống chế Sơn Thần, buộc Hoa Linh phải rời khỏi Trúc Cơ Cốc, cho nên lối vào của Trúc Cơ Cốc mở ra.
Trước đó không lâu, khi Ngọc Trang và Vong Phượng gặp gỡ Thiên Hoàng Tử Tinh Quy, hắn liền biết bản thân gặp phải một bảo vật vô song, đó là một Thiên Hoàng Quy, nếu chiếm lấy toàn bộ những gì trên cơ thể con rùa tím nhỏ kia thì Tiên Tướng chắc chắn sẽ trở về Tiên Giới với sức mạnh lớn lao hơn nữa.
Thậm chí, vấn đỉnh Tiên Đế, dòm ngó Thánh Vị cũng không nói chơi.
Lúc này, khi bị trấn áp bởi Priscisin, hắn biết mình đã không còn một cơ hội sống sót.
“Ta là Kiều Minh Độ, Tiên Tướng thứ một trăm triệu bảy trăm sáu mươi hai, tu luyện chưa đến mười ngàn năm, thống lĩnh một triệu Tiên Nhân, tại sao lại kết thúc như vậy?”
“Ta không cam lòng!” Kiều Minh Độ gầm thét, hắn dùng sức để đứng lên nhưng không thể được, thân thể vốn yếu ớt nay đang chuẩn bị tan vỡ giống như một bình gốm sứ.
“Sâu bọ, ngươi rất lắm lời.” Priscisin chậm rãi lên tiếng, sau đó anh ta phất tay một cái nhẹ.
Bỗng nhiên, một bóng hình ngập tràn ánh sáng màu vàng rực rỡ hiện ra, bóng hình này mặc một bộ giáp tinh mỹ đến ai nhìn thấy cũng phải ngưỡng mộ, ước ao, bóng hình trông giống như một Thiên Sứ Tộc với đôi cánh tuyệt đẹp, tay cầm một thanh kiếm dài với kiểu cách trang nhã nhưng không mất đi sự trang nghiêm, thần thánh.
Đúng vậy, một Thiên Sứ Tộc được tạo ra bởi Priscisin, nó làm bằng Tuyệt Quang Thần Lực!
Và hiển nhiên, nó xuất hiện không phải để cho người khác ngắm nhìn trong sự thán phục, nó đứng ở đây là vì một nhiệm vụ.
Giết!
Xẹt!
Bóng hình khổng lồ còn to lớn hơn cả Sơn Thần vung kiếm, một cú vung hết sức bình thường, thế nhưng, khi mũi kiếm chĩa về phía dưới, tất cả mọi người đều lặng người trong một sự rung động không nói nên lời.
“Trúc Cơ Cốc…” Thiên Hoàng Tử Tinh Quy kinh ngạc nói.
“Thế giới bị cắt làm hai rồi!” Đây là tiếng hét hoảng sợ của các yêu tộc, tu sĩ đang đứng ở ngoài xa, bọn họ đột nhiên nhìn thấy trận chiến vĩ đại nên nội tâm muốn quan sát trận chiến.
Một kiếm của Thiên Sứ Tộc kia, nó chém Trúc Cơ Cốc thành hai nửa, nó cũng chôn vùi luôn cả Tiên Tướng, hắn ta mang theo sự không cam lòng, một cơn phẫn nộ điên cuồng xuống mồ.
Yên tĩnh!
Chẳng có một âm thanh nào vang lên sau một kiếm kinh hoàng kia, tất cả mọi sinh vật đều lặng người đi, vẻ mặt ngây ngốc.
“Vị Soái Ca này, có cần nuôi rùa không?” Thiên Hoàng Tử Tinh Quy cười khan nhìn Priscisin.
“Đúng vậy nha, rùa này rất đẹp, còn mạnh mẽ…” Thiên Hoàng Tử Tinh Quy vội vàng lên tiếng, không thèm để ý đến khuôn mặt của mình, cực kỳ vô sỉ, không biết nhục là gì.
Mà cũng đúng thôi, Thiên Hoàng Tử Tinh Quy có thể sống đến hiện tại là vì nó không để ý mặt mũi. Sinh ra từ nhỏ yếu, muốn trở nên cường đại giữa Tiên Giới rộng lớn bao la, tất cả là dựa vào sức mạnh cùng sự khôn ngoan.
“Một con rùa nhỏ trong bể cá của ta cũng mạnh hơn ngươi gấp một triệu lần!” Priscisin lạnh nhạt ngắt lời của Thiên Hoàng Tử Tinh Quy.
“Vậy… để ta làm đàn em của bọn chúng cũng được…” Thiên Hoàng Tử Tinh Quy nghiêm túc nói, da mặt còn dày hơn cả cái mai rùa.
Ngọc Trang im lặng nhìn Thiên Hoàng Tử Tinh Quy, tại sao cô lại cảm thấy cái con rùa này rất không chín chắn, thậm chí, nếu thả nó vào một đám lưu manh ác ôn thì sự vô lại của nó đủ làm đám lưu manh hộc máu chết sạch.
Hèn chi, trước kia, Thiên Hoàng Tử Tinh Quy dám tự xưng Thiên Địa Thần Quy.
Nổ đến kinh động cả trời đất.
“Cút sang một bên.” Priscisin nhíu mày.
“Được, được.” Thiên Hoàng Tử Tinh Quy xụ mặt, nó bơi xuống hồ nước với vẻ mặt khó chịu, sau đó còn ngó đầu lên nhìn Ngọc Trang.
Sơn Thần không còn bị khống chế nên đã được Priscisin thả ra, bây giờ, Sơn Thần đang nhìn Hoa Linh hôn mê, khuôn mặt bằng đá trông rất buồn bã.
Còn Priscisin vừa đi đến gần Ngọc Trang vừa bình tĩnh nói:
“Tới lúc đột phá Thiên Địa Nhị Dương rồi!”
“Cái gì?” Thiên Hoàng Tử Tinh Quy kinh hãi thốt thành tiếng, nó không nghe lầm chứ, một Ngọc Trang bị Đại Đạo Chi Hỏa thiêu cháy tu vi sao có thể tiếp tục đột phá?
Ngay cả Ngọc Trang cũng ngạc nhiên không thôi, cô vừa thử hấp thụ khí tím nhưng lại bị từ chối, không thể đưa chúng vào để biến chúng thành tu vi của cô được nữa.
Rõ ràng, Trúc Cơ Thạch màu tím đang chối bỏ Ngọc Trang.
“Làm thế nào để đạt chân lên cảnh giới đó?” Ngọc Trang nghiêm túc hỏi.
“Rất đơn giản, người của thế giới này có một câu nói để diễn tả cách đó.” Priscisin nhàn nhạt nói ra.
“Nghịch Thiên Cải Mệnh!”
“Nghe thì rất khó khăn và lớn lao, tuy nhiên, nó cực kỳ dễ dàng.”
“Đối với Thất Thánh Đại Thiên Sứ, cho dù là sáng tạo sinh mệnh cũng chỉ là một chuyện nhỏ không đáng kể.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT