“Võ đại nhân!!” Bà lão hoảng sợ kêu lên, thân thể già yếu bảo bọc đứa cháu Nghiên Trúc vào trong, không thể đứa bé nhìn thấy cảnh máu tươi bắn tung tóe.
“Gia Hiệp đường chủ!” Những người trong võ đường cũng la thất thanh.
Võ Gia Hiệp ngẩng đầu nhìn con quái vật cao, trực diện với đôi mắt hung tàn, nó tỏa ra một cỗ hơi thở nguy hiểm bao phủ Võ Gia Hiệp, ông ta đột phá cảnh giới nửa bước Tam Dương kỳ không lâu, đó còn là nhờ vào số đan dược của Thanh Vũ tặng cho.
Nhưng bấy nhiêu không đủ chống lại một hung thú cấp ba!
Ầm!
Tiếng la hét còn chưa kết thúc, một thanh âm nặng nề vang lên gần Võ Gia Hiệp, ông ta mở to mắt ra nhìn thẳng về con quái vật, nét mặt không thể tin được.
Con quái vật đang giơ một cái càng khổng lồ đập tới Võ Gia Hiệp, muốn nghiền nát ông ta, nhưng cái càng không rơi xuống được, cả người con quái vật cứ thể nằm rạp trên mặt đất, đôi mắt đỏ ngầu vẫn đang nhìn Võ Gia Hiệp.
“Nó chết?” Đám tu sĩ Luyện Khí kỳ trong võ đường kinh ngạc hô lên.
“Nó chết rồi!” Võ Gia Hiệp gật đầu xác nhận.
“Tất cả bọn chúng đều chết!” Kế đến, Võ Gia Hiệp lại bồi thêm một câu, trong phạm vi thần thức của ông, toàn bộ số quái vật đều nằm yên tĩnh một chỗ, khí thế hoang dại vẫn chưa tiêu tán.
Mấy ngàn phàm nhân còn sống đều ngồi thở dốc, ánh mắt hoảng sợ nhìn xung quanh.
Ngay cả Võ Gia Hiệp, tu sĩ mạnh nhất sau khi đám tu sĩ kia bỏ chạy cũng không biết làm thế nào, ông ta cùng mấy người trong võ đường đi kiểm tra, cứu người bị thương, thuận tiện thu lấy ít nguyên liệu trên người Xích Nghĩ Ma Tộc.
“Bà ơi, Nghiên Trúc sợ quá.” Nghiên Trúc rút vào người của bà lão, âm thanh yếu ớt khiến người khác đau lòng.
Bà lão đưa mắt quan sát một vòng, sau đó mỉm cười vuốt ve đầu của Nghiên Trúc:
“Nghiên Trúc ngoan, quái vật đều chết hết rồi, bọn chúng không thể làm hại con nữa đâu.”
“Thật vậy không bà?” Nghiên Trúc ngây thơ hỏi.
“Đúng vậy, bà của Nghiên Trúc không có lừa Nghiên Trúc đâu.” Một tiếng nói ôn hòa đột ngột vang lên từ một người đang đưa tay ra xoa đầu đứa bé, đó chính là Thanh Vũ.
“Thanh Vũ đại nhân!” Bà lão Trần Loạn bất ngờ thốt ra, bà ta biết người vừa xuất hiện từ trong hư không này là ai, một vị khách đến thưởng thức món đậu hũ đường, tuy gặp một lần duy nhất nhưng lại không thể quên được.
“Giáo Hoàng đại nhân?” Tiếng nói ngạc nhiên vang lên từ phía sau, Võ Gia Hiệp nhận ra một người vừa đến đây nên ông xem thử, vì đứng từ đằng sau nên không xác định rõ cho lắm.
“Võ Gia Hiệp, lâu ngày không gặp, tu vi của ông tăng tiến nhiều đấy chứ.” Thanh Vũ từ tốn nói trong khi quay người, đối mặt với Võ Gia Hiệp và mười mấy người trong võ đường.
“Cảm ơn ngài đã cứu giúp chúng tôi!” Võ Gia HIệp bất ngờ cúi đầu nói, âm thanh kính trọng, mười mấy người kia thấy vậy, bọn họ cũng làm theo.
Nghe nói Võ Gia Hiệp nhận được sự trợ giúp của một nhóm người thần bí, đánh đuổi ma tu cứu giúp ngôi làng, xem ra người thanh niên trẻ tuổi là một trong những người trong lời đồn kia.
Đám hung thú lăn ra chết sạch mà không có dự báo trước cho nên Võ Gia Hiệp suy đoán người làm ra việc này là Thanh Vũ.
“Không có gì, hung thú tai kiếp, người người đều có nghĩa vụ diệt trừ bọn chúng.” Thanh Vũ thản nhiên nói ra.
“Ông làm gì ở đây, không phải ông đã rời khỏi ngôi làng rồi sao?” Thanh Vũ nghi ngờ hỏi.
Võ Gia Hiệp gây thù hận với Cổ Điền Nguyên, một đệ tử của Hợp Ma Tông, ông ta nên chuyển ra ngôi làng, đi đến một vùng đất khác để lánh nạn, chừng một vài năm sau mới có thể trở về, Thanh Vũ không ngờ Võ Gia Hiệp lại đi chung nhiều người trong ngôi làng nhỏ kia, có cả Võ Gia Hân cùng một người phụ nữ trung niên nữa, có vẻ như đó là vợ của Võ Gia Hiệp.
Người một nhà cùng người dân trong làng ở đây, mọi chuyện có vẻ liên quan rất nhiều.
“Từ sau khi ngài đi, đúng là tôi đã chuyển khỏi ngôi làng, đi đến một tòa thành khá xa để ở tạm, nhưng vì hung thú vẫn còn vờn quanh ngôi làng, tôi không yên lòng nên trở lại trông coi, nào ngờ đúng là gặp phải hung thú trùng kích, còn có thêm một Cổ Điền Nguyên quay về trả thù.” Võ Gia Hiệp cười khổ, sau đó ông ta kể lại.
“Cổ Điền Nguyên bị hung thú dây dưa, sống chết không rõ, còn tôi tận lực bảo vệ người dân lui về phía sau, đi đến Thủy An Thành này, mọi chuyện ở sau thì ngài cũng biết rõ rồi, chúng tôi bị hung thú đột kích từ lòng đất, Trưởng Lão của Thủy Nhiên Tông vì bảo vệ chúng tôi nên vẫn lạc, số đệ tử còn lại cũng chạy tứ tán, nếu không có ngài đến cứu thì chúng tôi đã biến thành thức ăn trong miệng bọn chúng.” Nói đến đây, Võ Gia Hiệp tức giận dùng một chân đá bay một con hung thú ra xa, phát tiết sự giận dữ trong lòng.
Dù rất nhiều người còn sống nhưng cũng rất nhiều người chết, hơn mười ngàn phàm nhân còn lại chừng tám ngàn, cảnh tượng thê thảm, bi thương, ông tự đẩy trách nhiệm kia về phía mình nên lòng không bình tĩnh.
“Thì ra là vậy.” Thanh Vũ gật đầu nói ra, lúc đầu Cổ Điển Nguyên hung hăng ngang ngược, cuối cùng lại là người giúp dân làng chạy trốn, mặc dù Cổ Điển Nguyên không muốn làm như vậy, ai bảo hắn đứng trên đường đi của bầy kiến lửa làm gì?
Nơi đây là một vùng đất hoang dã, nhiều hung thú dữ rình rập, không an toàn cho người phàm, mỗi một con hung thú, dù yếu nhất là Luyện Khí kỳ cũng có thể bằng hai mươi, ba mươi người thanh niên trai tráng.
Thanh Vũ không thể để họ ở đây một mình, hơn nữa, ngoại trừ thú dữ, đám Xích Nghĩ Ma Tộc còn có mặt mọi nơi, bọn chúng đã phân tách ra thành nhiều nhóm nhỏ, ở đâu có con người, ở đó có bọn chúng.
Có lẽ đây là dụng ý của Lý Thừa Ngân, phân tán lực lượng của Xích Nghĩ Ma Tộc, lợi dụng mấy thế lực một sao gần đây để mài mòn bầy đàn hung thú, từ đó có thể tiêu diệt con đầu đàn dễ dàng hơn.
Quá ác độc, có lẽ Lý Thừa Ngân chọn nơi này vì nó thuộc về phạm vi quản lý của Yêu Nguyệt Tông.
Mối quan hệ giữa hai tông môn này không tốt cho lắm, hay đánh nhau sống chết, thậm chí Đà La Môn còn cử đệ tử đi lay động các thế lực một sao ở trong biên giới Yêu Nguyệt Tông.
Không lay động được cũng không sao, miễn là Yêu Nguyệt Tông cảm thấy phiền phức là được rồi.
“Khải Trạch Thành Chủ, Trần Đình Hải, hai người tiếp ứng bọn họ về Thủy Hồng Thành, ta sẽ đi giải quyết đám hung thú kia.” Thanh Vũ bình tĩnh nói ra.
“Vâng!” Trần Đình Hải chấp nhận mệnh lệnh ngay lập tức.
“Vâng!” Sau đó là Khải Trạch Thành Chủ, thương thế của ông ta ổn định rồi, khôi phục ba phần mười linh lực, đủ sức đánh một trận.
“Võ Gia Hiệp, đây là Khải Trạch, Thành Chủ của Thủy Hà Thành, còn đây là một tu sĩ của Quang Minh Giáo Đình, Trần Đình Hải.” Thanh Vũ chậm rãi nói.
“Hai người họ sẽ đảm nhiệm công việc bảo vệ ông và mọi người ở đây.”
“Vâng!” Võ Gia Hiệp gật đầu nói.
“Ngài định đi đâu?” Ông ta hỏi với vẻ mặt hiếu kỳ.
“Diệt trừ con đầu đàn.” Thanh Vũ thản nhiên nói ra, sau đó hắn bay lên trời cao, dần dần biến thành một điểm đen nơi cuối đường chân trời.
Đám người thu hồi ánh mắt, bận rộn ít lâu rồi cũng lên đường, Thủy Hồng Thành là một nơi an toàn, nghe nói rất nhiều tu sĩ của Thủy Nhiên Tông đang đóng quân ở đó, chuẩn bị đánh một trận toàn lực với Xích Nghĩ Ma Tộc.
Thanh Vũ nhìn bản đồ của Thủy Nhiên Tông, trực tiếp bay đến mấy tòa thành còn lại để xử lý Xích Nghĩ Ma Tộc rồi để lại tên tuổi cho mọi người biết, dọc đường đi thấy nhiều làng mạc, thôn xóm bị đốt trụi, có thể tùy ý nhìn thấy vết máu loang lổ trên mặt đất, nội tâm của Thanh Vũ lại tức giận thêm một phần.
Dù nhìn thấy con số đang chạm đến gần yêu cầu hoàn thành nhiệm vụ Uy Nghiêm Của Giáo Đình, cụ thể là danh vọng của Giáo Đình đạt bảy mươi trở lên trong một trăm thế lực một sao, mười thế lực hai sao.
Tai nạn hung thú Xích Nghĩ Ma Tộc khá lớn, tin tức về một sự xuất hiện của một Thú Vương từ lâu đã truyền rộng khắp nơi, tu sĩ đang đổ dồn về mảnh đất này để tìm kiếm cơ duyên, chiêm ngưỡng Thú Vương một lần để mở mang tầm mắt, có thể tìm được ít chỗ tốt thì càng vui vẻ.
Những người dám vượt qua ngàn dặm tới đây đều là người không để ý sinh tử hay người dũng cảm cả.
Ầm!
Một tảng đá lớn chừng trăm mét đập xuống từ trên cao, nghiền nát mấy trăm con Xích Nghĩ Ma Tộc thành thịt nát.
Thanh Vũ bình tĩnh đứng trên trời cao, các tu sĩ ở dưới hoảng sợ nhìn cảnh tượng kỳ vĩ kia, sau đó lấy lại tinh thần, nhao nhao lên tiếng cảm ơn Thanh Vũ.
Thanh Vũ diệt trừ trên dưới hơn mười ngàn con rồi nhưng vẫn không hết, rõ ràng bọn chúng đang tăng số lượng lên nhờ vào sinh sản, một khả năng sinh sôi nhiều trong thời gian ngắn của loài kiến, có vẻ con đầu đàn đang tận lực đẻ trứng mở rộng bầy đàn.
“Các ngươi đang đi về đâu?” Thanh Vũ bình tĩnh hỏi. Hắn nhìn thấy rất nhiều tu sĩ đến từ những thế lực khác nhau trên đường đi, hình như bọn họ đều đang đi về một hướng cho nên Thanh Vũ mới hỏi thử.
“Thưa ngài, chúng tôi đang đến Xích Nhạc Quan, nghe nói Yêu Nguyệt Tông cử cường giả phủ xuống đó để tiêu diệt Xích Nghĩ Ma Tộc.” Một tu sĩ thành thật trả lời.
Hiện giờ, khá nhiều tu sĩ đang ở đó chờ đợi trận chiến giữa Yêu Nguyệt Tông và Xích Nghĩ Ma Tộc.
Họ kết bạn với nhau cùng đi, trên đường gặp hung thú nên chém giết một phen, thu lấy tài nguyên đổi linh thạch tu luyện, lúc may mắn còn hái được linh dược, đào lấy khoáng thạch, phần lớn tu sĩ cảnh giới dưới Kết Đan kỳ đều làm vậy.
Linh vật ở vùng đất này không quý hiếm cho lắm, Thanh Vũ nhìn thấy nhiều linh dược trong hang hốc, dốc đá, núi cao, khe suối, tất cả bọn chúng đều có hung thú bảo vệ, hắn không nhặt lấy một thứ gì vì chúng chỉ đạt cấp một hoặc hai, chẳng đáng giá bao nhiêu, nhưng đối với tu sĩ Kết Đan kỳ trở xuống, linh dược, khoáng thạch, kỳ trân kia là tài nguyên tu luyện của họ, không thể bỏ qua.
Lực lượng chủ yếu của Xích Nghĩ Ma Tộc đang tiến sát Xích Nhạc Quan, một tòa thành lớn thuộc về Hắc Sơn Tông, thế lực một sao dưới trướng của Yêu Nguyệt Tông.
Thanh Vũ nghe bọn họ trả lời xong, hắn xử lý tám chín phần mười hung thú đi loạn rồi nên Thủy Nhiên Tông không còn gặp nguy hiểm nữa, phần còn lại cứ để các tu sĩ kết bạn đồng hành này giải quyết.
Một Thú Vương sắp hiện thế, đó là sát kiếp cũng là một tạo hóa, Thú Vương ngưng kết Thú Tinh ẩn chứa lực lượng tinh thần và còn cả tinh hoa của nó, tu sĩ nào đạt được thì tu luyện đến cảnh giới Nguyên Anh kỳ không còn là ước mơ nữa.
Nhưng đa số Thú Vương trú ngụ trong rừng sâu, hiểm địa, tu sĩ không thể đi vào trong đó để làm loạn, một khi Thú Vương liên thủ thì tu sĩ không có quả ngon để ăn.
Đó là lý do vì sao Yêu Nguyệt Tông bày trận thế chờ đón Thú Vương của Xích Nghĩ Ma Tộc, ngay cả Lý Thừa Ngân cũng không ngờ hắn lại thúc đẩy sự xuất hiện của một Thú Vương.
Nếu biết trước như vậy thì hắn sẽ dẫn Xích Nghĩ Ma Tộc về phía đông bắc, nơi mà Đà La Môn có thể nhúng tay vào, phân chia cơ duyên trên người Thú Vương.
“Xem ra một mình Lý Thừa Ngân không đủ khả năng dẫn một bầy đàn mạnh mẽ rời khỏi lối vào Trúc Cơ Cốc.” Thanh Vũ vừa bay vừa suy nghĩ trong lòng.
“Con đầu đàn chuẩn bị đột phá Thú Vương nên không thể ở lại nơi nguy hiểm, bị tu sĩ nhằm chằm chằm cho nên nó di chuyển khỏi đó, tìm một nơi an toàn hơn để đột phá.”
“Thú Vương dù không có linh trí bằng con người, nhưng nó cũng hiểu xu cát tị hung.”
“Được rồi, để xem Yêu Nguyệt Tông có đủ thực lực cầm xuống con Thú Vương này không?”
…
Xích Nhạc Quan, một tòa thành hùng vĩ dài hơn năm mươi km, nhưng tường thành lại dài hơn ba trăm km cắt ngang Xích Nghĩ Sâm Lâm và Hắc Nhạc Tông.
Hắc Nhạc Tông sở hữu một môn pháp thuật tấn công khá mạnh, Hắc Nhạc Thuật, hiển hóa một con Hắc Nhạc Thú, thân như núi cao lại mặt giống như loài gấu, bằng bốn chân, cả người màu đen phủ đầy lân giáp, một hung thú có uy danh lớn về sự hung tàn.
Nghe nói Hắc Nhạc Thuật có thể biến hóa ra thần hình của Hắc Nhạc Thú, sức tấn công phá hoại đứng hàng đầu trong thuật pháp Hoàng Cấp thượng phẩm.
Lúc này đây, bức tường dài vốn bị phủ bụi lâu năm vì không có hung thú tấn công và tòa thành dành cho dân du hiệp, tán tu đang rất nào nhiệt.
Nhị Trưởng Lão của Yêu Nguyệt Tông dẫn theo hơn một trăm cường giả Kết Đan kỳ, cộng thêm cả ngàn đệ tử ngoại môn, nội môn đóng quân trấn giữ ở đây, chờ đợi Xích Nghĩ Ma Tộc tiến công, vì thế nhiều tu sĩ nghe tin mà đến, muốn tận mắt nhìn thấy trận chiến lớn này.
Ở trong một tòa đại điện, mùi thơm của linh trà lan tỏa ra trong không khí, mười tu sĩ đang ngồi quanh một cái bàn tròn, vẻ mặt ngưng trọng.
“Mộ Bạch Trưởng Lão, ông điều tra hung thú đến đâu rồi?” Một tu sĩ cao tuổi nhấp một ngụm trà thơm rồi nhàn nhạt nói ra, ông ta là người có địa vị cao nhất trong đây.
“Thưa Nhị Trưởng Lão, Xích Nghĩ Ma Tộc đang rút lui về rừng sâu, hình như bọn chúng đang sợ cái gì đó nên tạm thời không tiến công nữa.” Mộ Bạch Trưởng Lão nhẹ nhàng nói ra, ông ta là Trưởng Lão Nội Môn, tu vi Kết Đan hậu kỳ, được Nhị Trưởng Lão cử đi thám thính tình hình của hung thú.
“Đúng như ta dự đoán, con đầu đàn sắp đột phá trở thành Thú Vương, đó cũng là lúc nó suy yếu nhất.” Nhị Trưởng Lão chậm rãi nói ra.
“Truyền lệnh xuống, ngoại trừ Trưởng Lão chuẩn bị chiến đấu ra thì tất cả giữ nguyên vị trí không được làm hỏng đại sự của Yêu Nguyệt Tông!”
“Vâng!” Chín người kia đồng thanh đáp lại rồi lui đi.
“Thú Vương, xem ra ngươi không có cơ hội này rồi!” Nhị Trưởng Lão ở lại một mình, vừa uống trà vừa lẩm bẩm, ánh mắt như đang nhìn xuyên qua Xích Nhạc Quan, thẳng đến vùng rừng sâu, thấy rõ một Xích Nghĩ Ma Tộc cao lớn uy mãnh.
Rõ ràng, tin tức Xích Nghĩ Ma Tốc tấn công Xích Nhạc Quan là giả, cũng là một chiêu đánh lừa các thế lực hai sao khác, tránh để cho bọn họ biết trạng thái của Xích Nghĩ Ma Tộc, để cho Yêu Nguyệt Tông chiếm lấy cơ hội tốt nhất.
Lúc bọn người kia phản ứng lại thì đã muộn!
Thậm chí để bảo đảm không có người dòm ngó, Nhị Trưởng Lão còn ra lệnh người dám kinh động Xích Nghĩ Ma Tộc sẽ bị phán tội chết, làm cho các thám tử, người thăm dò của thế lực hai sao sợ hãi, không dám ra khỏi Xích Nhạc Quan tìm hiểu con đầu đàn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT